Chương 2: Hoàn cảnh bộ lạc
Nghĩ không ra, Lý Trường Không cũng lười suy nghĩ, nhìn tình trạng trước mắt, đám dã nhân đoán chừng cũng sẽ không biết nơi này là nơi nào.
Hỏi bọn hắn nơi này có phải là Địa Cầu, nơi này tại Nam bán cầu hay Bắc bán cầu, hiện tại mùa gì?
Đoán chừng hỏi cũng là mất công, vẫn là nên thực tế một chút, tìm hiểu tình huống xung quanh thì hơn.
"Ngươi tên gì?"
Thủ lĩnh dã nhân nghe Lý Trường Không hỏi, vội vàng đáp:
"Thần Minh Đại nhân, ta gọi Lộc Trục"
"Lộc Trục? Quả nhiên là có tên!"
Lý Trường Không cảm thấy cái tên này có chút lạ nhưng cũng không nói cái gì, có tên chính là liền dễ gọi.
"Các ngươi là bộ lạc nào?"
"Thần Minh đại nhân, chúng ta là Âu bộ lạc"
Lý Trường Không ước lượng nơi này có khoảng 300 người, bộ lạc này quy mô cũng không quá nhỏ.
Hắn tiếp đó lung tung thăm dò một hồi, trong khả năng trả lời của Lộc Trục, cũng đại khái hiểu được tình huống bộ lạc.
Âu bộ lạc hiện tại đang trải qua mùa hè, thời tiết nóng bức khô cạn, vì thiếu nước nên sinh hoạt bộ lạc rất khó khăn, vị cầm cốt trượng giống như là Vu, hôm nay dẫn đầu bộ lạc làm lễ tế tự khẩn cầu thần minh phù hộ.
Còn vì sao lại đúng hôm nay thì là do bỗng nhiên thấy Lý Trường Không cùng tượng gỗ đột nhiên xuất hiện, bọn họ tưởng là thần minh đến rồi.
Nơi này không có khái niệm thời đại cho nên rất khó kết luận về mặt giai đoạn lịch sử, ngay như mùa vụ cũng bị kêu thành những cái tên như Mưa Kỳ, Thần phạt Kỳ, Hàn Kỳ.
Dù sao thông qua mộc điêu, Lý Trường Không đạt được giải thích là như thế, hắn cũng rất khó phân biệt dã nhân miêu tả thật là mùa hay chỉ là kiểu hình thời tiết.
Bộ lạc dựa vào đi săn để duy trì cuộc sống, hiện tại có gần ba mươi tên đội viên đi săn, những người này so người bình thường đều cường tráng hơn, gánh vác trách nhiệm đi săn. Về phần những người khác thì phụ trách các công việc sinh hoạt thông thường.
Những chuyện còn lại, Lý Trường Không cũng hỏi không ra cái gì, câu thông thực tế là quá phiền phức, hắn dự định tự mình sẽ tìm hiểu tình huống một chút.
Nhìn quanh một vòng, Lý Trường Không phát hiện các công cụ của phòng chế tác cũng bị cuốn theo mình đến đây, nghĩ những vật này về sau hữu dụng, hắn đưa tay chỉ vào chúng đồng thời hạ lệnh:
"Lộc Trục, để các tộc nhân đem đồ vật đều thu lại, chú ý đừng để bị hư"
Viên thủ lĩnh lập tức theo lệnh phân phó người đi thu thập những vật phẩm kỳ quái trên đất, tất cả mọi người rất hiếu kì đó là thứ gì nhưng là đồ của Thần Minh, bọn hắn cũng không dám làm loạn, tìm một gian nhà gỗ, cẩn thận cất vào.
Mà Lý Trường Không thì dưới sự hướng dẫn của thủ lĩnh cùng Vu bắt đầu xuống dưới tham quan bộ lạc.
Vu cũng có tên, gọi là Lộc Huyền, là người nhiều tuổi nhất, cũng thông minh nhất, hoạt động tế tự của bộ lạc đều là ông ta chủ trì, mà kỳ thực cái danh xưng Vu cũng là án theo hiểu biết của Lý Trường Không tự phiên dịch mà gán vào.
Dựa theo hiểu biết của Lý Trường Không, các bộ lạc đều có dạng nhân vật này, bọn hắn gánh vác vai trò truyền thừa văn minh bộ lạc.
Sơn cốc này không quá lớn nhưng dung nạp hai, ba trăm người lại là dư xài, địa hình xung quanh có vách đá cao bao vây, kiến tạo hoàn cảnh bảo hộ sinh tồn rất tốt.
Lý Trường Không quan sát, trên vách đá còn có không ít hang động, phía ngoài thả xuống dây leo, xem chừng là chỗ trú nạn sau cùng của bộ lạc khi bị tấn công.
Cửa ra là một lối vào hẹp, bị bộ lạc dùng đá tảng, cây gỗ xếp chồng lên, tạo hàng rào phòng ngừa dã thú xâm lấn.
Có nơi trú ẩn như thế này, Lý Trường Không thầm nhủ trách không được, nhân khẩu bộ lạc có thể tiếp cận con số ba trăm.
"Lộc Huyền, Lộc Trục, tìm cho ta cái chỗ ở, về sau ta liền tại bộ lạc"
Hai tên theo đuôi vừa nghe Thần Minh nói sẽ ở lại, trên mặt lập tức kích động, hấp tấp đi chuẩn bị.
Vị trí lựa chọn chính là phòng của Lộc Huyền, đây là một gian nhà gỗ nhỏ, bên ngoài dùng thảm cỏ lá cây che lại, đơn giản nhưng đã coi như là "biệt thự" của bộ lạc rồi.
Lý Trường Không đi vào xem xét lập tức lắc đầu, bên trong ánh sáng ảm đạm, còn mùi ẩm mốc, dù hắn trước kia từng tham gia qua hoạt động dã ngoại sinh tồn nhưng nếu muốn sống ở đây lâu dài, vậy thì không thể được.
Lý Trường Không suy tính, bản thân có lẽ phải động thủ làm một nơi trú ẩn rồi nói sau.
May mắn, đống công cụ đều theo hắn đến đây, với tay nghề của mình, tùy tiện một hồi, liền không lo đêm nay nằm hứng sương lạnh.
"Nơi này của các ngươi, ta ở không được. Mau dẫn ta đi tìm ít cây gỗ!"
Lý Trường Không nói với Lộc Trục, sau đó lại tìm về căn nhà chứa đồ nghề, cầm lên cái cưa cùng cây búa chặt củi, cùng Lộc Trục đi ra ngoài cửa sơn cốc.
Lộc Trục nhất nhất vâng lời, cũng không bao lâu người trong bộ lạc cũng liền thấy hắn kéo về mấy cây gỗ lớn.
Cả đám tộc nhân kinh ngạc, trầm trồ vũ khí của Thần Minh lợi hại, mới có bao lâu đã hạ được nhiều gỗ to như thế.
Lý Trường Không nhanh chóng dựng lên một bộ khung, sau đó để trong bộ lạc phụ nữ trẻ em hỗ trợ tìm lá cây cùng cỏ khô đắp lên, một cái lều sinh tồn dã chiến đơn giản liền hoàn thành.
Chạng vạng, trong bộ lạc bắt đầu nhóm lửa nấu bữa tối, hôm nay là tế điển, cho nên ăn uống cũng được đầy đủ.
Theo lời Vu, bộ lạc bình thường đều rất cực khổ, thực phẩm là theo năng lực phân phối.
Đội đi săn là được ưu tiên hơn cả, bọn hắn mỗi ngày đều có thể ăn no, những người khác chỉ có thể dùng lượng vừa đủ sống sót.
Dù sao cả bộ lạc đều trông chờ vào đồ ăn của đội đi săn, phân phối như thế cũng là cách đảm bảo sự sinh tồn của bộ lạc. Về phần người già, trẻ em và phụ nữ, chỉ chủ yếu hỗ trợ thu thập một số trái cây cùng rau củ dại.
Lý Trường Không hiểu qua, bên ngoài sơn cốc dã thú hoành hành, vô cùng nguy hiểm, cho nên đồ ăn trong bộ lạc vẫn luôn không dư dả.
Những con mồi hôm nay tế tự cũng là do Lộc Trục liều mình xông ra đi săn có được. Lý Trường Không nhìn cơ thể chúng có chút khổng lồ, hơi hướng giống động vật tiền sử, cảm giác sức mạnh rất lớn, ẩn ẩn ý thức được cuộc sống nơi này có biết bao gian nan cùng nguy hiểm.
Lộc Huyền vì Lý Trường Không dâng lên nguyên một đầu lợn rừng, còn có trái cây, cùng một bình gỗ bên trong đựng đều là nước, có điều nước lại có chút vẩn đục.
Đầu lợn đều đã nướng qua nhưng vẫn chảy ra huyết dịch, xem ra là nướng còn chưa chín.
Vì là xuyên việt tới, Lý Trường Không nuốt không xuống dạng đồ sống này, hơn nữa nhìn bộ lạc đều chỉ có chút ít thịt, Lý Trường Không cảm thấy mình coi như đói cũng thực tế không ăn xong được.
Thế là hắn liền để Lộc Trục đem đầu lợn phân cho người khác, bản thân thì chỉ ăn trái cây.
Trái cây không phải rất ngọt nhưng cảm giác rất tốt, ăn qua vài miếng liền có một loại dễ chịu để cho mệt nhọc tan biến.
Lý Trường Không không biết chúng là loại trái gì, thầm nghĩ nếu là xuất hiện ở hiện đại, tuyệt đối sẽ bị bán ra giá trên trời.
Về phần nước, hắn cũng không uống, thứ nước vẩn đục lại còn chưa nấu qua, lỡ như uống vào bị làm sao thì cũng là rắc rối.
Cứ nghĩ đến chuyện mình đường đường là Thần Minh lại bị một ngụm nước đánh gục, tháo chỏng ôm mông tìm bụi rậm thì đúng là mất mặt.
Còn may, có thùng nước khoáng ở phòng chế tác cũng cuốn theo tới, chí ít Lý Trường Không còn còn có thể duy trì một đoạn thời gian.
Ngẫm nghĩ, hắn quyết định phải thử tìm đất sét, chế tác một chút nồi đất liền có thể đun sôi nước, như thế mới an tâm dùng.
Đồ vật của phòng chế tác, bộ lạc đã giúp hắn chất đầy một nhà gỗ nhỏ, Lý Trường Không dự định ngày mai mình phải chỉnh lý một chút, hắn hiểu về sau những đồ vật đó chính là căn cơ để bản thân sinh tồn tại nơi này.