Chương 1: Mạt Thế Thời Đại

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 1: Mạt Thế Thời Đại

Chương 1: Mạt Thế Thời Đại

"Bấy giờ tôi thấy Chiên Con mở một trong bảy ấn, và tôi nghe một trong bốn Con Vật cất tiếng vang như sấm hô, Hãy đến!"

"Kìa, tôi thấy một con ngựa trắng, và người cưỡi ngựa mang cung. Người ấy được tặng một mão triều thiên và đi ra như người thắng trận, để chiến thắng"

"Khi Chiên Con mở ấn thứ hai, tôi nghe Con Vật thứ hai hô, Hãy đến!"

"Bấy giờ có một con ngựa khác, một con ngựa tía đi ra. Người cưỡi ngựa được ban cho quyền cất hòa bình khỏi đất, hầu cho người ta giết hại lẫn nhau, và người ấy được ban cho một thanh gươm lớn"

"Khi Chiên Con mở ấn thứ ba, tôi nghe Con Vật thứ ba hô, Hãy đến! Kìa, tôi thấy một con ngựa ô, và người cưỡi ngựa có một cái cân trong tay"

"Tôi lại nghe như có tiếng nói từ giữa bốn Sinh Vật vang lên: Một cân lúa mì, một quan tiền! Ba cân lúa mạch, một quan tiền! Còn dầu và rượu, thì chớ đụng đến!"

"Khi Chiên Con mở ấn thứ tư, tôi nghe tiếng của Con Vật thứ tư hô, Hãy đến!"

"Kìa, tôi thấy một con ngựa xám, và người cưỡi ngựa có tên là Tử Thần, cũng có Âm Phủ đi theo sau. Chúng được ban cho quyền hành trên một phần tư Trái Đất, để giết hại người ta bằng gươm đao, nạn đói, ôn dịch, và thú dữ sống trên đất"

"..."

Nhân loại – chúa tể của trái đất này, giống loài nắm giữ trong tay sức mạnh hùng hậu của nền văn minh thượng đẳng, lại chẳng ngờ được rằng, có một ngày hoàn toàn bất lực đối mặt với thảm họa diệt vong.

Kinh Thánh Thất ấn phù đồ, đúng như những gì tiền nhân mách bảo, theo những ấn đầu tiên khai mở, Tứ kỵ sĩ nối gót giáng lâm.

Bạch Kỵ sĩ là kỵ sĩ thứ nhất, sứ thần của dịch bệnh, chinh phạt thế giới bằng một cuộc càn quét khắp thế gian, gieo rắc tật bệnh cho nhân loại.

Xích Kỵ sĩ là kỵ sĩ thứ hai, đại sứ của chiến tranh. Hắn cưỡi một con ngựa đỏ rực như lửa, giương cao thanh kiếm chinh chiến. Cùng với lửa và máu hắn gia tăng lòng thù ghét cùng giận dữ của con người, đẩy nhân loại vào cảnh chiến tranh giết chóc.

Hắc Kỵ sĩ là kỵ sĩ thứ ba, trên tay mang theo một chiếc cân, đại diện của nạn đói. Hắn gieo rắc sự bất công, tạo ra đói kém, đưa nhân loại đến bờ vực suy vong.

Kỵ sĩ cuối cùng – kỵ sĩ Death, tượng trưng cho sự kết thúc, là kỵ sĩ đáng sợ nhất trong tất thảy – Cái Chết. Hắn là kỵ sĩ duy nhất được đặt tên, và cũng là kỵ sĩ duy nhất không có vũ khí, bởi chính bản thân hắn đã là vũ khí.

Death cưỡi trên mình một con ngựa nhợt nhạt, dập tắt mọi sự sống bằng những thảm họa, hắn mang theo địa ngục lên trần gian, và mang đến cái chết cho tất cả các tội đồ.

Sức mạnh của tứ đại kỵ sĩ triển hiện tại nhân gian, tai ương từ đó liên tiếp phủ xuống đầu nhân loại.

Bắt đầu từ cuối năm 2019, dịch viêm phổi Vũ Hán xuất hiện ở Trung Hoa.

Năm 2022, cuộc xung đột vũ trang gây ra bởi nước Nga mở đầu cho chiến tranh thế giới.

Tới giữa năm 2023, nguồn cung lương thực và xăng dầu toàn cầu hoàn toàn đứt đoạn, kinh tế đình trệ, nạn đói lan tràn.

Đầu năm 2027, vũ khí hạt nhân sử dụng trên diện rộng, cơ hội vãn hồi trật tự thế giới cuối cùng của loài người cũng liền chấm dứt!

Sau đó... đã không còn sau đó!

Bụi đất chứa phóng xạ che khuất mặt trời, trái đất bước vào kỷ nguyên băng giá.

Các thể chế quốc gia nhanh chóng sụp đổ, mọi thành tựu văn minh mau chóng lụi tàn.

Trong đêm đông mạt thế, loài người đau khổ vật lộn sinh tồn, vì cầm cự một hơi tàn mà đã đánh mất đi rất nhiều thứ.

Văn minh là gì? Nhân tính là gì? Hạnh phúc là gì?

Sự khốc liệt của đời sống mông muội khiến những giá trị đó không còn tồn tại.

Thời gian đằng đẵng trôi qua, loài người vẫn phải tiếp tục chịu đựng, trả giá cho hết thảy những tội lỗi trước kia của mình.

Nhưng khốn cảnh dù tối tăm đến đâu rồi có ngày cũng phải kết thúc, những đau khổ đó cần có một điểm dừng.

Ân trên cuối cùng giáng xuống!

Vào một ngày, đất trời bỗng nhiên rung chuyển.

Bắt đầu từ một cơn địa chấn, bên trong lòng đất có khí sắc bảy màu tuôn ra.

Tại thương khung, một luồng sáng tinh thuần từ hư vô đột nhiên chiếu rọi.

Khói bụi dần dần lui tán nhường lại bầu trời một mảnh thiên quang.

Theo khí sắc bảy màu cùng ánh sáng thần bí lan tràn, trên mặt đất, trong thoáng chốc khắp nơi xảy ra dị biến.

Kỳ hoa dị thảo đua nhau đâm chồi nảy lộc, động vật hi hữu lớp lớp sinh ra, có địa phương thác cổ khô héo nghìn năm lại bắt đầu trút xuống cam tuyền.

Sông hồ mặt nước tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, khói mỏng mông lung, sương trắng lượn lờ, giống như tiên cảnh.

Loài người từ trong đêm tối sâu thẳm, hướng ánh bình minh chiếu xuống đại địa, bắt đầu mạo hiểm tiến ra khỏi hang, theo những bước chân khám phá đầu tiên, một thời đại huy hoàng mới của nhân loại liền bắt đầu quật khởi.

****************

Biên hoang đại lục, rất nhiều năm sau đó.

"Đùng!"

Lý Trường Không bất thình lình mở mắt, phát hiện mình vậy mà ở trong một sơn cốc, đã thế xung quanh còn xuất hiện một đám dã nhân, bọn họ thân mặc da thú, phía cổ đeo lấy trang sức răng thú thật dài.

Dã nhân trên đầu cắm đầy lông vũ, khuôn mặt vẽ hình thù kỳ dị, cả nhóm đi chân đất không ngừng nhảy nhót quanh đống lửa, miệng phát ra những âm thanh giống như tế bái.

Vị trí Lý Trường Không nằm là một tảng đá tương đối vuông vức, cũng không biết là như thế nào thành hình.

Trước tảng đá chất đống thi thể con mồi, máu tươi tùy ý chảy xuôi, xem ra đều là vừa mới săn giết được.

Một dã nhân tay cầm cốt trượng đứng gần tảng đá, phía dưới là gần hai trăm dã nhân, theo âm thanh niệm chú càng nhanh, bọn họ liền càng lúc càng hưng phấn.

Dã nhân cầm cốt trượng rất nhanh liền niệm xong, động tác vũ đạo cũng ngừng lại, hắn quay người, hướng đám đông giơ lên cốt trượng, miệng bên trong lớn tiếng hét:

"Ngô a...!"

Hô một tiếng, đám dã nhân vậy mà điên cuồng hét to lên. Mà liền tại thời điểm bọn họ gào thét, bên cạnh Lý Trường Không, đột ngột xuất hiện vòng sáng xanh thoát ra từ trên thân một khối tượng gỗ.

Đám dã nhân lúc này hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy đống lửa hừng hực thiêu đốt lên, thỉnh thoảng còn có âm thanh lốp ba lốp bốp truyền ra.

Dã nhân cầm cốt trượng tròng mắt trừng lớn, miệng bên trong lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, tiếp đó hắn buông ra cốt trượng, nằm rạp trên mặt đất, miệng không ngừng tụng niệm, về phần đám dã nhân còn lại cũng nhao nhao bò xuống.

Lý Trường Không ngồi dậy nhìn tràng cảnh khiến người khiếp sợ trước mắt, trong lúc nhất thời chưa tỉnh hồn lại.

"Cái tượng gỗ này không phải là do mình làm à? Sao bỗng nhiên lại ở nơi này? Lại còn phát sáng? Còn nữa, đây là đâu?"

Lý Trường Không xuất thân danh gia thế phiệt, là người thừa kế của tập đoàn công nghệ Kỷ Nguyên Mới danh tiếng toàn cầu.

Nhưng ngoài sở thích kinh doanh, hắn từ nhỏ đã đam mê chế tác thủ công mỹ nghệ.

May mắn điều kiện gia đình ưu việt, từ nhỏ đến lớn những hứng thú này chưa bao giờ bị vứt bỏ qua, đến bây giờ hắn tại trong giới nghệ nhân cũng coi như là có danh vọng.

"Không đúng! Chỗ này nhìn rất quen!"

Lý Trường Không đưa tay vỗ vỗ đầu, sau giây lát liền nhận ra:

"Mẹ nó! Ở đây có phần giống sơn động mình tìm được khối gỗ điêu khắc thành con chim Lạc kia"

Lý Trường Không đã nhớ được tại thời điểm hắn tu chỉnh hoàn thiện hai con mắt mộc điêu, bỗng nhiên trời đất biến đổi, gió lốc quay cuồng.

Vào lúc đó, Lý Trường Không nhìn xem ánh mắt của mộc điêu, đột nhiên có một loại ảo giác giống như là đầu mộc điêu này sống tới. Trong chốc lát, tinh thần hắn như rơi vào bên trong, mất đi tri giác, thứ duy nhất cảm giác được là âm thanh gào thét hỗn loạn nào đó từ thế giới ngoài kia.

Lý Trường Không ngẩng đầu nhìn, vị trí của hắn ngay phía dưới mộc điêu, nếu từ chính diện nhìn lại sẽ phát hiện đây là một đầu Chim Lạc đang giương cánh ngẩng đầu bay lên.

Khối Cự Điêu này mặc dù là bán thành phẩm, điêu khắc vẫn còn tương đối thô ráp, nhưng từ chỉnh thể tạo hình cũng nhìn ra rất khí thế, sau khi hoàn thành tuyệt đối tính là một tác phẩm thượng hạng.

Đám dã nhân trông thấy Lý Trường Không tỉnh lại liền không ngừng dập đầu, Lý Trường Không nhìn trong tay vẫn còn cái đục cùng búa, xung quanh lẫn lộn đồ nghề bị cuốn theo cùng hắn tới đây, dùng mu bàn tay xoa xoa con mắt:

"Má ơi, mình sẽ không phải là xuyên về thời nguyên thủy rồi chứ?"

Dã nhân chít chít oa oa cũng không biết đang kêu cái gì, Lý Trường Không nghe không hiểu cũng không muốn nghe.

Hắn xác thực có chút chưa tỉnh hồn lại, việc này đổi là ai cũng phản ứng không kịp.

Đờ đẫn một hồi, Lý Trường Không chậm rãi đứng dậy, sờ sờ Cự Điêu, lại cảm giác tượng gỗ có một loại cảm giác vàng thau lẫn lộn, kim loại chẳng phải kim loại, gỗ cũng không phải gỗ.

Còn chưa kịp chờ hắn suy nghĩ, tượng gỗ đột nhiên lóe sáng, một đạo hư ảnh giống như chim Lạc dâng lên, để Lý Trường Không kinh ngạc đến ngây người.

Dưới đài dã nhân thấy thế, nhao nhao kích động, bên trong miệng quang quác kêu to. Lý Trường Không tay còn đặt tại trên thân Mộc điêu, không có gì báo trước, thế mà bỗng nhiên nghe hiểu âm thanh của bọn họ:

"Thần Minh hiển linh! Thần Minh mang Đồ đằng tới!"

Lý Trường Không quay đầu, nhìn xem đám dã nhân, một mặt không biết làm sao.

Sự tình phát sinh quá không thể tưởng tượng, nhất là việc quái dị tiếp theo càng thêm để hắn khiếp sợ, chỉ thấy huyết dịch đỏ tươi của những con mồi dã nhân săn được đột nhiên dọc theo vách đá bò tới, tiếp đó bị mộc điêu hút vào trong thân.

Mới không có qua vài giây đồng hồ, máu tươi trên đất liền bị hấp thu trống không, hư ảnh Chim Lạc thì lại phảng phất rõ ràng sống động thêm một chút.

Lý Trường Không có một loại cảm giác, tinh thần của mình tựa hồ cùng Cự Điêu nối liền, ngay khi tượng gỗ hấp thu máu tươi xong, mơ hồ cảm thấy cơ thể trở nên có sức sống hơn, đồng thời càng kỳ lạ là thông qua Cự Điêu, hắn còn có thể nghe hiểu ngôn ngữ đám dã nhân dưới đài.

Những hiện tượng này đối với một người tiếp nhận nền giáo dục hiện đại mà nói, thực sự là không thể lý giải.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lý Trường Không cứ như vậy đứng trên đài, một hồi nhìn xem dưới đài, một hồi vỗ vỗ mặt mình.

Đám dã nhân coi là Lý Trường Không đang tiến hành nghi thức thần thánh nào đó, thế là lại thêm một phen kích động rít gào:

"Ngô ngô… Thần minh che chở chúng ta!"

Lý Trường Không có thể cảm nhận được trạng thái của dã nhân rất hưng phấn, rất kích động.

Hồi lâu, hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận sự tình hiện tại của mình, bản thân bị ném đến đây là sự thật.

Lý Trường Không chẳng phải kẻ chưa trải sự đời, trấn tĩnh lại hắn hiểu được chuyện nhập gia tùy tục, trước mắt trọng yếu nhất là cần dàn xếp lại sự việc.

Nhìn xem hư ảnh Cự Điểu, Lý Trường Không dự định trước tìm hiểu một chút tình trạng hiện tại.

Dưới đài đều là dã nhân, mặc dù hắn thông qua mộc điêu có thể nghe hiểu bọn hắn nói gì nhưng không chắc bọn họ có nghe hiểu ngôn ngữ của mình hay không.

Lý Trường Không hai tay thử hơi nâng, ra hiệu dã nhân yên tĩnh, đáng tiếc đám dã nhân căn bản cũng không rõ ý tứ, càng thêm cuồng nhiệt quỳ lạy.

"Im lặng!"

Không có cách nào, Lý Trường Không đành phải lớn tiếng quát, hiệu quả lập tức bày ra, đám dã nhân liền yên tĩnh trở lại, giống như thật sự hiểu được hắn, sợ hắn nổi giận.

Thật thần kỳ, xem chừng thông qua sự kết nối của hư ảnh, bọn họ vẫn là có thể nghe hiểu mình, Lý Trường Không rất hài lòng, tạm thời vấn đề giao lưu là không bị ngăn trở.

Tại địa phương lạ lẫm này, cần trước phải tìm hiểu tình huống mới có thể bảo vệ tốt chính mình, may mắn là, án tình hình hiện tại, những dã nhân này lại đem hắn xem như Thần Minh, nếu thật giống như trên phim, đám thổ dân vừa bắt được người bên ngoài liền đem xâu trên lửa nướng, kia thật là khóc đều không khóc nổi.

Bất quá hắn là hàng giả, cũng không phải Thần Minh chân chính, lỡ không may bị dã nhân nhìn thấu, còn không biết sẽ xảy ra cái gì.

Bởi thế, việc cấp bách là ổn định địa vị của mình, trước mưu sinh, sau lại cầu phát triển.

"Gọi thủ lĩnh các ngươi tới trả lời vấn đề của ta!"

Lý Trường Không vì sinh tồn, túm lấy cái lá gan nói.

Lời vừa xong, chỉ thấy một dã nhân cường tráng tiến lên, quỳ rạp xuống kính sợ hồi đáp:

"Thần Minh đại nhân, ta chính là thủ lĩnh bộ lạc này"

Lý Trường Không vẫn cho là dã nhân cầm cốt trượng là thủ lĩnh, không nghĩ tới lại là một kẻ khác.

Thủ lĩnh thân cao chừng hai mét, hình thể cường tráng, cánh tay lộ ra rất nhiều vết thương, xem xét chính là một nhân vật hung mãnh.

"Các ngươi vừa rồi bái tế rầm rộ là có chuyện gì?"

Lý Trường Không lấy hơi lớn giọng hỏi, cố làm ra vẻ uy nghiêm, trong lòng lại cười trộm, hắn giả giọng Thần Minh tựa hồ còn rất có thể đây.

Thủ lĩnh dã nhân nghe giọng, có chút run run cúi thấp đầu đáp:

"Thần Minh đại nhân, chúng ta mới vừa rồi là đang tiến hành Tế Tộc, vì Thần Minh đại nhân dâng lên tế phẩm"

Lý Trường Không cảm nhận được tinh thần của viên thủ lĩnh, tên này giống như rất e sợ mình.

Sợ là tốt, như thế cái vị trí Thần Minh giả tạo này hắn mới có thể làm tiếp.

Lý Trường Không cẩn thận quan sát dã nhân, phát hiện có điểm bất thường. Nói bọn họ là người nguyên thủy nhưng vẻ ngoài cùng người hiện đại lại chẳng khác bao nhiêu, hoàn toàn không xấu xí như tranh ảnh mô tả. Điều đó khiến Lý Trường Không có chút hoang mang, hắn không xác định được mình bây giờ là tại cái thời kỳ nào.

Dã nhân tướng mạo đều là rất tiêu chuẩn, còn là tóc đen, có thể lâu dài không đầy đủ dinh dưỡng, đa phần người hơi gầy gò.

Mặc khác, xem bọn họ mang theo thạch khí, cốt khí, còn có biết dùng lửa hẳn là so người nguyên thủy muốn tiên tiến hơn nhiều lắm.

Đáng nghi nữa là hắn cũng chưa từng nghe nói nhân loại thuở ban sơ lại cao đến gần hai mét, không phải sách nói đều là quanh một mét rưỡi quay vòng hay sao?

Lý Trường Không nghĩ nghĩ một hồi, cũng không có ra đáp án.