Chương 70:Phong ấn

Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 70:Phong ấn

Hắn vỗ lên đầu Bạch Hổ vài cái,trầm giọng:

- Tránh qua một bên,lát nữa mua thịt dê nướng cho ngươi ăn.

- Thật?

Bạch Hổ ngửa đầu nhìn hắn,khuôn mặt trắng tròn khả ái khác hẳn với vẻ hung hăng hiếu chiến thường ngày:

- Đương nhiên là thật.

- …

Chần chừ một thoáng sau đó Bạch Hổ nới lỏng hai tay,lập tức Thanh Long kéo con nha đầu này ra đánh mông một cách tàn bạo:

- Con nhóc chết tiệt này!Ta có để muội đói khát ngày nào đâu mà lại mặt dày xin xỏ người ta thế hả?

Bạch Hổ xụ mặt nói:

- Cả năm chỉ ăn toàn rau,toàn thân Tiểu Hổ đều sắp biến thành rau rồi!

- Miệng ăn núi lở còn đòi ăn sang.Hay ngày mai ta cho muội ăn cơm trắng nhé?

Hắn không kiên nhẫn lên tiếng chấm dứt màn bạo hành dã man đang diễn ra trước mắt:

- Thay vì đánh chửi nhau thì các ngươi làm ơn chuẩn bị dụng cụ đi được không?

- Toàn bộ những thứ cần thiết ta đều đã chuẩn bị đầy đủ từ hôm qua.

Nàng quẳng Bạch Hổ qua một bên rồi đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán,nghiêm mặt nói:

- Chỉ đợi người mà ngài muốn phong ấn đến là có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

Ngữ điệu của Thanh Long trầm trọng một cách bất thường khiến hắn có một loại cảm giác kì lạ:

- Này,ta bảo ngươi phong ấn chứ không kêu ngươi giết người.Ngươi bày ra bộ mặt đó là sao?

Phong ấn sức mạnh là một việc rất mạo hiểm vì một khi năng lượng trong người bị nén xuống dưới mức giới hạn thì thân thể sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu,thậm chí là đột tử.Vậy nên không có gì lạ khi Thanh Long nghĩ rằng hắn định dùng việc phong ấn này để giết người,dù sao bản mặt hắn trông cũng chẳng giống thiện nam tín nữ gì.

Thanh Long giống như chưa tin lắm vào lời của hắn,nàng lặp lại:

- Không giết?Nếu vậy đang yên đang lành sao lại phải phong ấn làm gì?

Hắn mệt mỏi bưng trán.Tại sao nữ nhân đều là tò mò những chuyện không đâu như vậy?

- Đương nhiên là chuyện gì cũng có lý do.Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta dặn là được.

- …

Rõ ràng việc đặt phong ấn vào một người là vô cùng nguy hiểm nhưng qua lời của hắn thì lại hời hợt giống như đi xăm mình,sự mâu thuẫn này khiến Thanh Long cảm thấy bối rối không hề nhẹ.Cơ mà ánh mắt của hắn không giống đang đùa,rõ ràng hắn rất trung thực và nghiêm túc với những gì mình nói.

Thanh Long trầm tư một lúc rồi nói:

- Ta hiểu rồi.Ta sẽ làm theo ý ngài.

- Cái gì mà làm theo ý hắn?Tỷ bị loạn óc à?

Chu Tước bất mãn chen vào,vẻ mặt vừa bực bội vừa phẫn uất như thể trông thấy thần tượng bị sụp đổ ngay trước mắt:

- Từ bao giờ tỷ trở thành con hầu răm rắp vâng lời hắn vậy?

Khuôn mặt Thanh Long phủ một tầng lạnh giá,ngữ khí băng lãnh khiến nhiệt độ trong phòng cấp tốc giảm đi vài độ:

- Muội hỗn xược quá rồi đấy.Bất kính với ân nhân ta còn chưa thèm hỏi tội muội thì thôi,muội còn ở đó huyên thuyên gì thế hả?

Cái gì cũng phải có giới hạn,những lời thẳng thắn của Chu Tước chẳng khác gì cái bạt tai đánh thẳng vào mặt một người bình sinh đã đầy ngạo khí như Thanh Long.Cơ mà đây tuyệt đối không phải hành động giận quá mất khôn,ngược lại chính vì nàng quá hiểu tính cách của Thanh Long nên mới cố ý nói những câu đấy.Dù cho hôm nay có bị đánh tuốt xác thì nàng cũng quyết không để tỷ tỷ tiếp tục bị thằng nhãi kia làm cho u mê đầu óc.

Bạch Hổ tuy không hiểu lắm vì sao hai vị tỷ tỷ lại cãi nhau nhưng trực giác nhạy bén mách bảo nàng có điều gì đó không ổn,bàn tay nhỏ nhắn sợ sệt níu lấy tay áo Thanh Long:

- Sư tỷ đừng tức giận.Tức giận nhìn rất đáng sợ.

- Muội đứng tránh qua một bên.Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua được!

Vừa dứt lời thì quanh người Thanh Long ngưng kết một tầng băng mỏng,nội lực cuồn cuộn đẩy Bạch Hổ ngã ngồi xuống sàn.Uy áp cuồn cuộn như sóng dữ khiến Chu Tước tái mặt lùi lại nửa bước,tuy nhiên cái miệng thì vẫn vô cùng cứng rắn:

- Ân nhân gì chứ,chẳng phải chỉ là vất cho tỷ một tấm phù thôi sao?Một ngày hắn dư sức thó từ ả sư phụ ngu xuẩn của hắn cả chục tấm,tên nhị thế tổ như hắn đâu đáng để tỷ phải hao tâm tốn sức!

Khi nói những câu cuối thì trong mắt Chu Tước đã lấp lóe lệ quang,đủ thấy hành vi của Thanh Long khiến nàng bậc nào thất vọng:

- Tỷ muốn đánh ta?Tỷ vì hắn mà đánh ta?Được thôi,ta thà bị đánh chết còn hơn nhìn tỷ tiếp tục hồ đồ như thế này!

(Đây rốt cục là cái chuyện gì?)

Hắn buồn bực vò loạn mái tóc.Vẫn biết con nha đầu Chu Tước tính tình không dễ chịu nhưng làm gì gắt đến mức độ này.Chẳng lẽ nó đang ghen?Không đúng,mặc dù quan hệ của nó với Thanh Long có đôi chút phức tạp nhưng cũng làm gì đến mức nảy sinh thứ tình cảm lệch lạc đấy.

Vốn định đến dọn đường để lát nữa Thanh Dương vào có thể tiến hành nhanh gọn êm đẹp,thế nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ con gà con trước nay chỉ lườm nguýt với cà khịa hắn bây giờ đột nhiên lại sửng cồ lên đòi trục khách thế này.Mà vấn đề ở chỗ hắn chưa từng làm gì đắc tội với nàng a.Đây hoàn toàn là tự dưng nổi điên,mới gặp liền coi hắn thành cái gai trong mắt.

- Chậm đã,ta có điều muốn nói.

Hắn giơ hai tay lên làm dấu hiệu ngăn cản xung đột,bất quá với chiều cao khiêm tốn của hắn thì hành động này có chút nực cười:

- Gà con,ta không biết ngươi tới tháng hay ăn nhầm thứ gì nhưng việc ta nhờ sư tỷ ngươi làm là có trả công đàng hoàng sòng phẳng.Thuận mua vừa bán,ngươi sửng cồ lên làm gì?

Thanh Long gật đầu hùa theo:

- Đúng vậy.Y quán làm những việc liên quan đến xoa bóp bấm huyệt là chuyện rất bình thường.

- Xoa bóp bấm huyệt?Tỷ thừa biết việc phong ấn nguy hiểm như thế nào,bấm huyệt kiểu đấy thì có mà đi tù mọt gông!Chưa kể tỷ thực sự tin kinh mạch đồ mà hắn đưa cho tỷ sao?Cái loại người như hắn có khi còn không thể tự mình mua đồ ăn chứ đừng nói là làm ra thứ cao thâm như thế!

Những lập luận của Chu Tước phải nói là vô cùng chặt chẽ và chuẩn xác,rõ ràng khi nhìn vào cái bộ dáng lười nhác của hắn thì ai cũng có một loại ấn tượng là thằng nhãi này sẽ chết đói nếu như không được bưng đồ ăn tới tận giường.Tuy nhiên Thanh Long vẫn không vì thế mà thay đổi suy nghĩ:

- Ta tin ân công không phải loại người như vậy.

Nàng vừa dứt lời thì khuôn mặt bỗng biến sắc,hai mắt ngưng trọng nhìn ra cửa,Chu Tước và Bạch Hổ cũng làm hành động tương tự khiến hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

- Các ngươi có thể đừng làm vẻ mặt đấy được không?Đây đâu phải tiểu thuyết linh dị,thả lỏng chút đi xem nào.

Cánh cửa bị đẩy ra,một nữ nhân áo đen cả người tràn đầy tà khí chậm rãi tiến vào y quán,đôi mắt sắc lạnh quét khắp phòng và dừng lại khi chạm phải tà áo đỏ của Chu Tước.Hai nữ nhân nheo mắt nhìn nhau,trong không khí nhất thời tràn đầy mùi thuốc nổ.

- Được rồi,dừng lườm nguýt và nhăn nhó.Sao chúng ta không kết thúc chuyện này nhanh chóng và im lặng nhỉ?Rắn,chuẩn bị giường.Mèo,trải chăn và lấy rượu thuốc.Và…Ta sẽ rất biết ơn nếu ngươi đứng đó giữ im lặng cho đến khi...

Bỗng hai ngón mát lạnh giữ lấy cặp chân mày nhíu chặt của hắn,Thanh Dương đưa một xâu hồ lô đường ra trước mặt hắn,thì thào:

- Con mới là người nhăn nhó nhất đấy.Hồ lô đường ta đã mua về cho con rồi nè,mau ăn đi.

(Hồ lô đường…Chắc ta nên hủy diệt món ăn chết tiệt này.)

Hắn liếc sang Chu Tước,không ngoài dự đoán con nhỏ đó đang phồng mang trợn má lên như sắp nổ tung.Và nó nổ…

- Con ả ngu xuẩn!Ngươi đang dạy hắn trở thành thứ gì thế hả?!

Thanh Dương quăng cho nàng ta một ánh mắt khiêu khích,cười nhạt nói:

- Dạy thành thứ gì?Tiểu bảo bối của ta quá hoàn hảo rồi còn dạy làm quái gì nữa?

- Sư tỷ!!!

Chu Tước uất nghẹn quay sang Thanh Long tìm sự trợ giúp.Hiển nhiên không có hỗ trợ nào to lớn và hiệu quả bằng sự hỗ trợ của đồng môn,những người cùng trải qua một nền giáo dục gian nan và khắc khổ…

- Chúng tôi đã chúng bị xong giường.Mời hai vị cởi áo ngoài.

- Tốt lắm.Thế nên ta luôn thích làm việc cùng với ngươi.

Hắn dắt tay Thanh Dương lại gần cái giường trúc được phủ một tấm chăn trắng bông trắng đẹp mắt,nhàn nhạt nói:

- Nàng cũng nghe rồi đấy.Cởi ra đi.

Khuôn mặt Thanh Dương hiện lên một rặng mây hồng,nàng giữ chặt lấy cổ áo lảo đảo lùi về sau,thấp giọng hỏi:

- Cởi…Sao lại phải cởi?

- Y phục sẽ ảnh hưởng đến việc xác định huyệt đạo,hơn nữa nhiệt độ sinh ra trong lúc bấm huyệt nếu không thể thoát ra ngoài sẽ gây hại cho cơ thể.

Kì thật vẫn còn nhiều thủ thuật khiến việc mặc y phục ảnh hưởng tới quá trình điểm huyệt,tuy nhiên đối với dân không chuyên thì Thanh Long giải thích vậy là quá ổn rồi.Hắn âm thầm nâng lên ngón cái sau đó cười nham nhở:

- Con rắn đã giải thích rồi đấy.Nàng còn ngại ngần gì nữa?

- …

Thanh Dương nheo mắt nhìn hắn rồi lại nhìn sang bản mặt vô tội của Thanh Long và Bạch Hổ,hừ lạnh nói:

- Nếu ta phát hiện con âm mưu thứ gì quái đản thì cứ liệu hồn!

Nàng buông một câu đe dọa rồi bắt đầu cởi y phục.Bởi lớn lên trong sự bao bọc của sư phụ và sư huynh làm cho kiến thức về giới tính của nàng gần như bằng không,hậu quả là đến cái yếm cũng không biết mặc.Cũng may hôm nay còn quấn một tầng băng vải,chứ cứ thả rông như mọi khi thì kẻ làm đệ tử như hắn thật không biết giấu mặt vào đâu.

- Oa~Vị tỷ tỷ kia bộ ngực thật lớn,sau này lớn lên muội cũng muốn có ngực lớn như vậy!

- Suỵt!Chỉ tay vào người ta như thế là rất mất lịch sự.Với cả không phải ngực ai cũng lớn được như vậy,đó là…e hèm…là tùy người thôi.

- Tùy người?Là tùy như thế nào?

- Cái này…lớn một chút nữa ngươi tự khắc sẽ hiểu.

Cuộc đối thoại của hai tỷ muội mặc dù tương đối nhạy cảm nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Thanh Dương,ngược lại còn khiến tốc độ tháo đai lưng của nàng nhanh hơn.Nàng xoạt một tiếng ném bộ hắc y lên giường sau đó quay sang Bạch Hổ cười nhạt nói:

- Tiểu nha đầu đừng ước bậy,giống như ngươi tự do tự tại mới là sướng nhất.Có hai khối thịt này chẳng những khiến thân thể nặng nề mà vai lưng lúc nào cũng mỏi nhừ,thậm chí khi nằm ngửa còn bị đè cho hô hấp không thông.

Bạch Hổ vốn chỉ nghĩ rằng có hai khối thịt mềm chơi sẽ rất vui tay,nào có ngờ được nó lại đem tới nhiều phiền phức như vậy Con bé vội vàng ôm lấy bộ ngực còn đang phát dục,khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hoảng sợ kêu lên:

- Võ công của ta thiên về thân pháp,nếu thân thể nặng nề thì sao mà dùng được nữa?Xí xóa,xí xóa,ta không muốn có bộ ngực lớn a!

- …

Thanh Long mệt mỏi bưng cái trán.Không biết phải nuôi thêm bao lâu nữa thì cái nha đầu ngốc này mới khôn ra được.

- Cởi thế đủ rồi.Cũng không có rủ nàng xếp hình,nàng hăng hái như vậy làm gì?

Hắn ném một cái khăn bông cho Thanh Dương lúc này đang ý định cởi nốt mảnh vải quấn trước ngực,nhàn nhạt nói:

- Nằm xuống đi.

Ở cùng hắn một thời gian Thanh Dương cũng đã mơ hồ đoán được "xếp hình" từ miệng hắn có nghĩa là gì,vừa thẹn vừa giận quát:

- Tên tiểu quỷ xấu xa lại nghĩ cái gì thô tục sự tình?Ở đây chỉ toàn nữ nhân thì có gì mà ngại cơ chứ!

Hắn chống nạnh buồn bực nói:

- Cái gì mà toàn nữ nhân?Rõ ràng có một cái đại nam tử đang đứng trước mặt nàng đây thây.Đừng nghĩ ta gần đây bị thương là nàng có thể tùy ý bại lộ thế nào cũng được,tiểu đệ của ta thế nhưng mà nhẫn nhịn rất kém.

- Sư tỷ,tỷ từng gặp tiểu đệ của hắn chưa?Kẻ này rất hung sao?Ta muốn tỷ võ với y!

- Chuyện này…muội vẫn là không nên hỏi nhiều thì hơn.

Thanh Dương cuối cùng vẫn là không cãi lại được cái miệng hạ lưu của hắn,khuôn mặt đỏ bừng ủy khuất nằm úp mặt xuống tấm chăn mỏng:

- Hỗn trướng!Chỉ giỏi làm vi sư tức chết!

Hắn đánh mắt ra hiệu cho Thanh Long đi tới bắt đầu việc phong ấn,còn bản thân thì kéo tới một cái ghế gỗ ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay thon dài của nàng.

Chỉ đơn giản một cái nắm tay,cũng không nói bất kì từ ngữ nào,thế nhưng cảm giác như toàn bộ không gian trong y quán đều bị hắn bao trùm,cảm giác bất an trong lòng Thanh Dương cũng nhờ vậy mà giảm đi không ít.

Sự bất an này không phải là không có cơ sở,linh giác của Thanh Dương rõ ràng cảm nhận được mối đe dọa khi sức mạnh trong cơ thể bị phong ấn.Có thể đánh lừa được linh giác của của nàng,trên thế gian này cũng chỉ có duy nhất mình hắn mà thôi.

- Sư phụ,dễ chịu chứ?

Sức mạnh bị phong bế,các giác quan nhất thời cũng trở nên trì độn,phải đến khi hắn lặp lại lần thứ hai nàng mới thều thào đáp:

- Dễ chịu…Rất thư thái.Tiểu bảo bối,con không xoa bóp sao?

- À không.Ta…Ầyzzz…ta đến là để đấm lưng.Mèo con,qua đây.

Bạch Hổ chỉ vào mũi mình kinh ngạc kêu lên:

- Mèo?Gọi ta sao?

- Chính ngươi.Không phải thuê ngươi đấm lưng sao?Mau qua đây.

Ngữ khí của hắn chầm chậm đều đều thế nhưng lại ẩn chứa một loại uy áp kì lạ khiến người ta không thể từ chối.Bạch Hổ chần chừ một lúc rồi chạy tới sau lưng hắn,ngây ngốc hỏi:

- Nhưng mà…Đấm lưng là như nào?

Dưới ánh nhìn đầy nghi ngờ của Thanh Dương hắn đành phải nói bừa:

- Cứ đấm mạnh vào lưng là được.

- Ồ,đã hiểu.Hết sức phải không?

Thanh Long mặt mày biến sắc kêu lên:

- Không được!Tiểu Bạch,mau dừng…

Ầm~

- …tay.

Thời điểm nắm đấm giáng xuống trên lưng hắn bỗng xuất hiện một tầng hắc ảnh chặn lấy quyền kình,sau tiếng quyền kình nổ vang là ghế trúc bang bang vỡ vụn khiến cái mông hắn nặng nề đập xuống mặt đất.

- Nha đầu thối,định giết ta à?

Hắn khóe miệng còn dính máu quay đầu quăng cho Bạch Hổ ánh mắt sắc lạnh khiến con bé sợ tái mặt:

- Đừng nhìn ta đáng sợ như vậy.Là chính huynh bảo ta đấm a!

- Tiểu bảo bối,có chuyện gì vậy?Con bị thương?

Thanh Dương hoang mang hỏi,đôi mắt díp chặt lại không mở ra nổi,xem ra phong ấn đã bắt đầu hình thành.

- Đấm lưng đẩy ra một cục đờm thôi,không có gì đáng ngại.

- Tiểu bảo bối…Ta mệt quá…Muốn ngủ…

Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn của nàng,trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy:

- Không sao đâu.Ngủ đi.Ta sẽ ở bên cạnh nàng.

Lúc này Thanh Dương đã chẳng còn nghe lọt lời nào của hắn,thế nhưng hơi lạnh quen thuộc truyền vào lòng bàn tay còn khiến nàng cảm thấy an lòng hơn bất cứ lời khẳng định nào.Thanh Dương khẽ thì thào vài tiếng,năm ngón thon dài siết chặt lấy tay hắn sau đó bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

- Mèo con,qua đây.

Bạch Hổ giật mình lùi lại nửa bước,ấp úng kêu lên:

- Đ…Đã nói ta không cố ý mà!

Hắn quay đầu lạnh lùng nạt:

- Bớt nói nhảm.Mau qua đây gỡ giúp ta.

- Gỡ?Gỡ cái gì?

Hắn chỉ vào bàn tay đang bị Thanh Dương nắm chặt,lúc này đã bị bóp rúm ró lại và dần chuyển sang màu tím.Bạch Hổ tròn mắt nhìn hắn,trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghi hoặc:

- Chỉ là nắm tay thôi mà.Chẳng lẽ huynh không tự gỡ được?

- Có thể tự gỡ thì ta còn kêu ngươi làm gì?

Ngữ khí lạnh lùng của hắn khiến Bạch Hổ khẽ rùng mình.Cũng đâu phải cố ý đùa cợt gì hắn,đâu cần phải hung như vậy chứ!

- Kì lạ như vậy?Để ta thử coi…

Bạch Hổ chen ngón tay búp măng vào lòng bàn tay của Thanh Dương rồi khẽ dùng lực gỡ năm ngón tay đang siết chặt ra.Thế nhưng Bạch Hổ kinh hãi phát hiện sức lực của nàng chỉ như muối bỏ biển,mặc cho nàng dùng bao nhiêu lực thì năm ngón tay thon dài của nữ nhân kia vẫn đơn giản là không xê dịch chút nào.

- Sao thế được?Cái vị tỷ tỷ còm nhom này vậy mà lại khỏe lạ lùng!

Con bé hít một hơi thật sâu sau đó dùng hết sức bình sinh giải cứu cho bàn tay đáng thương của hắn.Thanh Long ngây người nhìn hàm răng cắn chặt cùng những giọt mồ hôi lăn trên trán Bạch Hổ,cảm thấy có chút không tin nổi vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.Đây là lần đầu tiên sư muội của nàng chật vật như vậy trong một cuộc so đấu man lực,mà đấy là đối phương thậm chí vẫn còn đang say giấc nồng.

Nếu như nữ nhân này tỉnh táo thì còn mạnh đến mức nào?Thanh Long căn bản là không dám tưởng tượng.

(Vậy ra lần trước dưới mật thất cô ta vẫn còn che dấu thực lực.)

Thanh Long thầm nghĩ.Sự cảnh giác đối với hai sư đồ bọn hắn cũng bởi sự kiện hôm nay mà tăng thêm không ít.

- Mở…được…rồi!

Bạch Hổ gầm khẽ,kinh mạch trên tay cuồn cuộn nổi lên thể hiện sức mạnh to lớn không phù hợp chút nào với hình thể nhỏ bé của nàng.Dưới sức mạnh đó năm ngón tay của Thanh Dương từ từ mở ra,mà bản thân nàng lúc này đang ở trong mộng dường như cũng cảm nhận được hơi lạnh của hắn đang dần biến mất nên đôi môi ướt át đỏ mọng mím chặt ậm ừ tỏ vẻ cực kì bất mãn.

Người nằm mộng không phải không còn phản ứng gì với bên ngoài,ngược lại trong lúc mơ ngủ tiềm lực được khai phát còn khiến thân thể mạnh hơn gấp mấy lần,nếu hắn không nhân lúc Bạch Hổ mở ra một không gian nhỏ nhanh chóng rút tay ra mà để đến khi Thanh Dương một lần nữa nắm lại thì khó mà biết được bàn tay này có còn hay không.

Chỉ thấy bả vai của hắn đẩy ra một luồng nhu kình,nhu kình truyền từ cánh tay rồi xuống đến cổ tay khiến toàn bộ tay phải của hắn giống như hóa thành dạng lỏng,thoắt cái đã trượt ra khỏi bàn tay của Thanh Dương.Ngay sau đó Bạch Hổ cũng hết khí lực mà thả tay ra ngã ngồi trên mặt đất,thời gian sít sao đến mức khiến người ta nhìn mà tim đập chân run.

- Nguy hiểm thật.Lực nắm vừa rồi có khi phải đến 1 tấn chứ chẳng chơi.

Hắn cười khổ nắn bóp bàn tay tím tái sau đó cúi xuống đỡ Bạch Hổ ngồi dậy,dù sao rút tay ra được phần lớn đều là nhờ công sức của con bé:

- Ngươi vất vả rồi.Lát trở về nhất định mua thịt xiên nướng cho ngươi.

Bạch Hổ đang mệt mỏi đau nhừ cả người nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên,từ khóe miệng còn thấy lấp lánh một ít nước miếng:

- Là thật!Huynh tuyệt đối không được nuốt lời nha!

- …

Khóe miệng hắn khẽ nhếch,ánh mắt ôn nhu liếc nhìn Thanh Dương đang nằm ngủ một lát sau đó xoay người tiến ra cửa.

- Chậm đã.Nếu ân công ra ngoài gặp được Chu Tước,phiền ngài thuyết phục con bé trở về.

Thanh Long lúc này vẫn đang dùng nội lực xây dựng phong ấn mệt đến cả người ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không quên dồn khí lực nhờ vả hắn:

- Nha đầu đó rất không hiểu chuyện.Để nó một mình ở ngoài nhất định sẽ lại nháo ra vô số phiền phức.

Hắn ngoài lại nhìn Thanh Long,biểu cảm trên mặt hiện rõ ba chữ "cô đùa à".Thái độ ghét bỏ của Chu Tước với hắn không cần phải là người tinh tế mới nhận ra,thậm chí ngay đến một đứa đầu gỗ như Bạch Hổ cũng còn đang tròn mắt kinh ngạc kia kìa.

Cơ mà nếu suy ngẫm một chút thì có vẻ như Thanh Long cũng chẳng còn lựa chọn nào khác,nếu bảo Bạch Hổ đi thì với tính cách ngu ngơ của con bé có khi bị Chu Tước dụ đi bụi luôn cũng không phải không có khả năng.

- Đành vậy.

Hắn chặc lưỡi một tiếng rồi nhún vai nói:

- Thảo nào nãy giờ yên tĩnh như vậy.Ta còn đang cảm thấy ngạc nhiên đây.

Bạch Hổ nhìn theo cho đến khi hắn đi khuất rồi vẻ mặt lo sợ quay đầu nói với Thanh Long:

- Chu sư tỷ sẽ đánh huynh ấy tan xương mất.

Mặc dù cái tương lai sư muội vẽ ra là không mấy tốt đẹp nhưng Thanh Long vẫn bình thản tiếp tục công việc,hai bàn tay mảnh khảnh thoăn thoắt lướt đi dùng nội lực vẽ ra một đồ hình phức tạp:

- Người đó không đơn giản như muội thấy đâu.Người trong giang hồ đều có vỏ bọc,muội cứ tin vào cái trước mắt thì chỉ có ngày ăn đủ.

- Vỏ bọc?Huynh ấy là ve sầu sao?

Bạch Hổ nghiêng đầu,đối với những lời vừa rồi hiển nhiên là ngay đến một chữ cũng không hiểu.
………………
Hắn sau khi rời khỏi y quán thì cũng không la cà mà đi thẳng đến Lăng gia.Trải qua một trận biến cố,Lăng gia trăm năm huy hoàng đã cháy rụi thành đống phế thải,những tòa kiến trúc đồ sộ lúc này đã biến thành than đen vẫn còn đang bốc lên từng cột khói xám.

- Khụ khụ~Đám ngu dân các người cút qua một bên!Không có gì hay đâu mà hóng hớt! Khụ~Ta thao!Đã cháy nguyên một đêm mà vẫn còn khói mù mịt như vậy?

Quan binh tạo thành một vòng lớn bao vây quanh Lăng gia,một bên xua đuổi đám dân đen nhao nhao đứng hóng chuyện,một bên vào trong Lăng phủ vơ vét,à nhầm,điều tra án mạng.Mặc dù trong thời đại này diệt môn còn phổ biến hơn cả đi đường giẫm phải phân,lại thêm kẻ thủ ác có đến chín phần là những lão quái vật đao kiếm chém không chết.Cơ mà quan phủ là đại diện cho quyền lực của triều đình nên đừng nói là giang hồ ân oán,cho dù là thần tiên giết người thì đối với thảm án bậc này cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.

Đám đông nhốn nháo rất có lợi cho kẻ gian đột nhập,hắn lợi dụng lúc không ai chú ý lẻn vào một bụi cây sau đó rút ra một tấm bùa.Đây là Vô Ảnh Phù mà hắn thó được từ trong tủ quần áo của Thanh Dương,dán lên người có thể tàng hình trong nửa canh giờ,là một loại phù chú sơ cấp tương đối hữu dụng.

Cũng không phải hắn muốn xài đồ của vợ,cơ mà bộ não cao siêu đến đâu cũng có nhược điểm.Hắn mặc dù có thể vẽ ra phù có tính hủy diệt cao như Ngũ Lôi Chính Pháp Phù,Bạo Lôi Phù,Diệt Thần Phù,…nhưng kiến thức về mấy cái phù cơ bản hoặc phù hỗ trợ thì gần như bằng không.Dù sao hắn cũng không phải là pháp sư,vậy nên chỉ học đủ xài là được rồi.

Tàng hình là một loại ưu thế rất lớn,thế nhưng tại sao Vô Ảnh Phù chỉ được xếp vào loại cơ bản?Ấy là vì hiện thực rất khác với phim ảnh và truyện tranh,trong phim ngươi có thể dựa vào năng lực tàng hình biến cả thế giới trở thành bọn ngu, nhưng ở nơi cường giả đầy rẫy này thì chỉ cần một làn gió thổi,một tiếng bước chân cũng đủ để đối phương xác định vị trí sau đó một đao chém chết tươi.Bởi nhược điểm ấy nên mặc dù gây ra tiếng vang lớn vào thời điểm mới ra mắt nhưng sau khi trải qua nửa thế kỉ thì Vô Ảnh Phù giờ chỉ còn dùng để lòe đám người ngoại đạo mà thôi.

Hắn dán Vô Ảnh Phù lên người rồi vượt tường nhảy vào Lăng gia.Bây giờ trong ngườia hắn đã có chút nội lực,bật nhảy qua bức tường cao một,hai mét cũng chỉ đơn giản như nhảy qua vũng nước mà thôi.

Bên trong Lăng phủ chỉ có một vài kẻ có quyền có chức mới được đi vào,mà đám này vào chỉ là để kiểm kê vơ vét tài sản chứ cũng chẳng thèm điều tra gì nên giúp hắn tiết kiệm được không ít khí lực.Hắn dựa theo trí nhớ tìm đến gian nhà nơi hắn cùng Đường Thiên giao đấu hôm trước,phát hiện ngoại trừ xác của Đường Thiên đã được phủ lên một tấm vải trắng thì hiện trường không có một ai canh giữ.Cũng phải thôi,ngoại trừ kẻ biến thái còn không thì ai lại mò đến bãi chiến trường đổ nát hoang tàn này làm gì cơ chứ.Chơi với cái xác không đầu à?

Nói thế không phải bảo rằng hắn là tên biến thái,mà hắn đến đây chỉ là để lấy đồ của mình,tiện tay thì cho gã khốn khiếp này được mồ yên mả đẹp thôi.Dù sao cũng là chỗ quen biết,nếu để đám quan phủ ném xác gã vào bãi đất hoang nào thì cũng không hay lắm.

Hắn dùng tấm vải trắng phủ trên người Đường Thiên gói cái đầu gã vào rồi một tay kéo lê xác,một tay xách đầu lâu tiến về phía căn nhà nhỏ nằm sâu trong hoa viên.Trái ngược với khung cảnh hoang tàn và nhốn nháo bên ngoài,hoa viên nơi Đường Thiên từng sống vẫn giống như mọi khi vắng vẻ hiu quạnh như cái bãi tha ma,có lẽ chính bởi vẻ ngoài như vậy nên chẳng ai nghĩ nơi đây có cất giấu thứ gì quý giá cả.

- Đây rồi.

Dừng chân trước một bụi hoa nhiều màu sặc sỡ,hắn quăng cái xác không đầu của Đường Thiên xuống sau đó ngồi xổm đưa tay lần mò gì đó dưới mặt đất.Nếu ai đó từng sống ở Lăng gia một thời gian trông thấy cảnh này thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc,bởi nơi hắn đang đứng chính xác là chỗ mà Đường Thiên hay ngồi lảm nhảm một mình mỗi khi rảnh rỗi.

Sau khi đã xác định được vị trí thì hắn hít sâu một hơi rồi truyền toàn bộ nội lực vào cánh tay khiến tay phải phủ một tầng hào quang màu tím.Cửu Tử Tà Công trải qua mấy lần xém chết đã mạnh hơn rất nhiều,nếu tính toán thì chắc cũng thêm được khoảng hai mươi năm công lực.

Cảm thấy đã đủ,hắn gập ngón tay tạo thành một thủ ấn rồi làm động tác như nhấc vật gì dưới đất lên.Từ dưới mặt đất truyền ra một rung động rất nhỏ rồi bất ngờ một thứ đen kịt phá đất chui lên,giống như sao chổi lao vụt lên bầu trời sau đó từ từ hạ xuống lòng bàn tay hắn.


Lưỡi dao đen đặc chậm rãi xoay trong tay hắn,thứ vật chất đen lạ lùng như nuốt chửng ánh sáng xung quanh cùng với những hoa văn ma quái chạy dọc thân dao tạo nên một cảm giác rờn rợn khó tả,cảm giác như nó giống món đồ bị nguyền rủa hơn là một thứ vũ khí.

- Lâu không gặp.

Hắn khẽ nhếch miệng,ánh mắt trầm tư nhìn vào lưỡi dao một lúc như đang hồi tưởng lại chuyện xưa rồi cẩn thận cất kĩ vào trong túi áo.Hoài bích có tội,với thực lực hiện tại của hắn mà mang thứ này chạy lông nhông thì sớm muộn gì cũng sẽ mang họa sát thân.

Mặt đất phía dưới bởi lưỡi dao phá đất bay lên mà mở ra một cái hố lớn,dưới hố là một quan tài gỗ đã bị lưỡi dao đánh thủng,xung quanh quan tài ngổn ngang đủ thứ lỉnh kỉnh tuẫn táng.Thật khó tin phía dưới một bụi hoa không có gì đặc biệt,thậm chí còn không có nổi một hòn đá đánh dấu khắc tên lại là một vụ chôn cất hoành tráng thế này.

- …

Hắn trầm tư một lúc rồi cúi xuống mở nắp quan tài.Bên trong là một bộ xương đã bắt đầu mục rữa,nếu dựa vào khung xương mà đánh giá thì cố lẽ đối tượng là nữ giới khoảng từ mười lăm đến mười bảy tuổi.

- Tiểu Di.Lâu không gặp.

Thanh âm của hắn bình thản giống như đang nói chuyện với người sống chứ không phải một bộ xương.Hắn kéo cái xác của Đường Thiên lại gần,nói:

- Cô nhìn xem ta mang ai đến.Lần này con lừa trọc của cô cắn bọn ta một vố hơi đau đấy.

Một mảnh gỗ rơi ra từ trong áo Đường Thiên,tấm lệnh bài làm bằng gỗ đàn hương được đẽo khắc sơ sài lăn đến trước mặt hắn,dưới ánh nắng chiều tấm lệnh bài nhìn như được phủ lên một tầng đỏ máu.

Hắn nhìn tấm lệnh bài,hơi chần chừ một chút rồi quyết đoán bẻ tấm lệnh bài ra làm đôi.Ba tấm lệnh bài tương đương ba lá bừa hộ mệnh của Lăng gia,vậy nên chắc chắn nó không thể chỉ là một tấm gỗ đẽo gọt qua loa được.

Dưới lực tay của hắn tấm gỗ ngay lập tức gãy làm đôi,từ bên trong trượt ra một mẩu giấy ngả vàng bị cuộn lại chỉ còn cỡ một ngón tay út.Hắn nhặt cuộn giấy lên mở ra xem,những chứ bên trong trải qua thời gian đã bị nhòe và phai màu đi không ít nhưng nói chung là vẫn đọc được:

"Gửi nha đầu thối.

Những gì ngươi truyền âm ta đều đã nghe,nghe rất kĩ,ta mừng vì lũ khốn đó không tiếp tục gây khó dễ cho ngươi. Về phần ngươi hỏi tại sao ta không trả lời,đấy là bởi ngọc truyền âm ta đưa cho ngươi chỉ có thể nói nhưng không thể nghe,và của ta thì ngược lại.Không phải ta chơi khăm ngươi hay gì đâu,chỉ là ta chắc chắn cuộc sống của ngươi sẽ tốt hơn nếu không có ta.Hãy cứ an phận sống một cuộc đời bình yên,thế giới ngoài này...Nói sao nhỉ?

Rất khốn khiếp."

………………
"Nha đầu ngốc,hôm qua ta lại bị ám sát.Bọn chúng mai phục ta trong mao xí làm ta ám ảnh đến tận bây giờ.Một lưỡi kiếm chọc lên từ bệ xí,ngươi tưởng tượng nổi không?
Ta thật nhớ những ngày tại Ô Long Thành,cả ngày chỉ kiếm chuyện mắng nha đầu ngốc nhà ngươi.Ở đây toàn một lũ cáo già ăn no chờ chết nhăm nhe cái ghế của ta.Mỗi ngày đều cùng đám già đó chơi tâm kế,ta thực sự quá mệt mỏi rồi.
Mai ta sẽ gặp nữ nhân cùng ta hứa hôn nhiều năm trước,nghe giang hồ đồn thì có vẻ nha đầu ấy đã lớn lên thành một cô nương xinh đẹp rồi.Cơ mà ta nghĩ ta nên hủy hôn thôi,bởi tình cảnh hiện tại của ta thì chắc chưa đầy một tuần thì cô ta đã chết không toàn thây rồi.Theo ngươi ta nên nói thế nào để đôi bên cùng vui vẻ đây?"
………………..
"Chết rồi.Chết hết rồi,thậm chí ta còn chưa hủy hôn thì cả đám đã lăn ra chết.Ta không hiểu tại sao mọi sự lại hoang đường như vậy,một con kiến những lại vì tham vọng cá nhân mà nhẫn tâm hi sinh cả nữ nhi của mình.Sống yên bình một đời không tốt sao?Đánh đổi nhiều như vậy nhưng số phận của con kiến cuối cùng vẫn là bị người ta dẫm chết thôi.Đáng sao?
Có lẽ sư phụ nói đúng.Ta,vốn không phù hợp với chốn giang hồ.
Mà dạo này sao ngươi đột nhiên im ắng vậy?Mặc dù giọng ngươi không kiều mị như người ta,đã vậy thanh âm lại còn giống như một đứa trẻ con.Bất quá …"

Viết đến đây nét bút đậm hơn giống như người viết chậm lại một chút trầm tư suy nghĩ.Không ai biết Đường Thiên đã nghĩ trong bao lâu,nhưng mấy chữ sau đó của gã thì liền mạch dứt khoát vô cùng:

"…ta cũng không ghét ngươi như vậy."
…………………..
Hắn lục hết ba tấm lệnh bài trong người Đường Thiên sau đó rút thư ra đọc bằng sạch,qua đó đã đoán được phần nào chuyện xưa của hai kẻ phiền phức này.Vậy đấy,hắn đọc thư là để suy luận chứ không phải tọc mạch xem trộm thư của người khác đâu.
Mà kể ra thì tên Đường Thiên này cùng hắn cũng có chút tương tự,đều ngu ngu xuẩn xuẩn qua ngày rồi đến khi mất đi người yêu rồi mới nhận ra đâu là chân ái,rồi mới đau khổ dằn vặt.Cơ mà so với hắn tự tay giết chết Thanh Dương thì trường hợp của Đường Thiên vẫn còn nhẹ nhàng lắm.

Đang thở dài cảm thán thì hắn bỗng thấy ở giữa hai tay của bộ xương có ôm một mảnh giấy nhỏ.Hắn tò mò rút ra xem thử,trên giấy chỉ viết một dòng chữ duy nhất:

"Nếu có kiếp sau,nguyện cùng ngươi làm tri kỷ."

Cả mực và giấy đều mới hơn so với ba bức thư kia chứng minh mảnh giấy này là được viết ra sau cùng.Có lẽ khi an táng Hân Di thì Đường Thiên đã đặt mảnh giấy vào tay cô,hoặc nếu nghĩ theo hướng biến thái hơn thì là nửa đêm nổi hứng lên viết rồi đào mộ nhét vào tay thi thể.Nghĩ theo hướng nào thì cũng có chút rờn rợn cả

- Làm tri kỷ?Đầu bị úng nước sao?Thời đại nào mà còn đòi làm tri kỷ?

Hắn không nhịn được quăng cho Đường Thiên cái nhìn đầy khinh bỉ.Cái thứ nam nhân không thành thật như vầy làm hòa thượng cũng đáng đời lắm.

- Kẻ nào ở đó?!

Tên sai nha đang tìm chỗ đái bậy thì bỗng bắt gặp một thằng nhãi ngồi xổm cạnh một cái xác hình như là đang đào hố chôn hay gì gì đó.Ban đầu y cũng sợ đến suýt vãi cả ra nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần.Đến cha mẹ chết y còn không rơi một giọt nước mắt,dăm ba thằng nhãi ma quái tuổi gì mà đòi làm y xao động chứ:

- Người không phận sự mau cút ra ngoài…

Chưa nói hết câu thì y bỗng cảm thấy lồng ngực bị một vật đánh mạnh vào.Ngây ngốc nhìn xuống,tên sai nha kinh hãi phát hiện xương ngực đã bị một lưỡi dao màu đen xuyên thủng,lưỡi thép sắc lạnh ngập vào quá nửa đủ để cắt nát cả phổi lẫn tim.

Nhưng vì một lí do gì đấy mà y vẫn sống,thậm chí tiếng tim đập còn rõ ràng hơn lúc bình thường.Thời điểm y há miệng định chửi thề thì con dao bỗng xảy ra dị biến,từ lưỡi dao tràn ra vô số hạt màu đen nhỏ li ti giống như cát rất nhanh bao phủ khắp người tên sai nha tạo thành một cái kén khổng lồ.

- Cái quỷ gì đây!?Viện trợ!Cần viện t…

Cát tràn vào mũi vào miệng khiến tên sai nha không phát ra được thanh âm nào nữa,cái kén phủ lên tầm mắt của y một màu đen đặc.

- Thu.

Cái kén phân rã thành những đợt sóng cát chảy ngược về sau đó lưỡi dao bay trở lại tay hắn.Lúc này tên sai nha đã biến đổi thành một thiếu niên có khuôn mặt giống hệt hắn,chỉ có vài điểm khác biệt đó là so với hắn thì thiếu niên này gần như cao gấp đôi,thêm cả từng khối cơ bắp hiện rõ như từ sắt thép đúc thành đối lập hoàn toàn với thân thể có chút gầy yếu của hắn.

- Xem ra hai cái là giới hạn rồi.

Thiếu niên kia thử đóng mở nắm tay rồi chặc lưỡi đầy thất vọng,sau đó cũng không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái xoay người rời khỏi.Chỉ thấy cơ thể y tan ra thành vô số hạt màu đen sau đấy tái tổ hợp trở lại hình dáng của tên sai nha,cảnh tượng chẳng khác gì phim khoa học viễn tưởng nhưng lại chính là sự thật diễn ra ngay trước mắt.

Vừa biến hình được không lâu thì có hai tên sai nha khác chạy tới sốt sắng hỏi:

- Ngươi gặp quỷ à?Đột nhiên kêu ầm ĩ như vậy?

- Không phải.Có con mèo chạy ngang qua,bị giật mình.

- Ta x con mẹ ngươi!Có con mèo mà làm lão tử chạy hụt cả h…

Tên sai nha vội bịt miệng đồng bạn lại,thấp giọng nói:

- Đừng hung!Tháng trước có một tên sai nha hung với y,kết quả bị đánh cho tay chân nát bấy đến giờ vẫn chưa dám ra khỏi nhà đâu.

- Là thật?Y không bị trừng phạt sao?

- Đương nhiên có.Ăn năm trăm roi,ta là người đánh chứ ai.Đánh cả buổi chiều mới xong mà y chỉ đứng dậy phủi đít vài cái rồi đi về như không có chuyện gì,hôm sau vẫn uống rượu chơi gái như thường.Chỗ huyh đệ ta khuyên thật ngươi,tuyệt đối đừng dây vào tên quái dị này.

Hắn đợi hai tên kia tán nhảm xong rồi mới lên tiếng:

- Này,ta còn chưa đi đâu.Nếu không có chuyện gì thì về trực đi,miễn cho cấp trên thấy túm năm tụm ba ở đây rồi các ngươi lại đổ lỗi cho lão tử.

- Hừ!Chẳng phải ngươi gọi các ông sao?

Hai tên sai nha tuy tức giận nhưng cũng chỉ dám lẩm bẩm mà thôi.Ô Long Thành trong những năm gần đây rất yên bình,vậy nên đám sai nha cả ngày chỉ lợi dụng chức vụ ăn uống chơi bời thả phanh.Tên nào tên nấy vừa văn dốt võ dát lại còn rượu chè hút thuốc phiện đến gầy đét,ví như hai gã này cộng lại cũng chưa được một trăm cân,bị đấm một cái thì chắc nửa ngày cũng không ngồi dậy được.

Ba tên lật đật rời đi,hoa viên lại trở về với không khí lặng lẽ u tịch,tiếng đất đá bị đào xới thỉnh thoảng lại vang lên khiến người ta không nhịn được nhớ đến những câu chuyện linh dị chốn rừng hoang.

Mà quả thật hoa viên của Lăng gia rất rộng,cây cối đều đã trồng vài chục năm nên rậm rạp um tùm,người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một khoảng rừng tối om nên ngay cả người nhà Lăng gia cũng ngại đi vào chứ đừng nói đám quan lại đang bận đi vơ vét của nải.Thế nên hắn ở trong hoa viên loay hoay gần nửa tiếng cũng chẳng bị ai làm phiền,bên cạnh việc cầm nhầm mấy thứ lặt vặt như ngân phiếu và vài viên linh thạch từ trong nhẫn trữ vật của Đường Thiên thì hắn cũng dùng cây kiếm gãy của y đào ra được một cái hố khá rộng đủ cho một người trưởng thành nằm vừa vặn thoải mái.

- Hố hơi nông.Lần sau muốn có mồ sang mả đẹp thì chịu khó xài cây kiếm nào bự chút nhé,hoặc dùng xẻng thì càng tốt.

Hắn đeo lại nhẫn trữ vật vào ngón tay Đường Thiên rồi quăng gã xuống hố.Mặc dù nhẫn của tên này có không gian rất lớn lại phát ra ánh sáng bạc vô cùng đẹp mắt nhưng xài đồ đã qua sử dụng không phải là phong cách của hắn:

- Chôn các ngươi gần nhau,cố gắng mà bồi dưỡng tình cảm.Sau này nhớ mùi rồi thì tìm nhau cho sớm,đừng có lại ảnh hưởng tới lão tử hạnh phúc sinh hoạt.

Đây là do sống đơn độc thời gian dài sinh ra thói quen nói chuyện với chính mình,chứ hắn biết rõ linh hồn của cả hai đã không còn ở thực tại này.Đừng nói là lèm bèm nhắc nhở,cho dù có đốt phong long đuổi tà thì cũng vô dụng thôi.

Hắn đặt cái đầu của Đường Thiên về đúng vị trí sau đó dùng kiếm gạt hết đất đá xuống tạo thành một ngôi mộ sơ sài.Cắm thanh kiếm đã gãy nát xuống thay bia mộ,hắn chắp tay sau mông lẳng lặng quan sát nơi yên nghỉ của một Nguyên Anh cường giả,không nhịn được phát ra một tiếng thở dài:

- Muốn nhưng không dám làm,do dự cùng mâu thuẫn,kết cục bao giờ cũng là bi kịch.

Đáng thương của Đường Thiên không phải khi chết chẳng có nổi một nấm mồ tử tế,cũng không phải chết đi rồi không có người tưởng nhớ khóc than.Gã đáng thương,ấy là bởi đến tận lúc chết trong lòng vẫn nuối tiếc.Cho dù lần này hắn đánh bay hồn phách của Đường Thiên sang một vòng lặp khác,thế nhưng khi vòng lặp tái diễn thì gã lại vẫn tiếp tục bỏ mặc Hân Di chết,sau đó là sống phần đời còn lại trong đau khô dằn vặt ở Lăng gia.Thanh Dương và hắn cũng vậy,tất cả đều mắc kẹt trong địa ngục vô gián này để rồi sai lầm nối tiếp sai lầm,đau khổ nối tiếp đau khổ.

Tính đến nay hắn đã thức tỉnh cả chục nghìn lần rồi.Phải thêm bao nhiêu chục nghìn,trăm nghìn,hay thậm chí là tỷ lần thức tỉnh nữa thì hắn mới có thể chấm dứt địa ngục trần gian này?Trong thời gian đó hắn còn làm tổn thương người mình yêu bao nhiêu lần nữa?Sẽ có thêm bao nhiêu chú ấn nữa khắc lên linh hồn?Hắn không biết,cũng không muốn nghĩ tới.

- Hôm nay…vậy là đủ rồi.

Đừng nghĩ rằng sống lâu là tốt,kẻ trải nghiệm nhiều nhất chính là kẻ đau khổ nhất,trong hoàn cảnh của hắn thì thức tỉnh giống lời nguyền hơn là một món quà. Hắn hít sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc sau đó đem Vô Ảnh Phù dán lên người,men theo đường cũ lặng lẽ rời khỏi Lăng phủ.