Chương 73:Thiên mệnh

Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 73:Thiên mệnh

- Oa!Ngươi về rồi,có cả Tiểu Tước tỷ tỷ nữa!

Bạch Hổ thấy bọn hắn bước vào nhà thì vui vẻ chạy ra đón,sau đó hai mắt tỏa sáng nhìn vào túi giấy trong tay hắn,nuốt nước miếng nói:

- Vậy…còn thịt của ta?

- Cầm.

Hắn đưa bọc giấy cho Bạch Hổ.Con bé ngửi ngửi một chút rồi run rẩy tháo sợi dây buộc quanh túi ra,nghẹn ngào nói:

- Thịt…Cuối cùng cũng được ăn thịt rồi.Tiểu Vũ tỷ tỷ,hắn đâu có lừa ta,hắn thực sự mua thịt về a!

Huyền Vũ đang loay hoay chuẩn bị mâm bát cho bữa tối nghe vậy thì quăng cho con bé một ánh mắt đáng sợ,lẩm bẩm:

- Con nhãi nhiều chuyện…

Hắn vỗ lên cái đầu nhỏ nhắn của Bạch Hổ,nhàn nhạt nói:

- Nha đầu ngốc,lừa ngươi thì ta được gì chứ?

- Đúng,đúng!Ta rất tội nghiệp,đừng lừa ta a!Ui~Véo má thật đau,không phải mơ.

- Được rồi!Muội đừng ở đó cản đường cản lối nữa.Mau đem thịt để lên bàn đi.

Thanh Long vội ra mặt trước khi Bạch Hổ kịp đem mặt mũi của cả nhóm vất đi hết rồi quay sang cung kính nói với hắn:

- Phong ấn đã hoàn thành.Mời ngài vào kiểm tra.

- Không cần,ta tin tưởng ngươi.Mà này…

Bộ y phục trắng kết hợp với thần sắc mệt mỏi hư nhược khiến Thanh Long giống như một cái người ốm liệt giường lâu ngày,cảm giác chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến nàng ho đến thổ huyết.

- Ngươi nợ tiền ta à?Không thì cung kính như vậy làm gì?

- A…Không…Cái này…

Thanh Long ấp úng.Cái con người này nói chuyện sao lại thẳng thắn thế chứ.

Đang không biết nói sao thì hắn bỗng rút trong túi áo ra một sấp ngân phiếu cỡ khoảng năm trăm lượng đặt vào tay nàng,nhàn nhạt nói:

- Không cần làm thế.Ngươi giúp ta thì ta giúp ngươi,đó là tự nhiên.

Thanh Long ngơ ngác mất mấy giây rồi vội vàng đưa trả ngân phiếu cho hắn,kiên định nói:

- Xin lỗi.Số tiền này ta không thể nhận!

- Ta không hỏi ngươi nhận hay không.

Hắn tiến lại giường trúc vỗ nhẹ lên tay Thanh Dương,thấp giọng nói:

- Dậy nào.Trời sáng rồi.

(Nghĩ làm thế có tác dụng sao?)

Huyền Vũ ngồi gác chân lên bàn đưa mắt nhìn hắn,khóe miệng khẽ nhếch lên thích thú khi xem người khác gặp họa.Tên đó thực sự nghĩ chỉ một câu nói là đủ đánh thức người đang hôn mê sâu ư?Nực cười,thậm chí ngay cả khi lão già xuất hiện và làm mọi thứ ầm ĩ lên cũng còn không khiến nữ nhân đó nhăn mày được một cái nữa là.
……………………
Trở lại vài giờ trước,không lâu sau khi hắn rời khỏi thì Thanh Long cũng đã hoàn thành xong phong ấn.Bạch Hổ thấy bộ dạng hư nhược lảo đảo của sư tỷ thì vội chạy đến đỡ lấy tay Thanh Long trước khi nàng ta ngã lăn ra đất,kinh ngạc kêu lên:

- Tỷ không sao chứ?Bộ công việc lần này khó lắm sao?

Thanh Long nặng nề thở ra một ngụm trọc khí,lắc đầu nói:

- Không.Chỉ là thân thể của nữ nhân này quá mạnh,nội lực của ta khó khăn lắm mới tiến vào được.

- Thế thì phải bắt hắn trả thêm tiền a!

Nàng vỗ nhẹ lên đầu Bạch Hổ,cười nhạt nói:

- Muội lấy chăn đắp cho cô ấy đi.Ta cần nghỉ ngơi một chút.

Thanh Long mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế,cắn răng chịu đựng cảm giác tê dại như bị trăm ngàn mũi kim cắm vào kinh mạch.Nội lực là tinh hoa của cơ thể,vậy nên khi nội lực cạn kiệt thì thân thể đương nhiên cũng sẽ không dễ chịu.Nàng dựa theo trí nhớ sử dụng khẩu quyết của sư phụ để áp chế đau đớn,Bạch Hổ thấy vậy thì thức thời ngậm chặt miệng để không gây ảnh hưởng tới sư tỷ khiến y quán trải qua một sự im lặng kéo dài trước nay chưa từng có.

- Daddy’s home!

Cánh cửa y quán bị đẩy mạnh ra.Một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo phông trắng đeo kính đen đủng đỉnh bước vào y quán,một tay gã cầm khúc gỗ cắm gần hai chục xiên kẹo hồ lô,tay còn lại lỉnh kỉnh xách theo một cái thùng nhựa to như cái rương.Kiểu tạo hình này ở thời hiện đại đã rất chi là cổ quái,đằng này lại còn xuất hiện ở thời cổ đại thì đủ hiểu chúng nữ nhìn gã bằng ánh mắt thế nào rồi đấy.

Bạch Hổ phản ứng nhanh nhất,nàng cuống quit chạy tới trước mặt thiếu niên kia hỏi dồn dập:

- Sư phụ?Là sư phụ sao?Có đúng là sư phụ không?

- Nha đầu ngốc nhà ngươi sao vẫn ồn ào như vậy…

Thiếu niên gỡ kính râm xuống để lộ đôi đồng tử màu hoàng kim không thuộc về nhân loại,cười nhạt nói:

- Ngoài sư phụ các ngươi thì thiên hạ còn người thứ hai đẹp trai phong độ như ta sao?

Bạch Hổ hiếm hoi bộc lộ khuôn mặt mếu máo rưng rưng nước mắt.Thanh Long cũng đứng phắt dậy đi tới kính cẩn vái chào.Mặc dù trong ấn tượng của Chu Tước thì sư phụ của họ là một tên hời hợt vô trách nhiệm nhất trần đời,thế nhưng thái độ của hai cô gái đối với thiếu niên kia ngoại trừ kính nể còn có cả sự xúc động chân thành.Nếu gã thực sự là một sự sư phụ không ra gì thì sao có thể nhận được đãi ngộ như vậy?

- Xác thực không có người thứ hai dị hợm lại còn tự luyến như người.Thật đúng là một cái kì nhân.

Bỗng một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên chen vào giữa cuộc hội ngộ cảm động.Huyền Vũ cầm một bát canh nhỏ còn đang bốc khói nghi ngút đưa cho Thanh Long,nhàn nhạt nói:

- Điều tinh lực canh.Uống đi.

Thanh Long lúng túng tiếp nhận chén canh sau đó vẻ mặt khó xử quay sang nói với thiếu niên kia:

- Sư phụ đừng để ý.Huyền Vũ…ừm…có chút ác cảm với nam nhân,nhưng kì thực muội ấy là một người rất tốt.

- Người tốt?Hừ,ngu ngốc!

Huyền Vũ nhếch miệng cười khẩy rồi xoay người đi vào nhà trong.Từ ngày mở y quán thì mấy gian nhà dưới liền bị nàng ta chiếm gọn,nếu không có chuyện gì đặc biệt thì có khi cả ngày cũng chẳng thấy bước ra ngoài.

- Ha ha~Vị bằng hữu này của ngươi so với nha đầu Chu Tước thì còn cay nghiệt gấp mấy lần a!

Thiếu niên cười lớn.Có thể cười trong trường hợp này thì hoặc là một người cực kì cao thượng,hoặc là một thằng đần hết thuốc chữa.Cơ mà khi nhìn vào bản mặt ngở nghệch của gã thì mọi người thường có xu hướng nghiêng về phương án hai hơn.

- Ha ha~Ánh mắt của Tiểu Vũ khi lườm người khác cũng rất đáng sợ a.

- Ha ha~Vô phúc cho hắn khi lấy một cô vợ như thế a.

- Ha ha~Mà hắn là ai vậy?

Thanh Long bất giác mỉm cười khi thấy hai người lại diễn màn đối thoại ồn ào không ai hiểu nổi.Cảm giác như trở lại những ngày lang bạt cùng sư phụ,tuy nay đây mai đó nhưng ung dung tự tại chẳng bao giờ phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền.Nhìn lại hoàn cảnh mình hiện tại,Thanh Long không khỏi hoài nghi ngày đó dẫn các sư muội rời đi có phải một quyết định sai lầm không.

- Chuyện đấy để khi khác nói.Xem sư phụ mang ai đến thăm các ngươi này!

Thiếu niên vỗ tay hai tiếng,lập tức trước cửa xuất hiện một đầu chó vàng rụt rè nhòm vào quan sát bọn họ.Hai mắt của nó cẩn thận dò xét một lượt,rất có linh tính chép miệng một cái rồi mới cực kỳ chảnh chó đủng đỉnh tiến vào y quán.

- Tiểu Hắc!Mày cũng ra ngoài chơi sao?

Bạch Hổ phấn khích cưỡi lên lưng rồi vò loạn mớ lông trên đầu con chó vàng tội nghiệp,còn con chó thì giống như đã quá quen với trạng thái tăng đọng này của nàng nên chỉ lười biếng nằm bẹp xuống mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm.

Thanh Long bỗng nhớ ra điều gì vội quay sang hỏi gã:

- Sư phụ,người mang Tiểu Hắc xuống núi có phải đã chữa khỏi bệnh cho nó rồi?

- Đúng.Ta đi lần này vốn là để trả nó về Châu Âu.Cơ mà qua bển thì địa ngục lại đóng cửa kín mít nên ta đành mua tạm set này làm kỉ niệm.Phải rồi,ta còn mua quà cho các ngươi đây.

Nói rồi gã đá vào cái thùng nhựa cho nó bật nắp ra.Thanh Long nhìn vào luồng hàn khí đang dày đặc,nàng phát hiện một chai thủy tinh lọt thỏm giữa những viên đá lạnh lớn bằng nắm tay,trên chai dán đầy những chữ ngoại quốc ngoằn ngoèo trông cứ như nhãn mấy chai thuốc độc của đám ma giáo.

- Thứ này gọi là bia.Dùng chung với thịt nướng hương vị sẽ rất tuyệt a.

Đối với hảo ý của sư phụ thì Thanh Long chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười gượng.Cuối tuần này tiền đong gạo còn chưa xoay đủ,nói gì đến chuyện ăn thịt này thịt kia.

- Sư phụ!Tiểu Hắc có chuyện rồi!

Bạch Hổ kêu thất thanh khi thấy Tiểu Hắc đột nhiên quằn quại sau đó từ thân thể nhỏ gầy của giống chó cỏ chớp mắt đã biến lớn đến mức gần đụng trần nhà.Bộ lông vàng sậm toàn bộ đều chuyển thành màu đen,răng và móng cũng mọc dài ra sắc nhọn đến rợn người.

¬ - Oa~Hai cái đầu của Tiểu Hắc lại mọc ra rồi!

- Uyển Nhi,tránh qua một bên!

Thiếu niên động tác mau lẹ rút vài xiên kẹo hồ lô ném xuống dưới chân con chó khổng lồ.Ba cái đầu thấy vậy lập tức cúi xuống tranh giành miếng ăn khiến nước dãi văng tung tóe lên sàn nhà.Kì lạ là sau khi cắn nuốt mấy xiên kẹo thì ba cái đầu dần thu vào trong cơ thể,mà vóc dáng to lớn cũng biến trở lại thành giống chó cỏ tầm thường.

Thanh Long trợn mắt há mồm nhìn một màn này,có chút hoài nghi không biết có phải do bản thân mệt mỏi quá độ mà sinh ra hoang tưởng hay không:

- Sư phụ,chuyện này là sao?

Thiếu niên vẻ mặt buồn bực thở dài một tiếng rồi nói:

- Còn không phải nhờ nha đầu Uyển Nhi mỗi ngày đều chia bánh kẹo cho nó ăn.Giờ nó nghiện đồ ngọt luôn rồi,cứ nửa canh giờ không nạp đường là sẽ hiện nguyên hình.Sáng nay nếu ta dậy muộn vài phút là du khách lẫn thủy thủ đoàn trên thuyền chui cả vào bụng nó rồi.

- Nhưng đồ ngọt ăn ngon mà!

Bạch Hổ chống chế.Bỗng Tiểu Hắc đánh hơi thấy gì đó rồi kích động chạy vào trong nhà sủa váng lên cứ như gặp kẻ tử thù.Nhớ đến sư phụ của hắn còn đang nằm ở trong,Thanh Long vội nói:

- Tiểu Hổ mau khóa mõm nó lại!Đừng để nó ảnh hưởng tới bệnh nhân.

- Ha ha~Không ngờ Hoa Sương bạo lực ngày nào khi trở thành bác sĩ lại là từ ái như vậy.Để coi bệnh nhân là cái dạng gì nan y tạp chứng mà được đệ tử của ta chăm sóc kĩ thế.

- Ấy!Sư phụ đi đường mệt mỏi hay là ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước đã.Sư phụ!

Trong lúc Thanh Long còn đang vắt óc nghĩ lí do để ngăn cản thì gã sư phụ đã phăm phăm bước vào,sau đó từ trong phòng truyền ra một thanh âm vui mừng như gặp lại cố nhân:

- Hey men~Long time no see!Loại như ngươi mà cũng mắc bệnh được à?

Bạch Hổ đang loay hoay tìm cách làm cho Tiểu Hắc im miệng thì phát hiện sư phụ lại nói chuyện với không khí bèn nghiêng đầu nói:

- Ủa?Bệnh nhân nằm đây mà sư phụ.

Trước kia khi còn ở cùng sư phụ thì họ cũng thường bắt gặp gã ngồi nói chuyện với không khí.Lúc đầu còn cảm thấy rờn rợn,riết rồi cũng thành quen.Cơ mà chẳng hiểu tại sao sư phụ của họ trên thông thiên văn dưới tường địa lý,lại am tường đủ thứ tri thức tào lao trên đời mà không tự chữa được bệnh hoang tưởng cho mình.Có lẽ là sở thích cá nhân a.

- Ồ,ngươi nói ta mới để ý đấy.Chẳng phải cái nữ nhân khăng khăng đòi mua hồ lô đường của ta đây sao?

Thanh Long thấy sư phụ không có vẻ gì là nhận ra việc nàng đã làm thì vội đánh trống lảng:

- Sư phụ từng gặp cô ta?

- Ừm.Hồi nãy lúc ta đang tìm y quán của mấy đứa thì cô ấy sầm sập chạy đến đòi mua hồ lô đường của ta.

Gã cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp:

- Lúc đầu ta định không bán,cơ mà thấy cô ấy sốt sắng như vội về chịu tang cha nên mới tặng cho hai xiên kẹo.Nào ngờ sau khi nghe ta nói không lấy tiền thì cái nữ nhân này liền thay đổi hẳn thái độ.Không những đáp tiền vào người ta lại còn lầm bầm cái gì mà "Mới xuống núi đã gặp hai thằng hãm".Ôi,con người thời nay…

Bỗng Tiểu Hắc kích động sủa váng lên khiến Bạch Hổ phải vội dùng hai tay khóa mõm nó lại rồi quay sang phiên dịch cho sư tỷ và sư phụ:

- Tiểu Hắc nói là vị tỷ tỷ này còn đắc tội với nó nữa.

Thiếu niên nghe thấy thế thì nín cười đến run rẩy cả người:

- Phải rồi.Mới hồi nãy nó bị quất rụng hết cả lông chạy về mách với ta là bị yêu vật tập kích,sau đó cứ khăng khăng đòi trở lại nguyên hình để đi trả thù.Ta còn đang thắc mắc loại yêu vật gì trà trộn được vào trong thành,thì ra là một nữ nhân.Ha ha~Cerberus bị một nữ nhân quất cho rụng lông!

Tiếng cười của thiếu niên khiến cho luồng khí đen quanh thân Tiểu Hắc bùng lên dữ dội.Nếu người nào kiến thức phong phú sẽ nhận ra đây là quỷ khí đặc trưng của loài quỷ vật phương Tây.Ở đất Bách Việt này tuyệt đối là động vật quý hiếm,thậm chí so với long phụng thì còn khó gặp hơn.

Tiểu Hắc hướng về phía thiếu niên sủa như điên như dại nhưng lần này gã chưa đợi Bạch Hổ phiên dịch đã lắc đầu nói:

- Hiện nguyên hình cũng vô ích.Ngươi vốn không phải đối thủ của cô ta,nếu may mắn thì cũng chỉ được đến lưỡng bại câu thương thôi.

Mặc dù vẻ mặt của thiếu niên không được đáng tin cậy cho lắm nhưng nếu là người quen biết gã thì sẽ biết rõ một điều rằng lời gã phán không bao giờ sai.Một khi nói là đánh không nổi thì khi giao chiến chỉ có thảm bại hoặc bị đánh thành tàn phế,tuyệt đối không có ngoại lệ.

Ở cùng đám người này ngót nghét năm năm đã giúp Tiểu Hắc có đủ từng trải để không dại dột kiểm chứng độ chính xác của những điều gã nói,thay vào đấy nó gầm gừ vài tiếng rồi cúi đầu hậm hực bước khỏi phòng.Chuyện hôm nay thôi thì cứ coi như là đi đường giẫm phải phân đi.

- Sư phụ,cô ta rất mạnh sao?

Bạch Hổ tròn mắt nhìn theo cái đuôi cụp xuống đầy thất vọng của Tiểu Hắc rồi quay sang nói với gã:

- Con muốn đánh nhau với cô ấy!

- A ha~Cứ việc.

Gã biết con nha đầu này một khi quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ làm cho bằng được nên cũng chẳng buồn ngăn cản.Dù sao một tiểu oa nhi xông xáo đòi tỷ võ khả năng sống sót hiển nhiên sẽ cao hơn một con chó ba đầu cao hai mét bảy mươi ba nhe nanh múa vuốt tấn công người khác.Mà có khi nó vừa hiện nguyên hình thì nửa giờ sau đã bị đám tiên nhân trên Thiên Kiếm Sơn kéo nhau xuống khóa mõm lại rồi.

- Phải rồi.Cái này là do ai làm?

Gã đột nhiên cười híp mắt khiến hai nữ nhân đồng loạt rùng mình.Đừng nhìn bộ dạng ngờ nghệch khù khờ của gã mà lầm tưởng,chính những tên giả trư ăn thịt hổ kiểu này một khi tháo mặt nạ xuống mới là ác ma chân chính.

- Triệt Mạch Ấn là phong ấn cao cấp dùng để khóa năng lượng sống trong cơ thể,một cách giết người nhẹ nhàng và êm ái.Nhưng ta nhớ là đâu có dạy các ngươi cái này?

- Là con tự học.

Thanh Long cắn môi chần chừ một chút rồi nói:

- Một người có ân với con nhờ giúp…nên con đã tự học

-..

Thiếu niên không đáp mà chỉ nhướn mày nhìn Thanh Long bằng vẻ mặt lạnh tanh khiến người ta không cách nào đoán biết được cảm xúc hiện tại của gã.

- Sư phụ đừng phạt Tiểu Thanh tỷ tỷ được không?Dù giết người nhưng tỷ ấy không có ác ý gì đâu.Chắc vậy

Bạch Hổ chạy đến kéo ống tay áo của gã bĩu môi làm nũng,bộ dáng linh lung hoạt bát khác hẳn với vẻ hung hăng quá khích thường ngày,khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại càng tăng thêm phần khả ái.Trước một cô bé như vầy mà nỡ từ chối thì đó quả là một hành vi tàn nhẫn chí cực,một tội ác chống lại loài người.

Thiếu niên lắc đầu nói:

- Giết người?Vận mệnh của nữ nhân này không cho phép cô ta chết tại đây.Nhưng ngươi không được sử dụng những phong ấn nguy hiềm dạng này thêm lần nào nữa.Nên nhớ,ta dạy ngươi thuật phong ấn là để cứu người.

Vì sư phụ của bọn họ rất ghét việc giết chóc nên Thanh Long cứ nghĩ là sẽ bị trừng phạt nặng nề,bét nhất cũng phải là cấm túc một tuần.Bởi vậy khi nhận ra mình chỉ bị trách mắng vài câu thì Thanh Long đã ngây người mất mấy giây mới phục hồi lại được tinh thần,nội tâm tự hỏi liệu có phải vì nàng nhân phẩm tót nên nhận được phúc báo không.

- Mà các ngươi lấy tiền đâu mở y quán?Là đứa nào đầu têu vụ mua cái bất động sản này?

- A…cái này…

Vẻ mặt vui mừng khi vừa thoát đại nạn của Thanh Long lần nữa trở nên xám xịt,nàng ấp úng nói:

- Con bán ngọc bội được hai trăm lượng bạc.Còn lại…là tiền tiết kiệm của các sư muội…được bốn mươi lượng.

- Hai trăm bốn?Ngươi mua cái nơi này giá hai trăm bốn?

Thiếu niên sắp cười phá lên thì kịp thời nhận ra hoàn cảnh có chút không phù hợp nên bưng lấy trán sầu khổ thở dài:

- Những chỗ phong thủy tốt trong phạm vi bốn trăm dặm dưới chân núi đều đã bị đám người Thiên Kiếm Môn chiếm cả rồi.Y quán của các ngươi nằm trên mảnh đất có thế Rồng Gãy Lưng,kinh doanh ở đây thì chỉ có mà muôn đời nát.Bảo các ngươi học về thuật phong thủy các ngươi không đứa nào chịu học,giờ thì…Chậc~

Dạo này làm ăn ế ẩm,quanh vùng không có lấy nổi một người bị cảm mạo tiêu chảy nên khi nghe sư phụ nói vậy Thanh Long cũng bán tín bán nghi.Nàng cười gượng,cố gắng bấu víu vào chút hi vọng cuối cùng:

- Sư phụ,thứ đó chỉ là mê tín dị đoan thôi.

Bị nói là trò mê tín nhưng thiếu niên không hề phản bác cũng chẳng tỏ thái độ khó chịu,chỉ đơn giản là quay sang hỏi nàng một câu:

- Có phải mấy bữa trước nơi đây nổi lên đại dịch,người đến xem bệnh đông như kiến.Nhưng rồi tất cả đều chuyển sang y quán bên cạnh không?

Thanh Long hồi hộp đáp:

- Cái này…Đúng là như vậy.

- Địa thế nhà này giống như là cái phễu,khiến cho tiền tài đi vào cửa các ngươi toàn bộ đều sẽ tuồn sang cái nhà bên cạnh.Chứ bình thường làm gì có chuyện hai trăm lượng mua được một mảnh đất ở kinh thành!

Mỗi câu của thiếu niên đều giống như một ngọn sét giáng thẳng xuống đầu Thanh Long khiến nàng lảo đảo ngã ngồi xuống đất.Mới đầu chỉ tính mở một y quán nhỏ để có chỗ che nắng che mưa,thuận tiện kiếm chút tiền chuẩn bị cho chuyến đi tới Biện Kinh,nào ngờ…

Thời điểm này Thanh Long bỗng nhận ra,nghèo đáng sợ thật đấy,nhưng không có kiến thức thì còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.

- Bán ngọc bội…Đã từ bỏ rồi sao?Cũng tốt.Bán đi cũng tốt.

Hi vọng có thể nuôi sống một người,cũng có thể giết chết một người,nếu nguyện vọng đó vĩnh viễn không trở thành sự thật thì buông bỏ lại chính là một loại giải thoát.Thiếu niên vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Thanh Long,nhẹ giọng nói:

- Không việc gì,có dại thì mới có khôn.Hơn nữa ta thấy vận may của ngươi cũng sắp đến rồi,tương lai làm gì cũng đều sẽ thuận buồm xuôi gió.Với lại,ngươi không định tiễn lão già này đi với bộ mặt ủ ê đó chứ?

Bạch Hổ mặt mày rạng rỡ vì cuối cùng cũng nghe được một câu phù hợp với khả năng nghe hiểu của mình.Nàng vội ôm lấy cánh tay của thiếu niên,biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ xinh trở nên cực kì phức tạp khi vừa vui vì được tham gia vào cuộc nói chuyện nhưng cũng vừa buồn bởi vừa gặp lại sư phụ không lâu thì đã phải từ biệt:

- Sao sư phụ mới đến mà đã đi rồi?Ở lại cùng bọn con vài hôm đi mà!

- Đúng đó sư phụ.Người ở lại vài hôm rồi đi cũng không muộn mà.

Thanh Long nghĩ thầm:

(Mượn của hắn vài chục lượng bạc chắc cũng không quá đáng lắm đâu nhỉ?)

- Thôi được rồi.Ta cũng muốn lắm nhưng mà để khi khác đi,nhà bao việc.

Thiếu niên đang xoa đầu Bạch Hổ bỗng sực nhớ ra một điều quan trọng:

- Suýt quên.Tháng sau kẻ các ngươi muốn gặp sẽ xuất hiện.Thời điểm đó,ta muốn các ngươi suy nghĩ thật kĩ,được chứ?

- …

Thanh Long siết chặt hai nắm đấm đã run lên bần bật,nàng chậm rãi gằn từng tiếng:

- Con đã nghĩ rất kĩ rồi.

- Nghĩ kĩ…Vậy thì tốt.

Thiếu niên gật gù rồi đẩy hai người ra khỏi phòng:

- Ồn ào vậy thôi,ra cho bệnh nhân nghỉ ngơi đi xem nào!Nha đầu ngốc đừng có kéo áo ta!Cũng đâu phải lần cuối đến thăm các ngươi!

Nói là để không ồn ào cho bệnh nhân nghỉ ngơi nhưng ầm ĩ một lúc lâu thì thiếu niên mới tống cổ con nha đầu Bạch Hổ phiền phức đi được.Thật may là Thanh Dương đã rơi vào ngủ sâu,bằng không thì nhất định sẽ một kiếm đánh văng lũ người phiền phức này ra ngoài.

Gã buông ra một tiếng thở dài nhất thế kỉ rồi thấp giọng nói:

- Ngươi đi đâu quậy phá ta không cần biết,nhưng tên sát tinh nhà ngươi làm ơn hạn chế ảnh hưởng tới số mệnh của tụi nhỏ dùm ta được không?Coi như là nể mặt người quen cũ đi.

Dứt lời liền đút tay túi quần khệnh khạng rời đi,và đây cũng là lần cuối cùng Huyền Vũ nhìn thấy bộ dạng kì lạ của thiếu niên bí ẩn này.Nàng chậm rãi bước ra từ chỗ nấp,đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào khoảng đen rờn rợn ở phía chân giường.Linh cảm mách bảo nàng có một thứ rất ma quái tồn tại ở đó,nhưng cho dù có mở thiên nhãn hay chơi cầu cơ thì cũng chẳng thể tương tác với nó được.

(Liên quan tới nữ nhân này sao?)

Huyền Vũ tiến lại gần nhìn thật kĩ khuôn mặt đang say ngủ của Thanh Dương.Mấy lần trước không có cơ hội quan sát kĩ,giờ nàng mới thấy rõ được nhan sắc của cái nữ nhân hung bạo này.

- Khuôn mặt không tương xứng với con người chút nào.Thoạt nhìn chắc không ai tưởng tượng nổi ngươi là một con cọp cái đâu nhỉ,hẳn chúng đều nghĩ ngươi là loại đàn bà nhu nhược núp trong xó bếp.

Nàng chạm tay lên da mặt Thanh Dương,một cảm giác mát lạnh mơn trớn năm đầu ngón tay nhỏ nhắn khiến Huyền Vũ khẽ rùng mình.Môi hồng má phấn,mũi thẳng mi cong,những gì nữ nhân này có nàng cũng đều có cả,ấy thế nhưng đám nam nhân từ nhỏ đến lớn cũng đều chỉ bu lấy mấy cái nữ nhân ngực to như lũ khát sữa mãn tính.Tại sao lại có chuyện vài khối thịt mỡ quyết định được sức hấp dẫn của cả một con người như vậy?

- Heo nái,theo ngươi ta có nên một chỉ đâm chết ngươi không?

Huyền Vũ trượt ngón tay dọc theo động mạch trên cổ Thanh Dương,cái cảm giác nắm trong tay quyền sinh quyền sát thật khiến người ta hưng phấn a!

- Nhấn nhẹ một cái và…Phẹt.Biểu cảm khi đệ tử ngươi trở về sẽ ra sao nhỉ?Hẳn là sẽ nực cười lắm.

Nhìn sâu vào cặp mắt nhắm nghiền của Thanh Dương,hàng mi cong giống như có ma lực không ngừng thôi thúc Huyền Vũ nhìn gần hơn,cho tới khi nàng vô thức hôn lên đôi môi hồng nhạt của nữ nhân mà nàng chưa từng một lần nói chuyện.Điều đó tới một cách rất tự nhiên,giống như đói là phải ăn,mà khát thì phải uống.Không cần suy nghĩ trước và trong khi thực hiện,nó chỉ đơn giản là bùng lên,và bản năng sẽ hoàn tất những việc còn lại.
…………………….
- Ủa?Tiểu Vũ làm gì mà mặt đỏ thế?

Nàng cảm tưởng trong khoảnh khắc giọng nói lanh lảnh ấy vang lên thì quả tim nhỏ của nàng đã nhảy bắn ra khỏi lồng ngực.Huyền Vũ hoảng loạn nhảy phắt ra sau mạnh đến mức đụng rầm vào bức tường phía sau lưng.Nhận ra Bạch Hổ đang tròn mắt nhìn mình,nàng nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng:

- Nói xem vì lý do gì ta phải kể cho ngươi?

Bạch Hổ khẽ cau mày,hỏi câu như vậy quả thực rất khó trả lời a!

- Không nói thì thôi vậy.

- Khoan!Đứng chắn cho ta!

Nàng vội giữ Bạch Hổ lại mạnh đến làm cô bé oai oái kêu đau,sử dụng thân thể nha đầu ngốc này làm bình phong tránh khỏi ánh nhìn của hắn.

- Ách~Nhẹ tay thôi!Vai…cái vai sắp bị đâm xuyên…Ui da~

Hắn nhìn về phía hai cái nữ nhân đang nháo nhào loạn hết cả lên,chân mày trái khẽ nhướn,thầm nghĩ:

(Nữ nhân này lại đang nháo nhào cái gì?)

Một tiếng rên khẽ vang lên khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào nữ nhân đang chậm rãi mở mắt,ngoại trừ hắn còn lại thì đều trợn trừng mắt bàng hoàng như thể đang nhìn thấy người chết đội mồ sống dậy.

Cũng không thể trách họ quá kích động.Nên biết,người bình thường nếu mất một phần ba sinh lực thì dù không chết cũng ngáp ngáp,ấy thế nhưng nữ nhân này chẳng những bị phong ấn một nửa sinh mệnh mà sau đó lại vẫn có thể ngồi dậy vươn vai như không có chuyện gì xảy ra.Ngoại trừ mấy con ma cà tưng nhảy chồm chồm hút máu người thì làm có sinh vật nào quái vật đến như thế!

Thanh Long đã chuẩn bị tốt bài vở để an ủi hắn trong trường hợp không thể đánh thức được nữ nhân kia,thậm chí nàng còn cẩn thận nhẩm đọc suốt cả buổi chiều nên khi thấy sư phụ của hắn tỉnh lại dễ dàng như vậy khiến nàng cảm thấy có chút hụt hẫng.Mặc dù nghe có vẻ hơi sai trái về mặt đạo đức nhưng cảm xúc của Thanh Long bây giờ nó chính là như vậy đấy.

Thanh Dương khó khăn lắm mới nâng cánh tay lên dụi mắt được.Nàng cảm giác gân xương trong người giống như đều đã hóa thành bùn nhão,toàn thân tràn ngập một loại cảm giác mệt mỏi vô lực.

Thấy hắn đang đứng ngốc ở bên thành giường nàng bèn chống tay ngồi dậy,ngữ khí lười biếng hỏi:

- Tiểu bảo bối,ta ngủ bao lâu rồi…Á~

Đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút,Thanh Dương kinh hãi thét lên khi nhận ra trong phòng không chỉ có hai người bọn họ mà còn một đám nữ nhân đang dùng ánh mắt kì quái nhìn nàng trừng trừng,theo bản năng đưa tay che đi bộ ngực đầy đặn.

Nữ nhân dù từng trải đến đâu trong nội tâm vẫn luôn tồn tại một phần ngượng ngùng xấu hổ,chẳng qua lúc bình thường vì giữ thể diện nên không biểu hiện ra thôi.

- Mấy…mấy cái người này là…

Thanh Dương lắp bắp một hồi mới nhớ ra mình đang làm gì ở cái chỗ này.Nhận ra phản ứng của bản thân có hơi thái quá,nàng ngượng ngùng quay sang nói với hắn:

- Con thấy y phục của ta đâu không?

Hắn biết Thanh Dương khi vừa ngủ dậy đầu óc sẽ luôn có chút ngốc trệ nên chỉ cười nhẹ rồi đi lấy y phục cho nàng.Còn riêng về phần mấy nữ nhân kia thì bị phản ứng của Thanh Dương làm cho ngạc nhiên đến ngây người,cái hình tượng nữ thần ngạo kiều trong nháy mắt đã ầm ầm sụp đổ.

Cái gì mà ngạo kiều,so với thiếu nữ mới lớn còn muốn ngượng ngùng hơn!

Thanh Dương cố gắng mặc áo vào thật nhanh để lẩn tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của đám nữ nhân tọc mạch kia.Bỗng nàng ngây người như sực nhớ ra điều gì sau đó quay sang nhìn hắn đầy ái ngại:

- Ta giữ con ở đây suốt từ chiều đến giờ sao?

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê nàng luôn mơ hồ cảm thấy hắn đứng bên cạnh giường.Nếu hắn thực sự vì nàng mà phải đứng chôn chân ở đây cả buổi chiều thì phần tội lỗi này nàng sao gánh nổi.

- Dĩ nh…

Hắn mới há miệng,còn chưa kịp trả lời thì Bạch Hổ đã nhanh nhảu chen vào:

- Không có đâu.Hắn ra ngoài chơi cả buổi chiều,khi về con mua thịt nướng cho ta nữa!


Dứt lời Bạch Hổ bỗng cảm thấy một luồng hàn khí ập vào sau gáy.Nàng quay sang thì giật bắn mình khi phát hiện ánh mắt kinh khủng như muốn giết người chặt xác của hắn,thật sự là dọa tê tái tâm hồn non nớt của nàng a!

- May quá!Ta cứ sợ là mình lại nắm chặt quá làm con không thoát ra được.

Vì những lời này làm hắn gợi nhớ lại vài kí ức không hay cho lắm nên tạm thời không nhắc đến.Thấy Thanh Dương nhẹ nhõm thở phào hắn cũng chẳng buồn đính chính nữa mà vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng,nhẹ giọng nói:

- Về thôi.

- Khoan đã!Số tiền này…

Thanh Long bỗng đứng ra cản lối hắn,trên tay là sấp ngân phiếu năm trăm lượng.Đối với nhiều người thì đây sẽ như một vận may từ trên trời rơi xuống,nhưng với người kiêu ngạo như Thanh Long thì việc bị bố thí cho một đống tiền cũng chẳng khác gì chửi thẳng vào mặt nàng là đồ không biết kiếm tiền (mặc dù đúng là như thế thật).

- Ta đã cho thì sẽ không lấy lại.Không tiêu thì đem đốt đi.

Hắn lạnh lùng phán.Đừng nghĩ là hắn vung tiền bừa bãi,mặc dù bây giờ cái nhóm đánh thuê này danh tiếng còn kém hơn cả mấy thằng du côn trong Ô Long Thành nhưng trong tương lai thì đừng nói là năm trăm lượng,năm nghìn lượng bạc cũng khó có thể gặp mặt được thủ lĩnh Thanh Long của họ chứ đừng nói là nhờ vả chuyện nọ chuyện kia.

- Nhưng…

Thanh Long còn chưa kịp văn vở thì hắn đã lách qua một bên rồi kéo Thanh Dương rời khỏi y quán.Tính cách tên này chính là gàn dở như vậy,đôi lúc sẽ nói nhảm cực nhiều nhưng một khi đã bật chế độ im lặng thì dù cậy miệng cũng đừng hòng lấy được của hắn một câu.

Chu Tước nheo mắt nhìn bóng lưng hai sư đồ bọn hắn biến mất sau một ngã rẽ,cảm thấy không biết nên định nghĩa tên tiểu tử này là thâm bất khả trắc hay hời hợt tùy hứng.Vung tay liền tung ra năm trăm lượng,ngay đến mấy tên phá gia chi tử cũng không có tiêu hoang như vậy.Còn cả mấy chiêu cước pháp tàn bạo hồi nãy nữa,chẳng lẽ Thiên Kiếm Môn lại dạy đệ tử mấy đòn ác hiểm như vậy sao?

- Tiểu Tước tỷ tỷ còn ngây ra đó làm gì?Thịt nướng ăn với "phia" sư phụ mang về hương vị ngon lắm a!

Bạch Hổ mặt đỏ hồng gọi ầm lên,xem ra nồng độ cồn trong máu đã hơi quá mức cho phép rồi.

- …

Huyền Vũ nhấp một ngụm nhỏ,lập tức mùi cồn xộc lên khiến nàng khẽ chun mũi.Thường ngày chỉ thấy nàng ta lạnh lùng vô cảm,nay nhăn nhó một chút mới phát hiện là đáng yêu vô cùng.

(Tên đó đột nhiên hào phóng như vậy là có mục đích gì?Chết tiệt!Vốn định khiến hắn mắc nợ một cái ân tình,cuối cùng lại thành ra nợ ân tình của hắn.)

Thứ khó trả nhất trong giang hồ chính là ân tình,bởi một miếng khi đói bằng một gói khi no,chẳng ai tính được ơn nghĩa để rồi quy ra thành Việt Nam Đồng cả.Thế nên có trời mới biết tương lai hắn sẽ bắt nàng làm cái gì để đền đáp món nợ ngày hôm nay,nhỡ lại là mấy trò xấu hổ hay diễn với sư phụ của hắn…

Càng nghĩ thì sắc mặt Thanh Long càng trở nên xám xịt,nhưng thấy các sư muội vui vẻ như vậy thì nàng cũng không nỡ phá hoại thời khắc hạnh phúc hiếm hoi này.Cố đeo lên một gương mặt tươi tắn ngồi xuống ăn cùng mọi người,cơ mà dường như khi tâm tình không tốt thì miếng ăn ngon đến mấy cũng trở nên khó nuốt thì phải.

Đang lúc bốn nữ nhân ăn uống cười đùa vui vẻ thì bỗng một áp lực nặng nề ập xuống,hàn khí lạnh lẽo từ cửa tràn vào khiến Bạch Hổ khẽ rùng mình:

- Ui lạnh qué~Bạn của Tiểu Vũ lại đến thăm kìa.

Tửu khí đỏ bừng trên mặt Huyền Vũ thoáng cái đã bay hết sạch.Nàng đập đôi đũa lên bàn đánh rầm một tiếng rồi nặng nề đi ra mở cửa.Đợi nàng ở ngoài là hai kẻ cao gầy trùm đồ kín mít,thậm chí ngay đến giọng nói của chúng cũng khản đặc khiến người ta không cách nào đoán được chúng là nam hay nữ.

- Vương trưởng lão,nhiệm vụ lần này của ngươi có chút thay đổi.

- Thay đổi?Mấy lão già đó đột nhiên nổi lòng từ bi à?

Huyền Vũ nhướn mày nghi hoặc.Trước giờ làm gì có kẻ nào rời khỏi Thiên Môn mà được yên ổn đâu,trừ người chết.Chẳng lẽ mấy lão chóp bu cải cách lại bộ luật cho hợp với thời đại mở cảng ư?

- Không.Đối tượng đã chết.

- Chậm đã!Từ lúc ngươi đưa thông tin cho ta đến nay vẫn chưa đầy một tuần…

- Đúng.Mục tiêu đã chết,đầu lìa khỏi cổ.

Huyền Vũ uất nghẹn nhìn hai tên khốn đang câng câng cái mặt như thế rất tự hào về năng lực thu thập tình báo của chúng.Chỉ một câu chết rồi là phủi sạch trơn những đêm thức trắng lần tìm dấu vết,những ngày chạy ngược chạy xuôi theo mấy cái manh mối mơ hồ mà đám thượng cấp khốn khiếp gửi cho.Chỉ một câu…

- Nhiệm vụ mới là gì?

Hai gã cao kêu đưa mắt nhìn nhau,trong khoảnh khắc dường như chúng đã cảm thấy một chút sát ý toát ra từ cô gái nhỏ nhắn trước mặt.

- Ác linh Thiên Kiếm Sơn đã xuất thế.Tìm và giết hắn trong năm nay,hoặc là ngươi chết.

- Lại chậm đã!

Huyền Vũ hoang mang bưng lấy cái trán nhỏ nhắn,cười nhạt nói:

- Từ giờ đến cuối năm chỉ còn chưa đầy bốn tháng.Các ngươi muốn ta trong bốn tháng đó tìm giết cái tên "ác linh" kia?Trên Thiên Kiếm Sơn có bao nhiêu người các ngươi có biết không?

Hăn tên kia lắc đầu nói:

- Đây là ý của các đại trưởng lão.Nhiệm vụ này ảnh hưởng đến sự sống còn của tổ chức,tuyệt đối không được phép tồn tại bất kỳ sự chậm trễ nào.

- Và các người giao nhiệm vụ sống còn cho một con nha đầu miệng còn hôi sữa?Bộ mấy lão quái Độ Kiếp Kỳ đi nghỉ mát hết rồi à?

- Thánh nữ đã chỉ đích danh ngươi.Đây là thiên mệnh.

- Rồi,rồi.Thiên con mẹ các ngươi mệnh.

Huyền Vũ hít mấy ngụm khí thô bình ổn lại tâm trạng rồi điềm đạm nói:

- Nhưng ít nhất!Ít nhất lần này các ngươi cũng phải đưa thêm thông tin cho ta chứ,ví dụ như tuổi tác,ngoại hình,thói quen,tính…

- Xin lỗi,đây là nhiệm vụ.

Một tên lạnh lùng cắt ngang:

- Nếu ngươi không đủ năng lực hoàn thành,ngươi sẽ bị loại.Thế thôi.

- Thế thôi…Tốt lắm…Hay lắm…

Huyền Vũ ngẩn ra mấy giây rồi vừa gật gù vừa xoay gót quay vào y quán,bỗng nàng khựng lại như nhớ ra điều gì sau đó chậm rãi gằn từng tiếng:

- Mà này,lần sau đến thì bớt làm màu.Phận nô tài thì phải biết khiêm tốn một chút.

Một luồng sóng kình từ Huyền Vũ phát ra đánh hai tên đưa tin loạng choạng lùi liền mấy bước,từ khe hở của mặt nạ có thể thấy máu tươi đang tí tách chảy ra cho thấy cả hai đều đã bị nội thương không nhẹ.

- Hừ!Để coi ngươi vênh váo được bao lâu!

Hai tên đồng thanh buông câu khẩu hiệu quen thuộc rồi tung áo choàng đen lên tạo hiệu ứng che mắt rồi tan biến vào bóng đêm của Ô Long Thành.Không gian khôi phục tĩnh lặng,nhưng ở sâu trong sự tĩnh lặng đó những đợt sóng ngầm đã rục rịch tích tụ lại với nhau chuẩn bị cho một trận đại hồng thủy.