Chương 74: Ăn đêm

Vạn Kiếp Nhất Mộng

Chương 74: Ăn đêm

- Nàng sao thế?Đói à?

Thanh Dương đỏ bừng mặt quay sang nhìn hắn,lí nhí hỏi:

- Sao con nói vậy?

- Mỗi lần đói nàng sẽ thở dài đặc biệt nhiều. Sống cùng nàng lâu như vậy mấy chuyện này ta đương nhiên phải biết.

- Cái này…Ta

Nàng xoắn xuýt vạt áo một lúc rồi cắn môi nói:

- Đúng là có hơi đói.

- Vậy đi ăn mì nhé?

Hắn bình thản nói. Kì lạ là Thanh Dương lại dùng vẻ mặt ngạc nhiên cùng cực để đáp lời hắn, khiến hắn không khỏi hoài nghi liệu có phải bản thân dùng sai ngữ pháp hay không.

- Nàng có dự định gì khác à?

- Không.Làm gì có,chỉ là…

Thanh Dương cúi đầu nói:

- Ta tưởng con không thích đi chung với ta.

Hắn nghiêng đầu ngẫm lại.Quả đúng là hắn đã từng nói những lời ấy,hay chính xác hơn là hét vào mặt nàng.Cũng không thể trách hắn thời điểm ấy,phải biết áp lực khi đi cùng một nữ nhân có ngoại hình xuất sắc như Thanh Dương tuyệt đối không phải thứ một thằng nhãi như hắn có thể tiêu hóa được.

- Đừng ngốc thế.Ta sao ghét nàng được,ta thương nàng còn không hết nữa là.

Hắn đứng giữa đường nói oang oang khiến mấy người xung quanh đều ngoái lại nhìn hai người bằng ánh mắt kì quái,vài nữ nhân trẻ tuổi còn bấm nhau cười khúc khích như bị tăng động.

- Có gì đáng cười sao?

Thanh Dương ngẩng mặt quăng cho đám người tọc mạch chuyện người khác một ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương tủy khiến chúng lập tức ngậm miệng.Nỗi sợ của đám người này không phải là vô căn cứ,Thanh Dương luôn sẵn sàng rút nhuyễn kiếm chém tuốt xác đứa nào dám chê cười bọn họ.

Hắn nhún vai như thể đã quá quen với tình huống này.Thực tế quắc mắt lườm như vậy vẫn là quá nhẹ nhàng,trước đây Thanh Dương từng đồ sát một nhóm tán tu chỉ vì chúng dám chê đôi giày của nàng quê mùa. Theo lời kể của đám đệ tử, khi quan phủ tìm đến hiện trường thì nơi đó chỉ còn một đống thịt bầy nhầy không thể phân loại. Đặc biệt ấn tượng là có một tên chạy ra đến cửa thì bị kiếm chém ngang hông, và y mặc kệ ruột đang lòi cả ra ngoài mà chạy một mạch đến hết con đường rồi mới lăn ra chết, khiến khắp nơi đều là ruột gan máu me văng tùm lum hết cả.

Cũng sau lần đấy Thanh Dương mới có cái danh hiệu Cuồng Kiếm Tiên Tử.Và mặc dù nghe có vẻ rất kêu,kì thực những người biết chuyện thường sử dụng nói với hàm ý mỉa mai hơn.

- Đi thôi.Ta biết quán mì này ăn rất được.

Hắn kéo Thanh Dương tránh khỏi những ánh mắt hiếu kì đang liên tục tăng lên.Thực ra mấy người này cũng không hề có ý xấu hay có sở thích soi mói người khác,chỉ là phản ứng của Thanh Dương thực sự quá kì lạ rồi.Mẹ con thân thiết một chút là rất bình thường,có cần phải quắc mắt hù dọa người khác như vậy không?

Nếu Thanh Dương biết được mấy người này nghĩ gì thì khả năng cao là đêm nay Ô Long Thành sẽ có một màn đại khai sát giới.May mắn là cái nữ nhân nguy hiểm này không hề biết,mà thay vào đó nàng ta lại đang nắm lấy tay tên đệ tử lắc qua lắc lại kèm theo xụ mặt làm nũng:

- Tiểu tử thối,lần sau cấm con lại nói mấy câu như vậy.Ngượng chết người!

Hắn nghe vậy thì nhướn mày hỏi:

- Ngượng?Nàng không thích?

- Không phải không thích.Chỉ là…

Thanh Dương ấp úng,cảm thấy bản thân dường như lại rơi vào mưu kế của tên tiểu tử này.

- Không phải thì tốt.Đến nơi rồi.Qua bốn mươi năm rồi mà vẫn còn hoành tráng quá nhỉ?

Thanh Dương tò mò ngẩng đầu nhìn,đập vào mắt nàng là một tòa kiến trúc hai tầng có những nét cũ kĩ như thể chỉ cần xô mạnh một cái thì cả tòa nhà sẽ lập tức rã đám.Sống tại Ô Long Thành suốt từng ấy năm nhưng nàng tuyệt nhiên chưa từng một lần thấy quán mì này,có lẽ bởi ánh mắt của nàng luôn trượt từ quán mì tồi tàn sang tiệm cầm đồ hoặc cửa hàng vải sặc sỡ đầy màu sắc bên cạnh.

- Con nói là nơi này?

Thanh Dương hỏi lại cho chắc,bởi tạo hình này có vẻ không hấp dẫn giới trẻ chút nào a!
………………….
Quán mì Hoàng Phong khai trương cách đây bốn mươi năm,tuy không mấy nổi danh do công tác tuyên truyền quảng cáo gần như không có nhưng sinh ý vẫn luôn rất tốt nhờ công thức nấu mì bí truyền,thứ mà được kể lại là khiến người ta thậm chí ăn cả đũa của mình.

Theo chân hắn tiến vào trong,Thanh Dương choáng ngợp trước khung cảnh nhộn nhịp đang diễn ra trước mắt.Cảm giác như trong và ngoài là hai tòa nhà hoàn toàn khác biệt,khi mà những chiếc đèn lồng rực rỡ treo đầy trần nhà khiến Thanh Dương cảm tưởng bản thân đã bước nhầm vào một tửu quán xa xỉ bậc nhất.

- Xin lỗi, bàn số 4 có người rồi.

Một tên phục vụ mặc áo nâu cùng chiếc tạp dề màu xám chạy đến dùng giọng lạnh lùng hình sự ngăn cản hắn ngồi xuống.Bàn tay y to như cái xẻng, quanh các khớp tay lồi lên là chằng chịt những vết xước đủ kích cỡ,xem ra là một cao thủ ngoại công.

Hắn gạt phắt bàn tay thô ráp của tên phục vụ ra sau đó ngồi phịch xuống,bình thản nói:

- Bảo với quản lý của ngươi là "Hắn đến nhận bàn rồi".

- …

Tên phục vụ trợn mắt,bộ dáng hung hăng như muốn đấm thằng nhãi xấc láo trước mặt dính vào tường,tuy nhiên thái độ lạnh nhạt của hắn đã khiến y chùn tay.Y lạnh lùng quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi mới mang theo vẻ mặt nghi ngờ xoay người bỏ đi.

- Nhân tiện cho hai tô mì thịt bò.Một tô ít mì nhiều thịt.

Thanh Dương thấy hắn mạnh mồm như vậy thì cảm thấy vô cùng kì quái:

- Con có xuống núi mấy đâu mà sao lại quen quản lý của nơi này?

- Ta chỉ biết tên chủ tiệm thôi.Cơ mà hình như y mất dạng từ bốn mươi năm trước rồi.

(Khi đó con còn chưa sinh ra a.)

Thanh Dương nghĩ thầm.Nhưng không phải vì vậy mà nàng cho rằng hắn nói xạo,bởi ngay đến chuyện khó tin như trùng sinh còn có thể xảy ra thì chẳng lý do gì hắn không quen được một người đã mất tích cách đây vài chục năm cả.

- Vậy là…quen trước khi trùng sinh ấy hả?

Hắn nhướn mày nhìn Thanh Dương sau đó nhếch môi như phát hiện ra điều gì thú vị:

- Hiếm khi thấy nàng tò mò như vậy đấy.

- Ờ thì…Tại con có bao giờ chịu nói cho ta nghe về bản thân đâu.

Trưởng thành trong môi trường đầy rẫy những điều huyền bí đã nuôi dưỡng cho Thanh Dương một tính cách thờ ơ với mọi việc.Để trở thành tu chân giả không phải chỉ cần tập hít hà hấp thụ linh khí,cũng không phải cứ cắn đan dược như xơi cơm là sẽ thành tiên.Một kẻ muốn đặt chân vào tiên lộ trước tiên phải có kiến thức nhất định về cả cơ thể lẫn tâm linh rồi sau đó mới tính đến chuyện dẫn linh khí chạy vào kinh mạch, và cả chuyện phong thủy chỗ nào đẹp để độ kiếp,ăn thiên tài địa bảo gì mới phù hợp với thể chất, …

Dù có là ai,sau khi bị nhồi hết mấy thứ trên vào đầu thì cũng sẽ nhìn đời bằng đôi mắt cá chết thôi,bởi cái thế giới kì bí strong mắt lũ phàm nhân lúc nhúc đối với họ cũng chẳng khác gì một bảng cửu chương đã đọc thuộc sạch sẽ.Trùng sinh cũng vậy,đoạt xá cũng vậy,đối với tu chân giả thì nó không hề là thứ gì đấy xa ngoài tầm với.Chẳng qua vì rủi ro cao nên họ chỉ tìm cách thực hiện khi đã đến bước đường cùng thôi.

Nhưng Thanh Dương không quan tâm đến chuyện trùng sinh,cái nàng muốn biết là lí do hắn quay trở về,hoặc ít nhất là cuộc sống trước đây của hắn.Tuy nhiên một kẻ chạy ngược thời gian cả nghìn năm để sửa chữa lỗi làm trong quá khứ liệu có chịu mở lòng để nói về những kí ức tồi tệ đó không?

Đương nhiên là có.

- Ừm…Vậy nàng muốn nghe về cái g…

- Con kết hôn chưa?

Thanh Dương hỏi luôn không cần suy nghĩ,sau đó thấy câu hỏi có hơi tối nghĩa thì nàng vội sửa lại:

- Ý ta là trong tương lai con đã kết hôn chưa?

- Kết hôn?Ầyzzzz~

Hắn thở ra một tiếng thật dài rồi nói:

- Rồi. Với một cái nữ nhân rất,rất xấu tính.

- A.Tuyệt thật…

Trước khi hỏi câu này Thanh Dương cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý,thế nhưng…Cảm giác trái tim như run rẩy rồi chết ngắc,sau đó bị người ta tàn nhẫn giẫm lên.

Kết hôn rồi?Có nghĩa là đã ôm,hôn,thậm chí là…lên giường.Đáng ghét,ngay cả nàng cũng còn chưa một lần được hắn hôn tử tế,vậy mà…

Thấy Thanh Dương đờ đẫn cả người thì hắn cũng đã đoán được đôi chút,và như bình thường thì nhất định hắn sẽ tếu táo vài câu bông đùa khiến nàng ngượng chín mặt.Nhưng nhớ lại những ấn tượng về vợ cũ khiến hắn chẳng còn tâm trạng đâu mà pha trò nữa.

- Bản thân ta thì thấy không tuyệt tý nào đâu.Nàn còn muốn biết thêm gì nữa không?

Thanh Dương sực tỉnh,nàng bưng lấy trán như người bị bệnh đau đầu hành hạ lâu năm,thẫn thờ đáp:

- Hay con nói về những người khác đi.Ta đang nghe đây.

- Về phần bọn chúng thì cũng dễ dàng thôi.Ngạo Nam sau khi luyện thành Kim Đan thì trở về thừa kế ngai vàng.Một trăm năm sau thì Minh Thần leo lên vị trí trưởng môn.Về phần…

- Dẹp mấy tên ngớ ngẩn ấy qua một bên!Nói về ai đó gần gũi hơn được không?

Hắn nhướn mày nhìn vẻ mặt nôn nóng của Thanh Dương,ngập ngừng nói tiếp:

- Thanh Trà vướng vào vài thứ lùm xùm rồi cuối cùng con bé ấy quy ẩn giang hồ.Còn An Thùy thì chết trong cung cấm.Về nguyên nhân thì có hơi phức tạp,nhưng…

- Gượm đã!

Thanh Dương cuối cùng cũng hết kiên nhẫn,nàng đưa tay lên ngăn hắn tiếp tục nói lan man:

- Vậy còn ta thì sao?

- À thì…

Miệng hắn mở ra rồi lại ngậm vào,ậm ừ vài giây vẫn không nói được câu nào.Kì thực "không biết" chưa phải câu trả lời khó khăn nhất,khó nhất là khi bản thân biết câu trả lời nhưng lại không đủ can đảm để nói cho người đối diện.

Đôi mắt mở to đầy hi vọng của Thanh Dương nặng nề cụp xuống,nàng cười gượng:

- Ra vậy.Ta cũng không hi vọng gì.

¬ Nàng đừng như vậy.Đấy chỉ là thứ đã qua,chỉ là…quá khứ…thôi.

Hắn câm nín.Quá khứ của hắn nhưng lại là tương lai của người khác,làm gì có ai có thể tiếp tục sống vui vẻ sau khi nghe rằng mình sẽ chết tức tưởi trong tương lai?

Không khí bỗng trở nên nặng nề khiến ngay cả Thanh Dương cũng không thể mở miệng nói thêm được lời nào.Có thể hắn là một chiến binh lão luyện,một tên lừa lọc nhiều mánh lới hoặc một thằng nhãi trầm cảm nặng,nhưng trong số đó tuyệt nhiên không bao gồm kĩ năng tán gái.Không phải hắn nhát gái hay có vấn đề giao tiếp đâu,chỉ là những gì thoát ra từ miệng hắn thường không được lãng mạn cho lắm thôi.

- Mì của hai vị.

Gã phục vụ đặt hai tô mì xuống bàn,không quên quăng cho hắn một ánh mắt đầy hoài nghi.Có lẽ vì gã nghĩ rằng kẻ đặt bàn từ bốn chục năm trước hẳn phải là một lão khọm nhăn nheo với hàm răng đã ra đi gần hết.

- Nhìn cái rắm.Không thấy tình hình đang căng thẳng à?

Hắn gầm khẽ,hai ngón tay miết trán làm xuất hiện trùng trùng nếp nhăn.Một cảnh tượng rõ ràng là không phù hợp chút nào với một nam hài như hắn.

Và khi nhìn qua Thanh Dương thì gã còn giật mình hơn,một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi gã bắt gặp đôi đồng tử màu hoàng kim của nữ nhân u sầu ấy.Gã vô thức nắm chặt cổ tay phải chằng chịt những vết sẹo dài,vết thương có từ thời trẻ trâu đi tìm giết mấy con mèo hoang trong hẻm.Tuổi trẻ mà,ai cũng có thời điểm điên khùng.Và cái cảm giác sợ hãi pha lẫn kích thích lúc bóp chết con mèo đang trừng trừng nhìn gã,thứ từng khiến gã nghiện nặng suốt thời thơ ấu nay bỗng trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hế,nhưng giờ thì chỉ còn sợ hãi mà thôi.

- Nàng lại hù được một đứa chạy té khói rồi.

Hắn liếc nhìn bộ dạng chật vật của tên phục vụ chạy xa dần,biểu cảm trên mặt có hơi giãn ra.Nghe thì có hơi biến thái,nhưng thấy người khác bị dằn vặt bởi tội ác trong quá khứ luôn có tác động tốt đến tâm trạng của hắn.Trong từ điển cái đó gọi thế nào nhỉ,hình như là "đồng cảm".

- Đừng ủ rũ như vậy,tiểu bảo bối.Chúng ta hiện tại vẫn sống rất tốt.Vậy là đủ rồi.

Thanh Dương vươn tay chạm vào má hắn,ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên làn da nhợt nhạt như băng.Và mặc dù cách này chẳng mấy khi hiệu quả,ít nhất nó cũng khiến hắn chú ý đến nàng.

- Đừng nói như thể ta mới là nạn nhân.

Hắn bắt lấy tay Thanh Dương,đôi mắt cá chết nhìn xoáy vào khuôn mặt cười gượng gạo của nàng.Cái phong cách sống chết có số này là sao chứ?Có thể có ý chí hơn một chút được không?

Một điểm xấu,và cũng là điểm hắn ghét nhất ở Thanh Dương chính là sự vô cảm đến cùng cực với chính bản thân.Tạm bỏ qua cái quá khứ rượu chè bê bết,ngay cả trong chiến đấu thì phong cách của nàng ta cũng chính là lấy máu đổi máu kiểu như không cần mạng,bị thương hay đau ốm cũng chẳng thèm dùng thuốc men gì.Và hôm nay hắn đã biết cái nữ nhân này thậm chí còn chẳng thèm tìm cách thay đổi vận mệnh của mình,thứ mà bi thảm đến mức ngay cả hắn cũng ngại nói ra.

- Đừng nhìn ta như vậy.Ta biết lỗi rồi mà,lần sau sẽ không bắt con kể nữa đâu.

Thanh Dương lúc lắc bàn tay của hắn,vẻ mặt ủy khuất đáng thương đến mức khi nhìn vào người ta không khỏi hoài nghi ai mới là đứa trẻ mười ba tuổi:

- Người ta xin lỗi mờ~

Và đây là điểm thứ hai hắn không thích ở Thanh Dương:Xin lỗi bừa bãi.Thậm chí nàng còn chẳng thèm dành một giây cân nhắc lỗi từ bên nào,chỉ cần giữa hai người xảy ra mâu thuẫn thì Thanh Dương sẽ quy hết lỗi vào bản thân mình.Giống như…ừm…bọt biển,chỉ khác là bọt biển hút nước,còn nàng hút tội lỗi.

Nhưng vì lúc đó nàng dễ thương nên khuyết điểm nhỏ này coi như bỏ qua.

- Được rồi.Còn lay nữa là tay ta văng đi mất đấy.

Hắn thở hắt ra.Anh hùng không qua được ải mỹ nhân,thế nhưng hắn chẳng phải anh hùng mà tại sao vẫn rơi rụng liểng xiểng thế này?

- Ta sẽ không để nàng gặp chuyện gì,nhưng nàng cũng phải biết tự lo lắng cho bản thân.Được chứ?

- Ưm.Mà khoan…

Thanh Dương bĩu môi nhìn hắn,buồn bực nói:

- Ta mới là sư phụ!Câu vừa rồi ta nói mới phải chứ!

Hắn chặc lưỡi một cái thật kêu,hờ hững đáp:

- Nàng hành xử như sư phụ đi rồi muốn nói câu nào cũng được.Thôi,ăn nhanh không mì trương phềnh lên bây giờ.

- Con…Quá đáng!

Thanh Dương phụng phịu cúi xuống cầm lần đôi đũa,tóc mái rũ xuống che đi nụ cười ngọt ngào.Đáng tiếc,ngay cả hắn cũng không thấy được cảnh tượng đẹp mắt ấy.

Gắt ít mì bỏ vào miệng,hắn nhận ra một vài hương vị quen thuộc tan trên đầu lưỡi.Có vẻ như tiệm mì này bỏ linh thảo vào nước dùng,chẳng trách có thể không kèn không trống trụ vững qua bốn chục năm mà chưa sập tiệm.Bất quá loại đồ ăn này chỉ là tiên phẩm nửa mùa,phàm nhân ăn thì còn thấy ngon miệng chứ với tiên nhân thì cũng chẳng khác gì cơm trắng.Và nữ nhân trước mặt hắn chính là một ví dụ…

- Aww…Nhạt toẹt!

Thanh Dương ngẩng đầu mếu máo nói với hắn:

- Ta nấu còn ngon hơn.

Ở thời đại này muối và gia vị rất đắt nên những quán ăn thường bán những món cay hoặc chua để tận dụng gia vị có nguồn gốc từ thực vật,còn những món không có hai vị trên thì sẽ được nấu khá nhạt để tiết kiệm chi phí,và cho thêm trứng,thịt hoặc rau thơm để tăng hương vị.Đấy là lý do khiến trong thời đại này các bậc phụ huynh thường không dẫn trẻ nhỏ vào quán mì,bởi giá của một tô mì khá chát mà hương vị thì cũng không thực sự ngon lành cho lắm.

- Rồi,rồi.Tuổi gì mà ngon như sư phụ ta nấu.

Hắn cười khẽ:

- Đặc biệt là món cơm trứng.Ta đã thử nhiều cách,nhưng chưa lần nào có được hương vị như của nàng.

- Vậy sao?Nếu con thích mai ta sẽ lại nấu cho con.

- Ta cũng muốn lắm.Nhưng nàng không nhớ mai là dịp gì à?

- Vậy thì làm cơm hộp cũng được.

- Ngốc quá.Cơm trứng sao để trong hộp được.

Trong lúc cả đang nói cười vui vẻ hắn bỗng phát hiện có vài ánh nhìn bất thiện chiếu vào bàn của bọn hắn,và một vài thanh âm bắt đầu lớn hơn cả tiếng xì xào nói chuyện của đám đông:

- Chúng mày thấy con ả kia không?