Chương 7: Rơi Vào Thế Khó!! Kỳ Tích Xuất Hiện!!!

Vạn Dân Xuyên Không, Binh Chủng Của Ta Là Plant vs Zombie

Chương 7: Rơi Vào Thế Khó!! Kỳ Tích Xuất Hiện!!!

Chương 7: Rơi Vào Thế Khó!! Kỳ Tích Xuất Hiện!!!


Sáng ngày hôm sau, Vô Lĩnh tỉnh dậy từ chiếc giường được làm từ đùi của mười lăm Sunflower, tất nhiên là có lót cỏ khô lên trên đấy rồi, không thì mấy cái đùi làm bằng sắt này sẽ cứng chết hắn đấy.

Vô Lĩnh tỉnh dậy nhìn hơn mười Sunflower đang mỉm ra một nụ cười rạng rỡ không thay đổi gì nhiều mà còn có chút máy móc.

Sau đấy, Vô Lĩnh nhận lấy mặt trời mà các Sunflower đưa cho cùng với mặt trời thu hoạch được từ Khoa Học Chi Thụ.

[Mặt Trời: 550]

Sau đấy, Vô Lĩnh dùng mặt trời để triệu hồi ra thêm Năm Wall-Nut nữa, đạt đến số lượng binh chủng tối đa mà lãnh địa của hắn có thể chứa được.

Đồng thời cũng khiến cho số lượng mặt trời mà hắn sở hữu giảm xuống còn Ba Trăm.

Bước ra từ bên trong màn sương lạnh của Khoa Học Chi Thụ, đó là năm tên người máy. Cao tới một mét chín mươi, thân hình đồ sộ to lớn, cả cơ thể trông như một bộ giáp màu nâu khổng lồ, cánh tay phủ một lớn giáp sặc mùi khoa huyễn, những chi tiết trên cơ thể của chúng vô cùng nhiều và khoa trương, cánh tay lẫn cánh chân to như cột đình, cái thân thì lớn như một cái bảng khổng lồ vậy, trên tay còn cầm theo một tấm khiên hiện đại to lớn, cao tới một mét tám, có thể gần như là bao phủ cả cơ thể khổng lồ của chúng lại.

Trên cơ thể của những tên Wall-Nut này là những đường thẳng phát ra ánh sáng màu xanh dương, chúng kết nối cái hình tròn phát ra ánh sáng màu xanh dương ở giữa ngực tới những hình tròn khác ở khắp nơi trên cơ thể.

Ví dụ như kết nối tới hai cục đá phát ra ánh sáng màu xanh dương ở hai vai, kéo thẳng tới hình tròn ở mu bàn tay và xuống thẳng tới hai bên mắt cá chân chẳng hạn.

Mà ở chính giữa của cái khiên các Wall-Nut này cầm cũng có một hình tròng màu xanh dương với những đường thẩng tán lạn trên khắp chiếc khiên hình chữ nhật ấy.

"Chà, nhìn ngầu thật đấy, chứ trông không ngu tý nào nhỉ..." Vô Lĩnh cảm khái nhìn gương mặt hoàn toàn bị che khuất bởi giáp và máy móc của chúng.

"Được rồi, bắt đầu đi săn thôi." Đứng cảm khái một hồi, Vô Lĩnh liền mang theo mười Rzpeater cùng năm Wall-Nut trái phải đi theo mình....
Theo những gì Vô Lĩnh biết được thì. Những con động vật mạnh mẽ thường sẽ sở hữu lãnh địa và khu vực đi săn dành cho riêng mình.

Nhìn con hổ kia thôi là đã biết nó mạnh rồi, mà thường thì đám sở hữu lãnh địa hoăc khu vực đi săn của mình thường sẽ không hay đi ra ngoài lãnh địa của mình mà có đi thì cũng sẽ không đi quá xa. Nên chắc chắn rằng con hổ chết tiêt này sẽ ở đâu đấy quanh đây mà thôi.

"Mà, mình nghĩ là có lẽ là vì mình đã đi săn trong khu vực của nó nên nó mới tức giận và tấn công mình nhỉ, ban đầu thì nó chỉ có ý định đuổi mình đi thôi thì phải, ai ngờ đâu mình hoảng nên tấn công mẹ nó luôn con hổ nên đã trực tiếp triệt để chọc giận nó lên." Vô Lĩnh vừa bám trên người một Rzpeater vừa thầm nghĩ trong lòng.

Quả thật, lúc đấy nếu Vô Lĩnh chạy thì con hổ sẽ không đuổi theo, nhưng không may thay cậu tấn công lại và đã vô tình khiến con hổ bị chọc điên lên, đấy là lý do tại sao mà nó lại dí cậu ác như vậy.

Mà đúng lúc này, Rzpeater cõng Vô Lĩnh bổng dưng ngẩng đầu nhìn trời rồi nhảy thẳng lên cây.

Rầm! Một con hổ vắn đỏ như lửa lao ra, táng thẳng vào một Wall-Nut, đánh bay Wall-Nut ấy ra ngoài.

Rầm! Một tiếng như là tiếng nổ vang lên, Wall-Nut bị táng cho bay thẳng ra ngoài, đâm sầm ba gốc cây lớn mới dừng lại được. May thay, Wall-Nut ấy đã kịp nâng khiên lên đỡ nên sát thương nó nhận được cũng không lớn lắm, có điều cái khiên đã bị đập móp có dấu hiệu bị nứt nữa kia.

Lập tức cả mười Rzpeater bao gồm cả Rzpeater đang cõng Vô Lĩnh đồng loạt nã thẳng về phía con hổ, hai mươi viên đạn với sức công phá cực đại bay ra. Con hổ có ý định tránh né sang bên phải cú nổ, lần trước tuy không giết nó những cũng làm nó bị thương khá nặng, đau rát cả ngày không ăn được gì.

Thế nhưng không may thay, phía bên phải của nó hiện tại đang có tận bốn Wall-Nut nâng khiên lên, đập xuống đất chặn đường nó lại khiến nó không kịp né.

Đùng!Đùng!Đùng

Hai mươi viên đạn liên tục điên cuồng đập thẳng vào khắp nơi trên cơ thể con Hổ nọ, mỗi một viên có sức công phá tương đương với ba quả súng thần công đươc bắn với tốc độ Mach 1. Nhưng ngoài vài vết trầy trên da ra thì chúng chả có tác dụng gì vời con Hổ cả.

Con Hổ thoát khỏi cơn choáng liền muốn vung tay đánh bay bốn Wall-Nut thì bổng dưng một cú trọng kích rơi thẳng vào trên đầu hắn.

Một cú trong kích toàn lực tới từ một vật thể nặng tới hơn hai trăm hai mươi kí lô gam, con Wall-Nut vừa bị đánh bay ra nó dùng một cái khiên năng gần ba trăm ký lô để táng thẳng vào đầu con Hổ từ độ cao năm mét, khiến con hổ hơi đơ ra một chút và nhiêu đấy là cũng đã đủ để câu giờ cho Bốn Wall-Nut phía tay phải chạy thoát rồi.

Mà sau khi tấn công xong, Wall-Nut ở trên đầu con hổ cũng nhảy ra chỗ khác.

Sau đấy, ngay khi con hổ vừa lấy lại đươc ý thức, chào đón nó là hơn hai mươi phát đạn đến từ các Rzpeater.

Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, con Hổ điên tiết lao thẳng về phía các Rzpeater thì bổng dưng không biết ở đâu ra, Năm Wall-Nut xuất hiện, hai con bên trái, hai con bên phải, lao thẳng về phía Con Hổ, dùng hết sức đập mạnh nó khiến nó bị kẹp chặt ở chính giữa rồi một Wall Nut cuối cùng từ trên cao lao thẳng xuống, dùng hết sức lực đập thẳng vào hộp sọ của con Hổ nọ.

Chấn động từ trên đầu lẫn hai bên để con hổ choáng một hồi rồi vung tay, đánh bay hai Wall-Nut ở bên trái đi. Mà ba con Wall-Nut còn lại thấy vậy thì cũng nhảy ra ngoài, tiếp đến là Hai Mươi phát đạn đến từ mười Rzpeater.

Cứ như vậy liên tục, nhưng không được bao lâu thì vấn đề xuất hiện rồi.

"Các Wall-Nut không còn chịu được nữa."

Phải trong kế hoạch lần này, các Wall-Nut là những người chịu đòn chính với nhiệm vụ ngăn chặn con Hổ tiến lên trong khi các Rzpeater còn lại tấn công nó bằng đạn của mình và cũng do đó nên các Wall-Nut thường sẽ là người ăn trực diện những đòn tấn công của con Hổ sau khi cơn choáng của nó qua đi.

Mà như ta đã biết, con hổ này mạnh mẽ cực kỳ, nó đủ khả năng để thổi bay và đập nát một Peashooter chỉ trong một cú đập duy nhất.

Mà dù từ nãy tới giờ, ăn cũng gần hai trăm phát đạn vào người và gần chục cú đập vào mặt lẫn hai bên sườn nhưng con hổ có vẻ vẫn còn rất khỏe, gào rất to, tất nhiên nó cũng đã dính cả đống vết thương nặng trên người và chảy máu trông có vẻ hơi nặng một chút, ngoài mấy thứ đấy ra thì thứ duy nhất thay đổi là sự điên cuồng và sự tàn bạo của nó đã bị đẩy đến cực điểm.

"Mà. Không sao, phát tiếp theo ta sẽ kết thúc mi." Vô Lĩnh thầm nghĩ trong đầu.

Sau đấy, cậu ra lệnh cho tất cả các Rzpeater cùng lúc nhắm thẳng vào đầu con hổ. Đồng thời, cậu cũng để cho các Wall-Nut rút đi, cách xa con hổ ra mặc kệ cho nó lao về phía trước.

"Bắn!" Vô Lĩnh vung tay hô to ra ngoài.

Cùng một lúc, hai mươi viên đạn liên tiếp được bắn ra, những viên đạn này sau khi được bắn ra thì bổng dưng trở nên to hơn, những đường kẻ trên viên đạn bắt đầu tách ra khiến viên đạn trông có vẻ lớn hơn, những đường ánh sáng phía trên những viên đạn lấp lóe lên những tia sét màu xanh lá, khá là ít nhưng đủ nhiều để thấy rõ được.

Đùng!! Hai mươi viên đạn đặc biệt tống thẳng vào người con Hổ, mỗi hai viên cộng lại liền có sức công phá tương đương với một quả C-4, tổng cộng hai mươi viên đạn tức là lượng sát thương đập vào người con hổ tương đương với mười quả C-4 cùng nổ một lúc.

Một đống khói bụi tung tóe cả lên, những làn khói này là đến từ mặt đất phía dưới và dù nổ ở trên không trung, nhưng uy lực của mười quả C-4 cộng lại cũng đã đủ để đục ra một lỗ rõ to trên mặt đất.

Từ bên trong khói bụi, một bóng hình cao gần hai mét, dài gần tận bốn mét đi ra ngoài.

Cả cơ thể con hổ xuất hiện chi chít những vết thương và vết máu tươi lẫn máu khô, gương mặt giận dữ hung tợn, tròng mắt chứa đầy sát khí nhưng cơ thể tàn tạ trông như là sắp sụp đổ.

"Chưa chết nữa à... nhưng trông nó có vẻ đã tàn tạ rồi, cứ tiếp tục như này lá có thể giết được nó thôi." Vô Lĩnh thì thầm trong miệng rồi ra lệnh tiếp tục bắn.

Mà lúc này, ở bên con hổ, trên cơ thể của nó bổng dưng nổi đầy gân xanh to lớn như những con rết ẩn dưới những lớp lông đấy. Tiếng xương cốt răng rắc vang lên, máu trong cơ thể con nó chảy nhanh hơn, tim cũng đập như trống dồn hơn.

Ánh mắt nó hung ác nhìn chằm chằm Vô Lĩnh cùng các Rzpeater.

Dã Thú Cấp Ba. À không, về cơ bản thì là hầu hết chủng tộc ở thế giới này. Ở thế giới này, có rất nhiều cấp độ phân chia cho sức mạnh của các chủng tộc, chúng có nhiều đặc điểm riệng biệt và sức mạnh, cơ sở khác nhau.

Nhưng dù là chủng tộc nào, sử dụng là loại sức mạnh nào đi chăng nữa, thì sẽ luôn có một điểm chung y chang nhau.

Đó là giữa Cấp Độ Ba và Cấp Độ Hai, là khoảng cách giữa siêu nhân và phàm nhân

Khi bất kỳ một sinh vật nào tiến tới Cấp Độ Thứ Ba, Hạng Ba hay Đẳng Cấp Thứ Ba. Chúng cũng đều sẽ lột xác và trở thành một sinh vật mạnh mẽ vượt xa so với giới hạn của những sinh vật bình thường.

Lấy một ví dụ đơn giản, con Hổ này ăn một đòn mạnh tương đương với ba viên C-4 vào mồm mà chỉ mất một cái lưỡi và vài cái răng, trong khi một con voi bình thường chỉ cần dính phải một viên C-4 ở ngoài da là đã chết tươi rồi, thậm chí cả một sinh vật cấp hai khi dính trực tiếp ba quả C-4 vào người cũng đã ngắc ngoải chờ chết rồi chứ đừng nói đến ăn thẳng vào mồm, mà con hổ này lại có thể ăn liên tục vô số đòn tương tự thậm chí còn ngậm cả trong miệng mà vẫn còn sống, đó chính là sự khác biệt.

Thế thứ gì tạo nên sự khác biệt giữa một sinh vật cấp độ hai và một sinh vật câp độ ba?

Sức mạnh? Tốc độ? Hay sự trâu bò thuần khiết? Hừm, cái này thì rất đúng đấy. Nhưng ở trường hợp của con hổ thì khác, cả tốc độ lẫn sức mạnh của con hổ đều không thể sánh bằng một sinh vật cấp ba.

Nếu con Hổ thuộc phương Diện Sinh Vật cấp Ba Thiên Hướng Sức Mạnh thì cả năm Wall-Nut đều đã chết từ lâu rồi, chỉ cần một cú vả là đã có thể tiễn một Wall-Nut lên đường rồi.

Vậy thì nó thuộc phương diện Tốc Độ? Cũng không luôn, nếu con Hổ thuộc phương diện tốc độ, thì chả ai trong số các Rzpeater có thể bắn trúng nó cả.

Còn nếu là sự trâu bò thuần khiết? Không tới, vì về cơ bản nếu con hổ thuộc phương diện này, thì đống tấn công từ nãy tới giờ của đám Vô Lĩnh cũng chỉ làm trầy được nó một chút mà thôi.

Trên cơ bản mà nói, con hổ không thực sự là một sinh vật cấp ba, nó vẫn còn đang trong quá trình trưởng thành của mình, nói cách khác thì nó thiếu đi một phương diện để có thể hoàn hảo trở thành một sinh vật cấp ba, vậy phương diện đó là gì? Câu trả lời là...

Mà lúc này, từ trong đến ngoài cơ thể con hổ đều cảm nhận được sự nguy hiểm và cái chết đang cận kề với với, sự sợ hãi, đau thương lẫn hối hận tràn ngập trong cái não bộ nằm sâu trong đầu của nó.

Từ bản năng cho đến tâm trí của nó đều cảm nhận thấy cái chết đang đến gần mình. Bản năng lẫn cơ thể của nó đều cứng lại, đơ ra như rằng nó đã nhìn vào mắt của Medusa vậy.

Sự sợ hãi lẫn cái chết tràn gập trong khoang tim của nó, phía sâu trong khoang tim năm ngăn của nó là một viên đá, viên đá đấy chính là Dã Thạch.

Từ sâu bên trong Dã Thạch của nó bổng dưng phát sáng lên một thứ ánh sáng màu đỏ, đỏ thẳm như lửa, thứ ánh sáng đấy dần dần lan ra khắp nơi bên trong dã thạch của nó, biến Dã Thạch của nó trở thành một viên ngọc màu đỏ thẳm, đồng thời hình dạng của viên ngọc cũng biến đổi, trở thành một viên ngọc hình thoi có bốn mặt.

Grầm!! Hai mắt con hổ trở nên đỏ thẩm như lửa. Con hổ bổng dưng ngửa mặt lên trời gầm thét, tiếng gầm của nó chấn động mạnh một khu vực của ngôi rừng khiến chim chóc và nhiều dã thú sợ hãi tránh đi.

Tiếng gần của nó tạo ra một lực xung kích bào không khí thổi bay đám cát bụi xung quanh, một cơn gió phà vào mặt khiến Vô Lĩnh muốn lấy tay che lại.

Nhưng Rzpeater cõng hắn đã nhanh hơn một bước giúp hắn che lại, hắn có chút ngạc nhiên mà nhìn Rzpeater này.

Bụi mù bị thổi bay, chỉ thấy một con hổ đang đứng giữa một cái hố ngửa đầu ngầm thét, những cái vằn màu đỏ thẩm của nó lung lay bay lên mà không cần gió rồi bổng dưng bốc lên một ngọn lửa đỏ.

Con Hổ giờ đây đã tiến hóa, chân chính trở thành một Dã Thú Đẳng Cấp Ba.