Chương 9: Kỳ Tích Lần Nữa Xuất Hiện!!

Vạn Dân Xuyên Không, Binh Chủng Của Ta Là Plant vs Zombie

Chương 9: Kỳ Tích Lần Nữa Xuất Hiện!!

Chương 9: Kỳ Tích Lần Nữa Xuất Hiện!!


Hàng chục viên đạn cùng lúc được bắn ra, dùng tốc độ cực nhanh phi thẳng đến chỗ của con Hổ nọ.

Con Hổ giật mình quay lại, gương mặt hoảng sợ nhưng tròng mắt lại tràn ngập tia máu, nó Gầm lên một tiếng giận giữ. Há miệng ra, tập trung một qua cầu lửa phóng thẳng về phía trước!

Hai bên lần nữa đối chiêu, lần này, sức mạnh đến từ Hỏa Pháo Thông Thiên của con Hổ đã giảm đi cực nhiều, mà sức lực bên phía Rzpeater cũng giảm đi không kém, vì hiện tại chỉ còn mỗi một mình Rzpeater này thôi mà.

Chiêu thức của hai bên không kịch kiệt hay kinh như trước nữa, nhưng mà ngược lại, phát này lại là phát Quyết định.

Số lượng đạn của Rzpeater ngày càng giảm đi, lực tới từ pháo lửa của con hổ cũng ngày càng ngày càng giảm dần.

Nhưng cuối cùng, Rzpeater vẫn là kẻ kết thúc Siêu Tuyệt Kỹ của mình trước tiên.

Lửa của con Hổ trở nên yếu đến mức hiện tại lửa nó phun ra không còn liên kết nữa, mà giống như là được phóng ra từ súng phun lửa hơn, nhưng nhiêu đây vẫn là đủ để giết chết và nung chảy các Rzpeater rồi.

Đúng lúc này, phát đạn cuối cùng đến từ Rzpeater xuất hiện, các đường kẻ trên viên lạn mở ra khiến viên đạn trông có vẻ như là trở nên to hơn.

Viên đạn bay ra, bắn thẳng vào pháo lửa của con Hổ ngăn không cho pháo lửa của nó đi tiêp, ngay lúc mà viên đạn cuối cùng này sắp bị thổi bay ra ngoài, một điều kỳ lạ đã phát sinh.

Quả cầu năng lửa bên trong viên đạn bổng dưng giật ra một chùm điện màu xanh lá, chùm điện này liên tục giật vào trong đám lửa của con hổ, sau đấy nó như là cầu nối, những hàng ánh sáng đỏ từ từ truyền vào trong quả cầu năng lượng nọ, dần dần biến nó thành màu đỏ.

Cả lớp kim loại bên ngoài của viên đạn cũng trải qua quả cầu năng lượng đỏ nên trong lẫn lửa bên ngoài nung nóng dần dần chuyển sang màu xích hồng.

Quả cầu năng lượng đỏ bên trong viên đạn cấp tốc xoay tròn như một chiếc bánh xe, lớp kim loại vên ngoài cũng bắt đầu xoay tròn theo một quy luật nhất định, viên đạn xoay tròn từ trong ra ngoài cuộn theo theo một đống lửa bao phủ bên ngoài viên đạn, biến nó thành một quả cầu lửa với tốc độ cực nhanh phi thẳng về phía con hổ.

Con hổ trợn to mắt, tròng trắng vệt đầy tia đỏ nhìn quả cầu lửa đang phi về phía mình

Vậy đây là kết thúc sao...

Một tia suy nghĩ cuối cùng đầy nhân tính xuất hiện trong đầu con hổ nọ.

ĐÙNG! Một vụ nổ lớn vang lên, quả cầu lửa va thẳng vào người con hổ rồi nổ tung, tạo nên một quả cầu lửa bao trùm cả con hổ lại.

Ánh lửa dần dần tan đi, bụi cát mịt mờ, chỉ còn mỗi con hổ con với một mảng lông thịt lớn bị cháy đen, cơ thể chằng chịt vết thương và vết máu.

Hơi thở nó nặng nề, thể lực của cả cơ thể bị hao hết, bổng dưng nó ngửa đầu lên trời ngầm lên một tiếng vang vọng trời xanh.

Kỳ tích lần nữa phát sinh.

Những cơn gió cực mạnh bổng dưng nổi lây, lấy con hổ làm trung tâm một cơn lốc xoáy nhỏ từ từ hiện hữu, mọi thứ cứ như đang bị con hổ cuốn lấy vậy.

Những tia lửa còn sót lại tại mặt đất, không trung, cây cối xung quanh bổng dưng bị hút thẳng vào trong cơ thể của con hổ nọ vậy.

Tuyêt Kỹ - Hấp Hỏa

Cuối cùng con hổ đã hút hết đống lửa xung quanh xong, thể lực và thương thế hồi phục lại được một chút, ít nhất thì nó cũng đã có thể di chuyển.

Nhìn thấy cảnh này, măt Vô Lĩnh cũng ngớ hết cả ra, cả cơ thể ướt đẫm một hồi, tim đập thình thịch còn hơn cả gặp ma, sợ hãi không thôi.

Nó quay đầu nhìn đám Rzpeater cùng Vô Lĩnh xong rồi thì nhảy đi, chạy thẳng vào trong rừng, biến mất khỏi chỗ này.

Nó cực kỳ thông minh mà nhận ra, tuy rằng mấy cái cục màu nâu kia đã bị nó đập hết, nhưng nó cũng đã bị thương cực kỳ nặng, phát Hấp Hỏa vừa nãy chỉ hồi phục đủ để nó di chuyển mà thôi, nếu tiếp tục tấn công thì tuy rằng nó vẫn có thể càn quét hầu hết các Rzpeater nhưng nó cũng vẫn sẽ chết. Thế là, nó quyết định rời đi.

Nếu con hổ hồi phục lại thì với sức mạnh mà nó vừa có được, càn quét đám này là một câu chuyện khác hoàn toàn dễ dàng.

Trận đấu kết thúc....
Quay trở về lãnh địa của mình, Vô Lĩnh cởi áo lẫn cái quần dài của mình ra nhờ một Sunflower giặt dùm rồi mặc mỗi một cái quần đùi ngồi ở dưới cái gốc cây của Khoa Học Chi Thụ nhìn vào cái màn hình hai tư inch trước mặt mình.

Năm Wall-Nut đã chết, lõi của chúng đã bị phá hủy nên không thể hồi phục lại được. Một vài Rzpeater cũng đã bị phá hủy và nung chảy một cách khá là nghiêm trọng, một vài thì chỉ bị thương nhẹ, nhưng tổng lại thì không có đứa nào bị phá hủy nặng đến mức cần đến Mặt Trời để khôi phục, dù sao thì đứa chịu đòn chính trong cả cái chiến dịch này là năm Wall-Nut đã chết rồi mà, dễ hiểu thôi.

Hiện tại Vô Lĩnh vô cùng mệt mỏi, áp lựp về cả tâm lý lẫn tinh thần trong trận đấu vừa rồi thật vô cùng kinh khủng, đăc biệt là ba lần, một là khi con hổ tiến hóa, hai là khi con hổ phun lửa và ba là khi nó hấp thụ lửa để hồi phục. Cả ba lần tim Vô Lĩnh đều như muốn nhảy ra, đập mạnh đến mức cứ nó chuẩn bị nổ tung tới nơi rồi ấy.

Cho nên hiện bây giờ Vô Lĩnh gô cùng mệt mỏi, hơn nữa đi săn từ sáng tới giờ cũng đã khiến cơ thể cậu rất mệt rồi dù hầu hết quảng đường cậu đều là được cõng bởi các Plant.

Nhìn theo hướng đi của mặt trời hiện tại có vẻ là đâu đấy khoảng ba giờ chiều rồi nhỉ.

"Hôm nay là ngày thứ tư rồi à...?" Vô Lĩnh thẩn thờ nằm trên đùi của một Sunflower mà lẩm bẩm.

Sau đấy, cậu bật dậy, hoạt động cơ thể sau đó hít một hơi thật sâu, giữ vào rồi từ từ từ nhả ra.

"Được rồi, lấy lại tinh thần, bắt đầu đi săn tiếp thôi." Vô Lĩnh nhìn lại các Rzpeater đã hồi phục lại thì vẫy tay nói....
Khoảng gần bảy giờ tối. Vô Lĩnh quay trở lại lãnh địa của mình mang theo đấy là một Dã Thạch cấp hai cùng hai lăm Dã Thạch cấp một.

Do trận chiến giữa Vô Lĩnh và con Hổ mà khiền cho tất cả đám dã thú xung quanh chạy tán loạn khiến chúng đổ dồn sang mấy khu vực khác, cho nên hiện tại mấy khu vực xung quanh chỗ xảy ra trận chiến đang đầy ắp một đám dã thú, cho nên Vô Lĩnh mới săn được nhiều nhiều như vậy, nhưng thời gian ít quá nên không bắt được quá nhiều.

Vô Lĩnh đem toàn bộ số Dã Thạch cậu vừa lấy được nâng hết cho Sunflower khiến chúng từ cấp độ năm thăng thành cấp độ mười.

[Binh Chủng: Sunflower

Hạng: Nhất

Cấp Độ: 10/20

Tốc Độ: 30 mặt trời/ngày

Kỹ Năng: Cứ mỗi Năm Sunflower mà lãnh địa sở hữu, Liền đặc biệt sản xuất ra được thêm Một Trăm Mặt Trời mỗi ngày.]

"Ừm, số lượng mặt trời sản xuất mỗi ngày đã tăng lên và số lượng mặt trời có được từ kỹ năng cũng đã tăng lên, tốt lắm." Vô Lĩnh gật đầu thì thầm, sau đấy cậu cất cái màn hình trở lại Khoa Học Chi Thụ, quay lại gần chỗ đám Sunflower đang nấu ăn.

Món ăn ngày hôm nay ngon hơn hẳn mọi ngày, vì hồi sáng lẫn ban nãy Vô Lĩnh đều đặc biệt chú ý hái mấy loại thực vật kỳ lạ về để xem có thể để cho các Sunflower làm gia vị được hay không.

Hơn nữa cũng nhờ số lượng Sunflower tăng lên nên quy trình công việc của họ cũng giảm lại, tăng thêm được nhiều công đoạn xử lý và chắt lọc gia vị cùng với các giai đoạn nấu nướng nữa, điều này đã khiến chất lượng các món ăn cũng tăng lên hẳn.

Hơn nữa, lúc Vô Lĩnh đi săn, các Sunflower cũng ở tại lãnh địa nghiên cứu cách nêm nếm và nấu nướng làm sao cho hợp khẩu vị Vô Lĩnh và phù hợp với sức khỏe của hắn.

Các Sunflower đằng nào cũng là một Plant, chúng có thể khả năng tự xử lý và nghiên cứu đơn giản, cộng thêm Vô Lĩnh đôi lúc sẽ đánh giá các món ăn họ làm khiến cho khả năng nghiên cứu và nấu của họ càng được tăng lên. Dù sao, các Sunflower cũng là một Plant, sở hữu một bộ nhớ vô cùng kinh khủng, có thể lập tức nhớ kỹ và không bao giờ những kiến thức hoặc những đánh giá học được, nghe được.

Đồng thời, họ còn có khả năng thông qua bộ vi xử lý ở khoang miệng, phân biệt được đâu là vật có độc, đâu là vật không ăn được, đâu là vật ăn được.

Cho nên tính đến hiện tại, món ăn của họ đã trở nên cực kỳ mỹ vị, cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Vô Lĩnh.

Cứ như vậy, Vô Lĩnh nếm sạch những món ăn bày ra trước măt mình rồi trải thảm cỏ khô, ngủ trên cái đùi sắt thép của gần mười Sunflower.