Chương 18: Sự Phát Triển và Tập Kích

Vạn Dân Xuyên Không, Binh Chủng Của Ta Là Plant vs Zombie

Chương 18: Sự Phát Triển và Tập Kích

Chương 18: Sự Phát Triển và Tập Kích


"Kiếm Trảm Thanh Thiên?!" Ở trong Plant Web, Vô Lĩnh bất ngờ bật thốt lên.

"Nhưng mỗi ngày nó chỉ dùng được một lần thôi mà?!" Vô Lĩnh có chút vui sướng xen lẫn cả sợ hãi.

Thời gian giới hạn mỗi ngày chỉ dùng được một lần này không giống như giới hạn hay làm lạnh trong game.

Mà nó là giới hạn về sự tích trữ năng lượng. Để ra được một đòn tương tự như Siêu Liên Thanh hay Kiếm Trảm Thanh Thiên thì cần tốn một lượng lớn Năng Lượng được dự trữ.

Ngoài năng lượng dùng để hoạt động và chiến đấu ra, các Plant còn có những năng lượng riêng để dùng trong việc sử dụng các Siêu Tuyệt Kỹ.

Nên giới hạn về việc mỗi ngày chỉ dùng được một lần là giới hạn về Năng Lượng và cần một ngày để tich tụ năng lượng, chứ không phải làm lạnh một cách vô nghĩa.

Mà trường hợp của Gzneral Rzpeater thì nó khác hoàn toàn về việc tích tụ năng lượng.

Dù là Gzneral Rzpeater, Threepeater, Tall-Nut hay các TwinFlower cũng đều là những Plant, những cổ máy vô tri vô giác hoạt động theo sự điều khiển của con người.

Thế nhưng có một ngoại lệ gọi là Vô Lĩnh. Vô Lĩnh liên tục nhét vào và đào tạo ra những kiến thức kinh nghiệm từ những thứ thực tế cho tới những thứ viễn vông nhất, những câu chuyện thần tiên nơi những sứ sở diệu kỳ cho tới mấy cái lý thuyết ngu xuẩn và những thứ tàn ác nhất cùng thánh thiện nhất.

Cứ như vậy, cho dù là một cổ máy, đặc biệt là những cổ máy với bộ AI bán tự động hiện đại và có thể nâng cấp bất cứ lúc nào, cho dù có là những cổ máy như vậy mà bị nhồi nhét vô số những thứ kiến thức như vậy thì nó cũng sẽ thông minh hơn mà thôi.

Ý tôi là, chúng vốn rất thông minh, tất nhiên rồi, chúng có thể phân tích những vật thể bay với tốc độ cự nhanh, tính toàn đường đi và mọi thông số của một sinh vật chỉ trong một cái tích tắc.

Nhưng điều mà đáng nói ở đây là kiến thức và những kinh nghiệm, các Plant vốn chỉ có thể dùng khả năng của chúng một cách bán tự động hóa và hoàn toàn máy móc.

Chúng sẽ không dùng vai để đỡ đòn, hay nghĩ ra những cách mới lạ, độc đáo để có thể chiến đấu và tiêu diệt, bắt giữ kẻ địch nếu không có người điều khiển, bởi vì trong não bộ thông tin chúng hoàn toàn trống rỗng và do chúng bán tự động nên chúng không thể tự suy nghĩ và tìm cách mới như con người.

Nhưng các Plant thì lại có một điểm đặc biệt. Đó là chúng nó có thể ghi nhớ, tiếp thu và xử lý mọi thứ kiến thức chúng có được.

Mà Vô Lĩnh lại liên tục nhồi nhét vô những kiến thức cơ bản nhất từ cách chạy các nghe tới cả những cách chiến đấu sơ xài và kế sơ xài, ngay cả kể cả những câu truyện cổ tích, thần thoại vô nghĩa nữa cũng vậy.

Điều đấy đã liên tục ấn sâu vào trong bộ nhớ của các Plant và nó cũng đã vô tình tạo ra một hiện tượng.

Suy Nghĩ. Đúng, theo thời gian dần dài với những năng lực và khả năng thông minh độc đáo của mình kết hợp với những mớ thông tin dày đặc có được mà Vô Nghĩa truyền vào thông qua Plant Web hoặc những cuộc nói chuyện một phía, các Plant dần dần học được cách suy nghĩ một cách đơn giản.

Đồng thời, Anh Hùng cũng không phải là một cách nói chơi hay nói cho có, không chỉ về sức mạnh hay tốc độ lẫn độ đặc biệt, cấp độ Anh Hùng đều mạnh hơn tất cả những kẻ cùng một Hạng khác. Điều đặc biệt nhất là hệ thống phân tích, nhận diện, tất cả tính năng trong người Gzneral Rzpeater đều kinh khủng và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với các Plant khác.

Và tất cả chúng kết hợp lại với nhau, khi sự thay đổi diễn ra đến mức cao nhất, cảm xúc sẽ được sinh ra.

Mà thừ cảm xúc đầu tiên sinh ra trong đầu của Gzneral Rzpeater là... Tiếc Nuối.

Nó đã chạy. Vì sao nó chạy? Là do mình đã không giết được nó. Vì sao nó chạy? Mình và những... Plant khác? đã chiến đấu đến thế để giết được nó cơ mà? Tại sao nó chạy? Vì mình không giết được nó. Tại sao nó chạy? Mình phải giết nó, nhưng mình lại không được dùng Siêu Liên Thanh? Tại sao nó lại chạy? Mình đã sắp giết được nó, do đó...

Mình phải giết chết nó bằng cách khác.

Và cứ như vậy, sự tiến hóa đã diễn ra, kỳ tích đã phát sinh.

Nhưng là bằng cách nào?

Từng chi tiết trên cơ thể của nó trở nên rõ ràng hơn, ánh sáng trên người cũng trở nên rực rỡ hơn, từng bộ phận, từng phần động cơ, từng cái máy trong cơ thể trở nên tinh tế và nhạy bén hơn, cả cơ thể của biến đổi, thăng hoa.

À? Bằng cách này. Vậy ra đây là suy nghĩ ra cách mới để đối phó với những tình huống khó khăn mà mình đã nghe được sao.

Gzneral Rzpeater nắm chặt thanh kiếm chém lên một đao.

Nhưng nghe là sao cơ chứ? Nó là hành động dùng thính giác để tiếp thu thông tin bằng âm thanh rồi truyền đến não bộ.

Vết chém bay thẳng về phía con Khỉ trong sự hoảng sợ kinh ngạc cùng tuyệt vọng tột cùng của nó.

Kiuuu... vết chém nhẹ nhàng, gọn gàng cắt dọc qua cơ thể của nó, chém nó ra làm hai.

Từng tia sét phía trên vết chém giật nảy điên cuồng, thiêu chảy vô số tảng đá phía trên vết thương, điều đó khiến cho việc phục hồi của nó trở nên càng không thể.

Cứ như vậy, một con khỉ đá cao tận năm mét ngã xuống chết tại chỗ....
Các Plant cùng nhau đi thu thập Dã Thạch, tổng kết lại cuối cùng là thu được.

Bảy Trăm Tám Mươi Dã Thạch Cấp Một.

Sáu Mươi Dã Thạch Cấp Hai.

Cùng Một Cấp Ba.

Con số lý ra phải nhiều hơn như thế này, cơ nhưng mà vì mấy phát chém vừa rồi của Gzneral Rzpeater cùng với chấn động từ trận chiến khiến cho nhiều viên Dã Thạch cũng mất tích hoặc bị phá hủy luôn rồi.

Đồng thời có một vài Threepeater còn phát hiện một cái hầm chứa đầy chất xác động vật thậm chí còn còn có cả đống xác khỉ, dù không ở đấy nhưng Vô Lĩnh có thể thông qua hình ảnh rợn người này mà cảm nhận được một mùi tanh hôi tơi cực điểm. Mà phía bên trong là vô số cái hồ máu đỏ tươi và cả đống hoa quả chất bên cạnh. Thông qua kiểm tra, phát hiện thứ chất lỏng này chính là máu tươi được vắt ra từ mấy cái xác kia.

Hóa ra, bọn khỉ này dùng máu vắt ra được từ người động vật khác lẫn đồng loại cùng của mình để ủ rượu rồi uống. Trái cây mà bọn nó mang về, cũng liền không phải chỉ để ăn. Xa hoa mà độc ác, tất nhiên, Vô Lĩnh ngoài cảm thấy hơi tởm ra thì cũng chỉ cảm thấy giết bọn này có vẻ đúng đắn rồi thôi.

Thế là, các Plant lôi mấy cái bọc làm từ da ra gói hết đống Dã Thạch lại mang về. Mà tất cả các Tall-Nut thì được các Plant mang đi, dùng Bật Tốc để di chuyển cho nhanh.

Gzneral Rzpeater ở phía này cũng đang định đi về thì bổng dưng, nó cảm nhận nhận được cái gì đấy rồi quay người lại nhìn.

Siêu Tuyệt Kỹ - Hỏa Pháo Thông Thiên

Một tia lửa khổng lồ ngưng tụ lại thành một thứ trông như pháo năng lượng, lao thẳng tới chỗ của Gzneral Rzpeater và các Plant.

Bất kỳ nơi nào nó đi qua, nó đều thiêu đốt hết tất cả mọi thứ ở gần nó, từng đợt sóng nhiệt cực cao phát ra từ Hỏa Pháo Thông Thiên thậm chí còn đã đốt cháy cả những vật cách nó tận cả trăm mét.

Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, những vẫn đủ để Gzneral Rzpeater kịp thời phản ứng lại.

Trước khi đi, Vô Lĩnh đã ra một mệnh lệnh là khi chiến đấu với con Khỉ, không cần phải dùng Siêu Liên Thanh nếu không phải là trường hợp đặc biệt nguy hiểm. Con Khỉ quay người chạy đi, nó bị thương quá nặng, không phải là trường hợp đặc biệt nguy hiểm.

Hiện tại, Gzneral Rzpeater hoàn toàn có thể tránh được đòn này, nhưng mà, nếu nó làm như vậy, toàn bộ Plant phía sau nó sẽ bị tiêu diệt.

Và trương hợp này chính là trường hợp đặc biệt nguy hiểm.

Không Được...

Không đợi quá lâu nữa, Gzneral Rzpeater liền đã nâng lên khẩu pháo của mình, cơ thể nó lần nữa sáng lên rồi tập trung hết vào cái vòng tròn nằm trên mu bàn tay phải.

Siêu Tuyệt Kỹ - Siêu Liên Thanh!!!

Cùng một lúc, hàng chục gần hàng trăm viên đạn phát sáng phóng ra với tốc độ cực nhanh khiến ánh sáng phía trên nl như là bị kéo theo vậy

Hàng chục viên đạn tới từ Siêu Liên Thanh đã va vào Hỏa Pháo Thông Thiên đồng thời thành công ngăn chặn nó tiếp tục tiến tới, nhưng đươc một hồi thì lại bị Hỏa Pháo Thông Thiên đẩy đi, từ từ lấn áp.

Đòn này thậm chí còn mãnh gấp nhiều lần so với Hỏa Pháo Thông Thiên lúc trước.

Phát thứ tám mươi, phát thứ chín mươi, Phát Thứ Một Trăm!

Một viên đặc biệt lao ra, nó có vẻ ngoài đặc biệt hơn những viên khác, có vô số những đường thẳng phát ra ánh sáng phía trên nó, thông qua những đường thẳng đấy viên đạn bắt đầu xoay chuyển và bật ra khiến nó trông trở nên to hơn và nhìn thấy được cả quả cầu năng lượng phía bên trong nó.

Viên đạn này bay đi với tốc độ nhanh hơn hẳn so với những viên đạn khác, nó tông thẳng vào Hỏa Pháo Thông Thiên rồi phát nổ, thậm chí còn có một chút dấu hiệu là đẩy lùi được cả đòn đánh này.

Thế nhưng, Hỏa Pháo Thông Thiên lại vẫn cứ tiếp tục tiến tới.

Phát thứ hai trăm, viên đạn đấy lần nữa lại đẩy lùi nó. Phát thứ ba trăm, viên đạn nó lại lần nữa xuất hiện, lần nữa đẩy lùi Hỏa Pháo Thông Thiên.

Đến Phát bốn trăm, Viên Đạn đấy lại lần nữa xuất hiện, đẩy lùi Hỏa Pháo Thông Thiên về địa điểm chính giữa của cả hai đòn.

Năm giây đi qua, đòn đánh của cả hai lần cùng lúc kết thúc. Con Hổ ở trên vách núi miệng thở ra khói trắng, trông vô cùng hung dữ và mạnh mẽ, nó nhìn chằm chằm Gzneral Rzpeater rồi quay người rời đi.

Đây là lần thứ hai cả hai cùng nhau đối chiêu, dù hình dạng thay đổi nhưng con Hổ vẫn cảm nhận được.

Gzneral Rzpeater nhìn con hổ rời đi, bắt đầu nhanh chóng cập nhật thêm một số thông tin mới và sửa đổi cả những thông tin cũ đã có về nó trong Bộ Nhớ Siêu Cấp rồi cũng quay người nhanh chóng rời đi khỏi chỗ này.

Mà lúc này, sau khi con hổ nhảy xuống đất, di chuyển được một lúc thì, một con cáo khổng lồ cao tận hai mét, mọc ra ba cái đuôi, bổng dưng từ bên cạnh lao ra, há to miệng, móng vuốt sắc dài ra, tấn công về phía con hổ. Nó rõ ràng là một sinh vật cấp ba.

Com cào từ nãy tới giờ đã liên tục phát ra một loại hương khói có thể mê hoặc và làm suy yếu địch, nó chắc rằng con hổ đã dính phải nên liền lao ra tấn công.

Nhông bổng dưng, con Hổ bổng dưng biến mất khỏi chỗ của nó. Không gian như chỉ còn lại hai màu đen trắng, trong một tích tắc, con Hổ bổng dưng xuất đằng sau con cáo với cái lưng quay lại, trông như nó vừa phóng sang và đáp xuống vậy.

Con cáo nó bổng dưng từ tư thế lao ra như vậy, lao thẳng xuống dưới đất, mất đi khí tức sinh mệnh, mà ở trên cổ cùng giữa ngực của nó lại xuất hiện ba đạo vết rách cực dài mà sâu, vết rách sâu tới mức đánh bay gần một nửa cổ của con cáo và rạch trái nát tim của nó.

Ở phía bên này, hai mắt đỏ sặc mùi sát khí của con hổ lóe lên vài tia lửa rồi biến mất. Cả cơ thể của nó phát ra nhiệt lượng lền đến mức bốc lên khói trắng, từng đống hương khí kỳ lạ mỗi khi lại gâb nó liền bị nhiệt lượng cao đốt cho không còn.

Mà máu phía trên móng vuốt đỏ hồng của nó nhanh chóng bị thiêu cháy thành một đống khói đỏ rồi từ từ nguội lại.

Con Hổ quay người lại rồi bắt đầu ngặm nhấm con cáo nọ.