Vạn Dân Xuyên Không, Binh Chủng Của Ta Là Plant vs Zombie

Chương 25: Aurora

Chương 25: Aurora


Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng ngủ. Vô Lĩnh từ trên giường ngồi dậy.

Cậu ngáp một cái rồi rời khỏi chăn, đạp chân xuống nền nhà làm từ gỗ.

Hôm nay là ngày thứ mười hai kể từ khi Vô Lĩnh tới thế giới này. Cậu nhìn xung quanh căn nhà gỗ rồi thầm khen một tiếng.

"Căn nhà khá thật."

Thật ra thì, kể từ sau khi Vô Lĩnh ngất, cậu đã ngủ thẳng cẳng hai ngày một đêm đến bây giờ mới tỉnh lại được.

Nhưng may thay, trước khi ngất, Vô Lĩnh đã ra lệnh cho các Plant xử lý mọi việc, xây căn nhá này cũng là một trong số đó.

Các Plant không viết xây nhà. Vô Lĩnh cũng vậy, vậy nên cậu chỉ trình bày ý kiến một các sơ xài rồi nhờ khả năng phân tích của các plant để dần hoàn thiện chúng rồi xây nên căn nhà gỗ này mà thôi. Dù sao với năng lực của các plant, làm căn nhà này cũng khá khó khăn. Gì cơ? Tưởng làm nhà là dễ á?

Dù sao thì gần như tất cả Plant đều phụ trợ tính năng để chiến đấu, và họ chả có t gì gou là kiến thức về mấy cái như là xây dựng cả, không dễ là điều hiển nhiên rồi. Dù họ vẫn làm được một cách trông thật dễ dàng.

Bước ra khỏi phòng, Vô Lĩnh nhìn thấy một Twinflower đang bưng một cái bát gỗ, quay đầu mỉm cười nhìn cậu.

Không, không giống Twinflower cho lắm.

Cỡ ngực chín mươi hai, ba vòng tròn phát ra ánh sáng nằm chồng chét lên nhau giữa ngực, cao, bộ giáp trên người trở nên tinh tế hơn, gọn nhẹ và chi tiết hơn, đặc biệt là tôn lên những phần cần phải thấy.

Môt Tripflower, dạng tiến hóa tiếp theo của Twinflower.

Tripflower mỉm cười nhìn Vô Lĩnh kéo ghế ra hiệu mời cậu ngồi xuống.

Vô Lĩnh ngổi xuống ăn bữa sáng của mình. Đây là một món rất phổ biến ở đất nước của cẫu trước kia.

Phở, hiển nhiên rồi.

"Ồ? Ngon thật đấy!" Vô Lĩnh hai mắt tỏa sát húp ăn sùm sụp không ngừng.

"Hương vị đậm đà lan ra từ kẻ miệng, hơi ấm vừa phải đi qua cuống họng như gội rửa từng tế bào. Thịt vừa dai vừa mềm một cách kỳ lạ, sợi phở dài dày nhai cực kỳ vừa miệng."

"Khó tin thật đấy, trình độ nấu ăn của mấy cô lại tăng lên rồi. Gì cơ? Cô dùng thịt của Lợn Đầu Nhọn và xương của Phi Cầm, để làm nguyên liệu chính nấu nước lèo á? Còn dùng cả Ngô Đỏ để làm bột và tạo thành sợi bún nữa cơ à?" Vô Lĩnh ngẩng đầu, vô cùng tự nhiên cùng Tripflower nói chuyện, Tripflower cũng vừa gật đầu đáp lại câu hỏi của Vô Lĩnh vừa múa may hai tay một cách lung tung không theo quy luật nào cả.

Nhìn Vô Lĩnh ăn, Tripflower nở một nụ cười cứng ngắc như thường nhưng lại tạo cho người ta cảm giác cô đang thật sự bở một nụ cười.

Vô Lĩnh ăn xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Nhìn bầu trời xanh tươi không khỏi cảm khái nói.

"Trời hôm nay đẹp thật đấy nhỉ."

Tripflower nhìn Vô Lĩnh tắm trong ánh nắng trong sạch. Bổng dưng nụ cười của cô dừng lại, đôi môi tưởng chừng như chỉ là để trang trí bổng dưng nhấp nháy.

"Trời... thật đẹp..."

Vô Lĩnh bất ngờ quay đầu lại nhìn Tripflower cũng đang bất ngờ sờ miệng mình. Run rẩy nói.

"Cô... nói được..."

"Tôi... nói được..."

"Ah...hahaha...hahaha!!" Vô Lĩnh cười to lên rồi lao vào ôm Tripflower đôi mắt trông như đang ngấn nước, vui đến phát khóc.

"Hahahaahah!!! Cô nói được! Cô nói được kìa!! Cuối cùng thì!!"

"Vâng, tôi... nói được..." Dù vẫn còn hơi vấp và không rõ ràng rành mạch cùng chất giọng nữ tính mà đầy máy móc. Nhưng có vẻ như, Vô Lĩnh cũng rất vui vì điều này không hề để tâm đến nó.

Vô Lĩnh cảm thấy có gì đó đang đụng vào ngực mình nên cậu tách ra rồi nhìn chằm chằm Tripflower sau đấy cậu đưa tay lên bóp bóp.

Mềm mềm.

Rất to, rất vừa tay.

"Mềm... hả? Mềm? Sao ngực của Tripflower lại mềm cơ chứ?" Khi Vô Liny ngẩng đầu lên đã thấy Tripflower vì môt lý do gì đấy năng hai tay che ngực mình lại. Bộ dáng trông như...

Khóe mắt và khóe miệng của Vô Lĩnh cùng lúc giật giật.

"Theo như những gì tôi lấy được từ những dữ liệu cậu đã dạy cho tôi. Hành động này được gọi là biến thái đấy ạ. Và theo tính toán của tôi, những người bị như vậy thường hay làm hành động như này." Tripflower một mạch vô cùng rõ ràng nói ra.

Vô Lĩnh nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói.

"A, xin lỗi nhé do tôi hơi bất ngờ một lát, bình thường thì phần ngực mấy cô cứng bỏ mẹ."

Cơ mà bất ngờ thật đấy, không ngờ là cô nàng bất ngờ tự dưng có thể nói chuyện như vậy luôn. Xem ra việc nhồi đống kiến thức cơ bản của cơ bản tới mức tươnt chừng như vô bổ đấy lại thật sự phát huy tác dụng nhỉ.

Lịch sử, tôn giáo, mấy hành động bình thường, tính cách, mấy khái niệm thông thường tới cả những câu chuyên cỗ tích hay mấy thứ vô bổ khác, trong mười ngày qua, Vô Lĩnh đã liên tục nhồi sạch vào bộ nhớ của họ liên tục không ngừng.

Thông qua đó để giúp những người máy vô tri vô giác hoạt động một cách bán tự động này có sinh ra tri giác hay suy nghĩ của riêng mình.

Đó cũng là lý do vì sao Gzneral Rzpeater lại bổng dưng có thể nghĩ các đổ tấn công, phản đòn và phòng thủ một cách tực nhiên như môt con người trí tuệ bình thường vậy.

Máy móc thì không thể nào có tri giác của riêng mình được. Tất cả những hành động của họ đều là đã đươc thiết lập từ trước, cái gọi là trí tuệ nhân tạo. Chỉ là một đồng máy móc hoạt động theo những gì đã được thiết lập từ trước mà thôi.

Nhưng những Plant thi hoàn khác. Hiển nhiên, họ vẫn chỉ là những cổ máy mà thôi. Nhưng bằng cách nhồi nhét kiến thức, kinh nghiệm. Sử dụng những thứ đấy. Suy nghĩ sẽ dần hình thành.

Và khi đấy, hiển nhiên, họ sẽ có thể nói chuyện một cách tự do rồi.

"Tất cả đều đúng như mình nghĩ."

Vô Lĩnh không thể ở trong Plant Web quá thường xuyên được, do đó cậu cần phải để Plant sinh ra suy nghĩ và lý trí. Tự học tập, tự học hỏi, tự phát triển dựa vào những gì cậu đã nhồi bộ nhớ của họ.

Để họ có thể tự nghĩ cách, tự làm, tự giải quyết và tự mình chiến đấu một cách linh loạt và nhạy bén, chứ không phải chỉ đơ ra và làm ra những hành động trì trệ, dư thừa đầy lỗ hỏng và máy móc tới dễ đoán được.

"Vậy sao... cô nói được rồi sao..." Vô Lĩnh vẫn không ngừng lại sự vui sướng của mình được mà nhìn Tripflower từ trên xuống dưới khắp người cô.

"Vâng... tôi... nói được." Tripflower lần nữa gật đầu đáp lại. Vô Lĩnh vui tới phát khóc, bổng dưng cậu nghĩ tới cái gì đó.

"Phải rồi... tôi quên mất, phải đặt tên cho cô chứ nhỉ?"

"Tên?" Tripflower nghiêng đầu hỏi, Vô Lĩnh gật đầu đáp.

"Phải, tên!... Tên của sẽ là..."

Vô Lĩnh suy nghĩ một hồi liền nya ra một ý, bắt chặt hai vai của Tripflower mà nói.

"Aurora! Tên của cô sẽ là Aurora!"

"... Aurora." Tripflower lẩm bẩm lặp lại tên của mình.

"Phải! Aurora! Nữ Thầ Bình Minh Aurora! Đó sẽ là tên của cô! Thật đẹp phải không?"

"Tên... của tôi là... Aurora..."

Aurora lặp lại tên của cô, không rõ tại sao, nhưng trông như đang nở một nụ cười vậy. Một nụ cười của sự vui vẻ và hạnh phúc như ánh nắng ấm ban mai.

Dưới ánh bình minh chiếu rọi qua khung cửa sổ, Vô Lĩnh nắm chặt hai vai của Aurora với khuôn mặt vô cùng vui vẻ.