Gặp Lại Lan Hân

Tuyệt Thế Phàm Nhân

Gặp Lại Lan Hân

Tầng thứ hai mươi tám bình đài là cực hạn của Hàn Trác, còn Tôn Dương cũng chỉ dừng lại ở tầng hai mươi lăm, cái sức nặng trọng lực tràng này khi lên đến tầng hai mươi lăm trở đi thật sự quá mức kinh khủng, Tôn Dương đã cố gắng chống đỡ, ngay cả Tinh Cang Biến cũng tự động vận chuyển vậy mà vẫn có xu hướng không nhấc chân nổi, cuối cùng cả hai người cũng chỉ đành lui xuống.




Dẫu sao Hàn Trác cũng là người duy nhất ở tầng cao nhất cho nên đến cuối cùng phần thưởng vẫn là của hắn, đứng như hai người đã giao kèo, sau khi nhận lấy phần thưởng thì Hàn Trác đưa cho Tôn Dương ba bình Bích Huyết U Tuyền, còn hắn lấy Thủy Đồ Thần Điện.




Thời điểm bọn họ đi ra khỏi đấu trường thì cũng đã là buổi trưa ngày hôm sau, Tôn Dương cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy thời gian vậy mà lại trôi qua nhanh như vậy, bọn họ leo lên những bình đài kia chỉ chưa quá ba mươi tầng nhưng lại tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, đủ thấy uy năng của Đấu Đài Tháp này nghịch thiên cỡ nào?



Tôn Dương cùng hai tỷ muội Hàn Thanh Thanh tách ra lại một lần nữa mang theo Bảo Nhi đi trở về Mộng Phù Châu ý đồ muốn bế quan đem Bích Huyết U Tuyền hấp thu, thế nhưng hắn còn đi được nửa đường thì lại gặp phải người quen đến chặn đường, người đến chính là Trúc La thuộc Kỳ Lân Tộc, chính là người lần trước đã cho hắn và Hàn Thanh Thanh đi nhờ thuyền trở về. Nhìn thấy người này Tôn Dương cũng tỏ ra nhiệt tình cười chào hỏi. " Trúc đại ca hôm nay có việc đến Hàn Các Đảo sao? "



Trúc La vẻ mặt không nóng không lạnh chỉ gật đầu một cái nói." Là tiểu thư muốn gặp ngươi trò truyện một chút, nếu như hiện tại ngươi rảnh rỗi thì có thể đi một chuyến…"



Tôn Dương ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý, sau đó hắn đi theo Trúc La đến một khu trang viên lớn, ở trước cổng trang viên này có ghi mấy chữ lớn bằng vàng tinh đúc thành là Lân Tộc Trang Viên. Tôn Dương cũng hơi sững người kinh ngạc khi nhìn thấy tòa trang viên này của Kỳ Lân Tộc tọa lạc bên trong Đại Hàn Các. Nhưng rồi cũng rất nhanh Trúc La đã giải thích cho hắn nói là nơi này chính là phận bộ của Kỳ Lân Tộc ở Đại Hàn Các để thuận tiện cho việc giao thương mua bán.




Trúc La dẫn Tôn Dương đi vào trong, đi xuyên qua một dãy kiến trúc cầu kỳ thẳng đến một đình viện nằm ở phía tây của trang viên, nơi này xung quanh đều là mặt nước trong được phủ lên một màu xanh của lá sen tươi mát, chính giữa mặt hồ là một đài các nhỏ nối theo một con đường nhỏ mà đi ra, Trúc La chỉ đưa Tôn Dương đến trước con đường nhỏ này rồi cũng tự động lui đi, Tôn Dương nhìn bên phía đài các bóng hình xinh đẹp của Lan Hân vẫn cứ ngồi đó, hai tay không ngừng bay múa nhẹ nhàng trên những dây đàn phát ra âm thanh du dương nhưng có phần ai oán u buồn.




Hắn nhấc chân bước về phía Lan Hân, đến ngồi đối diện trước mặt nàng đặt Bảo Nhi ngồi một bên, Lan Hân cũng dừng lại tiếng đàn, trên khuôn mặt sầu muộn khẽ nở một nụ cười hiếm hoi gật đầu xem như chào hỏi, âm thanh nhẹ nhàng nói. " Tôn công tử hôm nay tiểu nữ mời ngươi tới đây là vì có chuyện muốn nhờ, hy vọng công tử có thể bỏ chút thời gian lắng nghe…"




Tôn Dương hơi trầm tư một chút rồi cũng gật đầu. " Lan tiểu thư đã từng có ơn với ta, có việc gì xin cứ nói nếu khả năng ta làm được thì ta sẽ cố gắng làm cho tiểu thư…"




Lan Hân gật đầu cười nhẹ, ánh lại hiện thêm vài phần ảm đạm bắt đầu nói. " Ta nghe nói hai ngày nửa công tử sẽ cùng với Tà Long của Long Tộc…! " nói đến đây nàng hơi im lặng do dự một chút rồi nói tiếp. " Ta hy vọng qua hai ngày nữa khi quyết đấu dù dù là bên nào chiếm ưu thế thì cũng xin công tử nhượng bộ một chút.."




Tôn Dương nghe vậy thì hơi nhíu chân mày, ngón tay hắn nhẹ gõ trên mặt bàn như đang suy nghĩ rồi bất chợt hỏi. " Lan tiểu thư và Tà Long đó có quan hệ sao? "




Lan Hân hơi cúi đầu cắn môi, nàng do dự một chút rồi cũng kiên định nói." Huynh ấy là nam nhân mà ta thương, nhưng bởi vì kỳ thị chủng tộc cho nên chúng ta bị trưởng bối ngăn cấm, mà Tà Long cũng là bị tộc nhân của mình kỳ thị huyết mạch cho nên cũng nhân cơ hội giam cầm huynh ấy. Hiện tại trước mắt lại có một cơ hội để huynh ấy có được tự do thoát khỏi Long Tộc. Ta hy vọng công tử có thể hiểu và giúp ta việc này…"




Tôn Dương nghe xong cũng lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không thể tùy tiện đáp ứng nàng, bởi vì một khi đáp ứng nàng thì chính là đẩy Bảo Nhi vào hố lửa. Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng nói. " Việc này có phần khó khăn một chút, bởi vì Long Tộc lần này khiêu chiến nếu như ta thua thì con gái ta sẽ bị bọn họ mang đi…"




" A còn có chuyện này, như thế nào Long Tộc lại muốn bắt con gái của công tử…" Lan Hân cả kinh hô lên, nàng chỉ biết lần này Long Tộc khiêu chiến Tôn Dương là một cái cơ hội cho Tà Long được tự do, không nghĩ đến cái giá mà Tôn Dương phải trả nếu bại trận thì chính là con gái của mình.




Tôn Dương thở dài sau đó đem mọi chuyện lượt bỏ một số chi tiết rồi kể lại cho Lan Hân nghe, tuy nhiên nàng sau khi nghe sau cũng là một bộ kinh hoảng nhìn về phía Bảo Nhi bên cạnh, hiển khiển là nàng không ngờ đến cô bé nhỏ đáng yêu này lại là kết tinh hậu duệ của Ma Hỏa Phượng Hoàng chí cao vô thượng trong lịch sử.




Một lát sau khi nàng lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt cũng là bớt đi vài phần băng sương lãnh đạm, nàng lắc đầu cười khổ nói." Xem ra ta cũng là làm khó công tử rồi…"




" Lan tiểu thư cũng không cần nói vậy, ta bất quá cũng chỉ là một Thiên Tướng đỉnh phong, còn Tà Long là một Thiên Vương, nếu nhìn một cách khách quan mà nói thì ta chỉ sợ là không có cơ hội…" Tôn Dương cũng bất đắc dĩ nói.




" Tôn công tử cũng không cần phải đánh giá thấp bản thân, chuyện mấy ngày trước công tử và người của Long Tộc giao chiến ta cũng đã nghe nói qua… Công tử có thể nhẹ nhàng áp chế hai cường giả Chân Vương đỉnh phong ép họ phải chém xuống trí nhớ, đây cũng không phải chuyện một Thiên Tướng bình thường có thể làm được…" Lan Hân cười yếu ớt nói.



Tôn Dương cười cười hơi suy nghĩ một chút sau đó nghiêm túc nói. " Ta chưa từng giao đấu với Tà Long, cũng không biết thực lực hắn thế nào, nhưng dù như thế nào thì ta cũng phải cố sức đánh một trận… Còn về việc để cho Ta Long được tự do thì ta cũng có thể cùng Lan tiểu thư bàn bạc một chút tìm đối sách."



Lan Hân nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nàng lấy ra một tấm da dê cũ có màu vàng ố hơi cổ đại để lên bàn đẩy về phía Tôn Dương. " Tôn công tử nếu thật sự có giúp ta việc này thì ta có dùng một phần lễ này xem như báo đáp công tử…"




Tôn Dương liếc mắt nghi hoặc nhìn tấm da dê trên bàn hỏi." Tôn tiểu thư thứ này là…."



" Thứ này là có người trong thương hội âm thầm bán cho ta, hắn nói tấm bản đồ này có liên quan đến một thần vật vật nào đó, hình như cái gì mà Thần Chiếu Thiên Thư gì gì đó. Vốn hắn định giữ lại nó, nhưng nghĩ đến địa điểm di tích là ở bờ bên kia của Tứ Vực Hải Dương cho nên hắn liền từ bỏ ý đồ.



" Bờ bên kia của Tứ Vực Hải Dương, rốt cuộc là nơi như thế nào…? " Tôn Dương trong lòng mờ mịt hỏi, một kẻ nắm trong tay bản đồ di tích của Thần Vật nhưng lại e ngại vùng đất đó không dám bước chân đến, như vậy đủ thấy nơi gọi là bờ bên kia của đại dương là đáng sợ đến mức nào.



" Bờ bên kia của Tứ Vực Hải Dương ta cũng không rõ lắm, bởi vì chưa từng có ai có thể đặt chân được đến đó, nghe nói nơi đó là một vùng đất quanh năm được bao bọc bởi chướng khí độc che đi tầm mắt của người ngoài, không ai biết bên trong đó có thứ gì, chỉ biết nơi đó đọc khí cường thịnh, chỉ cần ở trong đó vài cánh giờ thân thể sẽ dần dần bị ăn mòn rồi chết đi…"



" Đáng sợ như vậy sao?" Tôn Dương ngồi xoa cằm thầm nghĩ một chút rồi lại nhìn Lan Hân nói. " Vậy ta sẽ không khách khí mà nhận món lễ vật đâu đó, cùng lắm thì đến lúc đó ta tùy tiện đánh vài chiêu rồi chủ động nhận thua là được rồi."



" n nhưng mà nếu thua không phải con gái ngươi sẽ…"



" Cái này cô không cần phải lo, đây chỉ là chuyện ta dự tính trong phạm vi sức lực của bản thân, nếu thật sự không được thì cùng lắm đem toàn bộ Long Tộc kia lau đi khỏi Tứ Vực Hải Dương là được…" Tôn Dương nói nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, quả thật nếu như hắn không chống đỡ được thì chỉ còn cách kích hoạt tia ấn ký của Lạc Bá lưu lại để gọi đại ôn thần đó đến dọn dẹp Long Tộc. Đến lúc đó đừng nói là Long Tộc, mà ngay cả Tứ Vực Hải Dương này nếu như hắn muốn thì Lạc Bá cũng có thể đem nó lật cho long trời lở đất.