Tuyệt Thế Phàm Nhân

Đối Thoại

Mộng Phù Châu… Bên trong một gian đại sảnh tiếp khách của Mộng Phù Châu lúc này đang vang lên những tiếng kêu cầu cứu âm ĩ, chỉ thấy Hàn Thanh Thanh đang tức giận đến nghiến răng hung hăng nhéo lấy lỗ tai của Hàn Trác, thiếu điều muốn đem cái vành tai này nhéo đứt ra. Hàn Trác cũng là mặt mày nhăn nhó kêu cha gọi mẹ, nhưng Hàn Trí cha hắn ngồi một bên vẫn thờ ơ đạm mạc như không thấy, trên tay vẫn bưng ly trà nóng mà nhấm nháp.




Qua nửa ngày, ba người nhà Hàn Trí vẫn như cũ ngồi ở đó, Hàn Thanh Thanh cũng dừng lại việc giáo huấn Hàn Trác, sau đó lại giống như một tiểu cô nương ôm lấy Bảo Nhi cùng chơi đùa. Lạch cạch, trên cầu thang có tiếng bước chân đi xuống, bóng người Tôn Dương cao ráo xuất hiện trước mặt đám người, nhìn thần sắc của hắn lúc này có vẻ như thương thế trên ngực đã được khôi phục ổn định, sắc mặt cũng hồng hào có huyết khí trở lại. Hai cha con Hàn Trí và Hàn Trác khi nhìn thấy Tôn Dương trong bộ dạng này cũng là mặt đầy ngạc nhiên, đối với thương thế của Tôn Dương trước đó bọn họ đều biết rõ, ngực hắn khi đó bị đánh lõm xuống một mảng, ít nhất là xương sườn và xương ngực đều bị đánh gãy hoặc có thể là vỡ vụn, loại thương thế này nếu không có linh đan diệu dược trị liệu cao cấp để khôi phục mà chỉ dựa vào tu bổ nguyên khí để trị liệu thì chắc chắn cần phải có hai ba tháng mới có thể hồi phục. Vậy mà Tôn Dương chỉ cần nửa ngày, nửa ngày trước và nửa ngày sau lại hoàn toàn khác biệt, toàn bộ thương thế đã hoàn toàn biến mất không dấu vết. Cái này nếu không phải Tôn Dương đã phục dụng đan dược trị liệu đẳng cấp cực cao thì chính là thể chất thân thể có năng lực khôi phục cực mạnh, nhưng đối với thuyết pháp về loại thể chất này cũng không mấy tin tưởng cho lắm, bởi vì những thân thể có năng lực nghịch thiên này thật sự quá hiếm gặp.



Tôn Dương cũng không biết hai cha con nhà này đang nghĩ cái gì trong đầu, nguyên nhân thương thế có thể trị khỏi trong thời gian ngắn cũng chỉ có một mình hắn biết, đây chính chỗ diệu dụng đáng sợ của bí thuật luyện huyết kết hợp với năng lực khôi phục của Tinh Liên, Tôn Dương trải qua lần này cũng là sâu sắc khiếp sợ đối với môn bí thuật biến thái này. Hắn thật không nghĩ ra rốt cuộc năm đó Thánh Hoàng làm như thế nào có được môn bí thuật này mà lại không tu luyện, hay căn bản là bởi vì đòi hỏi tu luyện môn bí thuật này quá khắc nghiệt, nói trắng ra là quá hao phí tài lực, lại còn ngược đãi bản thân muốn chết đi sống lại, mà cơ hội thành công thì lại không đến 40%, có nguy cơ sẽ bỏ mình nếu thất bại.



Nói đến hao tài phá của thì Tôn Dương lại nhớ đến một môn bí thuật tu luyện thân thể khác cũng là phá gia phá sản không kém, đó chính là Tinh Cang Biến, cũng bởi vì tu luyện đòi hỏi tài nguyên quá hà khắc khó có thể kiếm ra cho nên mấy năm nay Tôn Dương gần như sắp quên đi sự tồn tại của môn bí thuật luyện thể này rồi. Đối với những loại linh dược xếp tóp mười trên bản linh dược cao cấp, nếu muốn tìm kiếm thì tương lai chỉ có thể đi đến Phi Thiên thành may ra còn có thể tìm thấy được. Còn nếu may mắn nhìn thấy được ở nơi nào đó, nhìn thấy là một chuyện, muốn bắt lấy chúng lại là chuyện khác, bởi vì thông thường những loại linh dược được xếp vào hàng ngũ cao cấp đều đã thông linh, có được trí tuệ nhất định cho nên nó sẽ không dễ dàng để cho người khác tiếp cận được. Giống như lúc trước ở Hoang Nguyên Giới, Tôn Dương lần đầu tiên phát hiện một gốc Tinh Cương Thảo, lúc đó cũng là dốc hết sức cùng lực kiệt mới đuổi bắt được nó, trong đó còn là nhờ vào Yêu Huyễn Tàm Ti và không gian trong động nhỏ hẹp hạn chế Tinh Cương Thảo cho nên mới đoạt được, nếu đổi lại là ở bên ngoài chỉ sợ là không dễ như vậy.



" Tôn tiểu hữu, thương thế của ngươi vậy mà đã bình ổn thật là thần kỳ… " Hai bên chỉ đứng trầm mặt một lúc rồi Hàn Trí lên tiếng trước khen ngợi một tiếng, y cũng không có nhiều chuyện muốn đi hỏi rõ nguyên nhân vì sao Tôn Dương có thể hồi phục nhanh như vậy, mỗi người đều có bí mật của mình, nếu như y còn mặt dày đi hỏi không những cái này không những sẽ không có câu trả lời, mà ngược lại còn bị Tôn Dương mang tâm đề phòng đối với mình.




" n vừa hay cũng không có gì đáng ngại… Vừa nãy Hàn Trác cũng bị thương không biết thương thế như thế nào rồi…? ". Tôn Dương gật đầu cười cười rồi lập tức dời chủ đề sang người Hàn Trác.



" À tỷ phu ta thương thế cũng không có nghiêm trọng nên cũng không sao? Hì hì… " Hàn Trác nghe nhắc đến mình thì đầu ngẩng cao, hai mắt đảo một vòng linh hoạt cười ám muội đáp.




" Ặc " một câu của hắn vừa ra khỏi miệng lập tức làm cho ba người nghe đều mang trên mặt mỗi sắc thái khác nhau, Hàn Trí thì kinh ngạc hết nhìn Tôn Dương bằng ánh mắt soi mói rồi đến nhìn con gái của mình, còn Tôn Dương thì cười méo mặt không biết nên nói cái gì? Ngay cả hắn cũng không ngờ đến chỉ vừa mới nói một câu lại bị thằng ranh con này châm ngược lại nhanh như vậy. Mà Hàn Thanh Thanh càng là mặt mũi đỏ bừng bừng, hai hàm răng trắng tinh nghiến trèo trẹo nhìn Hàn Trác nói." Tiểu tử hỗn đãng, ai cho ngươi ăn nói sằn bậy…", nàng ta giống như con cọp cái nổi điên đem hai ông tay ao sắn lên, bộ dạng muốn lao vào động thủ, nhưng khi Hàn Trác vừa nhìn thấy động tác này của nàng ta, nhìn đến chiếc vòng vàng trên tay nàng đang loé sáng thì như nhìn thấy quỷ, bộ dạng sợ đến mất mật, trên mặt tỏ ra vẻ hối hận thật sự vì đã nghịch ngu của mình rồi bắt đầu la lết cầu xin.



Trong lòng Hàn Trác đã biết bao lần thầm thống hận, không biết là cái ôn thần nào đã đem hai cái vòng Càn Khôn này giao cho tỷ tỷ của hắn, hại hắn nhiều lần nếm đau khổ, ở trước mặt vị tỷ tỷ này hoàn toàn mất hết phong thái, không thể tự tung tự tác được. " Tỷ tỷ đừng, là ta lỡ lời nói nhầm chỉ là nói nhầm a… Tỷ ngàn vạn lần không nên mạnh động, cái chân nhỏ của đệ còn muốn đi chu du thiên hạ a… " Hắn thấy Hàn Thanh Thanh như thật sự muốn ra tay liền nhảy dựng lên, nước mắt nước mũi tèm lem ôm lấy chân tỷ tỷ mà hô to gào lớn, coi như cầm mặt mũi hay liêm sỉ gì đó đem đi bán rẽ hắn cũng làm.



Tôn Dương và Bảo Nhi đứng một bên trố mắt há hốc miệng nhìn hai tỷ đệ nhà này, thật không hiểu nổi một tên tiểu tử ma lanh tăng động như Hàn Trác lại sợ tỷ tỷ đến như vậy, mà nói một cách chính xác là hắn sợ cái vòng màu vàng trên tay Hàn Thanh Thanh kia, vừa rồi khi cái vòng đó loé lên kim quang Tôn Dương cũng đã chú ý đến chiếc vòng trên cổ chân Hàn Trác cũng đồng thời loé sáng, dường như là có mối liên kết lẫn nhau để áp chế tên nhóc này.



Hàn Trí như nhìn cảnh này đã quen mắt, y chỉ lắc đầu thở dài rồi cười khổ, đối với tên nhi tử nhỏ này đừng nói là người làm cha như y, mà ngay cả gia chủ cũng vô phép quảng giáo, căn bản là không quảng nổi tên nhóc này. Nếu không phải có vị đại năng nào đó từ trong giấc mơ ban cho Hàn Thanh Thanh hai cái vòng này để áp chế tên nhóc, chỉ sợ là hắn đã sớm xông đến hoạ lớn cho Hàn gia rồi. Thở dài một lúc y mới nhìn Hàn Thanh Thanh lắc đầu phất tay nói. " Được rồi Thanh Thanh, đệ đệ ngươi chỉ là nói đùa chuyện nhỏ mà thôi, ngươi tha cho nó đi… "



" Hừ nhóc con, ngươi lần sau nếu còn nói bậy, ta cho ngươi lết dưới đất dạo quanh Đại Hàn Các một vòng… Nhanh bỏ váy của ta ra, nam nhân gì thật là mất mặt quá đi...". Hàn Thanh Thanh hậm hực vừa tức giận vừa buồn cười nhìn bộ dáng của đệ đệ, nàng ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải, thật bó tay với tên tiểu tử này.




" Được rồi các ngươi yên lặng một chút để ta nói chuyện với Tôn tiểu hữu…! Hàn Trí phất tay ra dấu yên lặng nói.




" Tôn tiểu hữu, ta trước tiên cảm tạ ngươi lúc trước đã ra tay cứu Thanh Thanh nhà ta, còn có chuyện hôm nay ngươi đã giúp Hàn Trác tránh được một kiếp…! "




" Tiền bối không cần phải nói vậy, đó cũng chỉ là chuyện trùng hợp. Còn chuyện hôm nay thì ngài cũng thấy đó, ta hoàn toàn là vì bảo vệ con gái cho nên mới ra tay…! Tôn Dương lắc đầu nói.




" Nói thế nào thì vẫn phải cảm tạ ngươi. Có điều vài ngày tới chỉ sợ là người của Long Cung sẽ không chịu yên ổn, các ngươi ra tay giết tộc nhân của Long tộc gây ra động tỉnh lớn như vậy ít nhất sẽ làm kinh động đến Long Tôn…" Hàn Trí vẫn giữ nguyên thái độ cảm kích đối với Tôn Dương rồi tiếp đến lại nhắc đến chuyện của Long tộc sơ lược một chút.




" Chuyện này, không phải ta đã chặt đứt hết manh mối rồi sao…?" Tôn Dương ngạc nhiên nói.




" Theo lý mà nói thì là như vậy, nhưng những Long tộc kia là chết trên Hàn Các Đảo, thứ hai là thủ đoạn của cường giả Long Quân rất khó lường, cho nên những chuyện mà ngươi làm ra ta cũng không dám chắc có thể qua mắt được Long Quân…!" Hàn Trí thở dài cười khổ nói.




" Vậy theo ý tiền bối thì nên làm thế nào, ta thì không sợ dây dưa với Long tộc, nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng đến Hàn gia được…! Hiếm khi thấy Tôn Dương chịu đàm phán đối sách, hắn quả thật là không hề sợ Long tộc, chỉ là tính cách của hắn thường không muốn liên lụy đến người khác, với lại Thần Cung cũng sắp hiện thế, nếu làm quá náo loạn chỉ sợ là sẽ bị kẻ khác thừa dịp nuốt chửng.




" Người không nên nói vậy, Long tộc tuy mạnh nhưng Hàn gia ta cũng không phải yếu. Vài ngày tới ngươi cứ ở tại nơi này an tâm tỉnh dưỡng thương thế thật tốt, những chuyện còn lại ta sẽ tự sắp xếp, nói thế nào thì cũng không thể để họ động vào các ngươi… Được rồi cũng không còn sớm nữa chúng ta cáo từ trước, có chuyện gì thì cứ nói Vũ bá thông tri cho ta một tiếng là được…!




" Được, đa tạ tiền bối…! Tôn Dương cũng không muốn nhiều lời, hắn hiện tại lúc này chính là cần sự an tỉnh để củng cố lại thực lực, tuy hiện tại bản thân đã bước vào cảnh giới Thiên Tướng hậu kỳ, thế nhưng hắn vẫn cảm giác mình quá bé nhỏ khi đối mặt với cường giả Chân Vương cảnh, mấy lần trước có thể ép được cường giả Chân Vương cũng bởi vì hắn chiếm được tiên cơ cho nên có thể chèn ép được, còn nếu như phải đánh thật sự để cho họ có cơ hội xuất ra Linh Vật phụ thể chỉ sợ là hắn sẽ không cầm cự được bao lâu.




Hàn Trí mang theo Hàn Thanh Thanh và Hàn Trác rời đi, vừa ra khỏi cửa thì bất chợt dừng lại, không biết là y vô tình hay cố ý nói một câu ý vị sâu xa để cho Tôn Dương vừa ngạc nhiên vừa kinh hỷ. " Bích Huyết U Tuyền có tác dụng cường hóa và cải biến huyết mạch rất mạnh, chỉ có điều phần thưởng lớn này của đấu trường cũng không phải dễ lấy…!