Chương 11: Vương Đông

Tuyệt Thế Đường Môn Hệ Thống Chi Thần

Chương 11: Vương Đông

- Thành công rồi.
- Ngươi thành công rồi thì tốt, bây giờ trời cũng không còn sớm chúng ta đi về thôi.
Bối Bối thấy Đường Nhã thành công hấp thu hồn hoàn đứng dậy nói.
- Ừm, Chúng ta về thôi
Phượng Cửu cũng đứng dậy nói.
----
lùi lại 10 phút ở học viện sử lai khắc trong phòng của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo Đi theo chỉ dẫn của Vương Ngôn
rất dễ dàng tìm được phòng của mình. Các phòng trong ký túc xá xếp thành một dãy ngang, trên hành lang đầy những cánh cửa, phía trên mỗi cánh cửa đều có một cái bảng nó viết số phòng. Ở cuối mỗi dãy phòng là phòng vệ sinh.
Hắn lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, cửa vừa hé mở, một tầng bụi khí ập thẳng vào mặt hắn, hắn vội vàng tránh sang một bên, rồi nín thở đi đến mở cửa sổ. Căn phòng này phải ít nhất một tháng rồi không có người ở. Chổ nào cũng phủ một lớp bụi dày.
Hoắc Vũ Hạo mở cửa sổ xong mới từ từ quan sát căn phòng. Phòng cũng không to lắm, nhưng lại vuông vức, hai chiếc giường đã chiếm một diện tích lớn, bên cạnh là một cái bàn và hai tủ quần áo, ở phía trên còn có một cái đèn ngủ, trên tường có mấy chổ kim chúc nhô ra, lúc nãy Bối Bối đã nói với hắn, đèn ngủ này chỉ là một kiện Hồn Đạo Khí đơn giản, còn kim chúc nhô ra kia chính là chổ để rót hồn lực vào.
Sau khi thông gió được một lúc, căn phòng lại tràn ngập không khí trong lòng, Hoắc Vũ Hạo nhìn một lượt khắp phòng, tuy căn phòng này không lớn nhưng trong lòng hắn lại có chút kích động không nói nên lời. Từ hôm nay, đây là chổ hắn ở trong năm đầu nhập học, sắp tới hắn còn có một người bạn cùng phòng nữa. Có lẽ nên lau chùi quét dọn một chút đã.
Đấy gọi là con nhà nghèo thường tháo vát giỏi việc, tuy hắn là con của Công Tước nhưng từ nhỏ đã sống cuộc sống của một người bình thường, lúc nãy trước khi vào kí túc xá hắn có mua một cái chậu nhỏ, còn xin một cái giẻ lau cũ trong nhà trọ, bây giờ hắn đã bắt tay vào dọn dẹp rồi.
Thoáng cái nửa canh giờ, dưới cặp mắt Linh Mâu của hắn, căn phòng đã hoàn toàn sạch sẽ, một hạt bụi cũng không còn. Tuy căn phòng vẫn vậy, nhưng không khí tươi mát hơn nhiều. Hoắc Vũ Hạo không định mua chăn đệm gì cả, hắn suốt ngày chỉ tu luyện thôi, có tấm ván lót giường đã thỏa mãn rồi.
Lúc này bụng hắn sôi lên một tiếng, hắn liền ra ngoài hỏi thăm nhà ăn ở đâu.
Mỗi cấp lớp đều có một nhà ăn riêng nằm ngay sau lưng ký túc xá. Hoắc Vũ Hạo vừa trông thấy nhà ăn liền lắp bắp kinh hãi.
Giờ này nhà ăn cũng không có nhiều người, khá là trống trải. Ở phía trong không có bàn ghế gì, chỉ có một nơi rửa tay, một dãy
cửa chắn, phía trên có treo bảng giá, giá tăng dần từ phải sang trái.
Nhà ăn mà không có nổi một cái bàn ngồi hay sao? Trước cửa vào nhà ăn còn viết một dòng: "Không được mang thức ăn khác vào nhà ăn."
Tuy thế, hắn cũng chỉ kinh ngạc một chút rồi tiến tới cửa chắn có treo bảng giá thấp nhất mua một dĩa cơm cãi thìa. Tuy là món ăn rẻ nhất nhưng khi hắn ăn vào lại cảm thấy rất ngon, có ăn đã tốt rồi, hắn cũng không đòi hỏi gì nhiều, hơn nữa giá cả cũng rất rẻ, mỗi hai đồng tiền thôi. Mỗi tháng hắn có thể lĩnh một kim tệ, tiết kiệm một chút cũng đủ ăn cơm.
Hoắc Vũ Hạo vừa ăn vừa quan sát xung quanh, lúc này hắn mới phát hiện hóa ra món ăn đắt nhất ở đây phải đến mấy kim tệ. Ăn xong hắn lại nhanh chóng trở về ký túc xá, hắn biết rõ thực lực bản thân thua kém những tân sinh khác rất nhiên nên không thể lãng phí quá nhiều thời gian.
Hắn về đến phòng liền lên giường khoanh chân minh tưởng, bắt đầu tu luyện Huyền Thiên Công. Mặc dù tốc độ tu luyện của hắn không thể nào so với Đường Nhã hay Bối Bối, nhưng so với trước kia đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa trên đường đến học viện hắn cũng không ngừng tu luyện, nên gần như toàn bộ hồn lực đầy tạp chất của hắn đã chuyển hóa thành Huyền Thiên Công. Mà những hồn lực trở thành Huyền Thiên Công cũng mang lại rất nhiều lợi ích cho hắn vì trong quá trình vận chuyện Huyền Thiên Công cũng đồng thời tu bổ lại kinh mạch của hắn. Mặc dù biến đổi rất nhỏ, nhưng có câu tích tiểu thành đại, tiếp tục kiên trì một thời gian dài, thể chất hắn sẽ được cải thiện hơn rất nhiều.
-----
- Haizz, cuối cùng về tới phòng a - Phượng Cửu vừa về tới nhà ngội bệt xuống giường than,
- Nay mệt mỏi quá,người cũng bẩn hết trơn rồi, đi tắm thôi.
Nói xong nàng lấy một bộ quần áo trong nhẫn không gian ra bước vào phòng tắm.
Một lúc sau:
- Tắm xong thật là thoải mái nha.
Nàng bước ra khỏi phòng tắm đi tới phía cái giường ngồi xuống lau khô tóc.
- Á... Suýt thì quên vụ sủng vật lúc đánh chết Cừ Vương a.
- Hệ thống cho ta thông tin về trứng sủng vật.
- [Được, ký chủ đợi trong giây lát]
- [Đing,
Trứng Sủng Vật: Một loại trứng có thể nở ra bất kỳ loại trứng nào trên thế giới (bao gồm cả các vị diện khác)]
- Được rồi, ta muốn mở
- [Đing, xác nhận muốn mở Trứng Sủng Vật?]
- Xác nhận.
- [Đing.Chúc Mừng Ký chủ nhật được trứng evee thời gian nở: 29 ngày 23 giờ]
- Trứng evee?
- [Trứng evee đến từ thế giới pokemon
evee là pokemon tiến hóa Eevee như 1 con pokemon được tượng trưng cho các loại đá vậy. Mỗi loài có 1 đặc tính khác nhau chúng thích nghi với từng loại môi trường khác nhau. Chúng phải có những môi trường thuận lợi khi đó chúng mới tiến hóa được nhưng còn 1 số loài còn tiến hóa bằng đá hay còn tiến hóa bằng những kinh nghiệm trong trận đấu..Eevee tiến hóa khác nhau thì chúng có những sức mạnh riêng biệt có những nét dễ thương riêng...]
- Ách.. nét dễ thương riêng sao... ta thích nó rồi đó..hihi (°V°)
Nàng nhìn bảng thông tin về trứng evee cười cười nói.
Oa...Oa buồn ngủ quá a...(‾▿‾~)
Sáng hôm sau:
Một ngày sau. Buổi sáng nắng ban mai khá ấm áp. Ánh nắng len lối qua ban công rọi vào trên mặt Phượng Cửu. Mắt nàng long long mở ra, nắng rọi mắt nàng chói lóa.Phượng Cửu ngồi dậy. Chăn trên người rơi xuống để lộ ra một trạng thái hở hang vô cùng mãn nhãn.Nàng duội duội mắt, ngáp dài.
khẽ vươn tay lên ưởng người lên xóa tan sự mệt mỏi lúc ngủ để lại cho lưng. Tỉnh táo lại nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Hôm này trơi thật đẹp, cũng nên đi thăm thần tượng nhí của mình mới được a (∪ ◡ ∪)
đi đến trước cổng học viện. Phượng Cửu thấy một dãy dài người đang dứng xếp hàng mua cá mà Hoắc Vũ Hạo đang bán.
-Xem ra đắt khách a.
Phượng Cửu Cười nói.
Đột nhiên có một cô gái tóc vàng băng rôn tai thỏ vô cùng đáng yêu đi tới quầy của Hoắc Vũ Hạo. Mọi người đều chú ý sự có mặt của cô gái.

-Ôi, Giang Nam Nam kìa. Nữ thần xinh đẹp quá.


-Ân, đúng vậy.

Nhiều tiếng xì xào, nháo nhào khi thấy cô bé Giang Nam Nam.

-Chào, tiểu đệ. Cá bán bao nhiêu một con?

Giang Nam Nam nhìn Hoắc Vũ Hạo mỉm cười hỏi.

-Học tỷ, năm đồng.

-Năm đồng? Ta thấy ba đồng thích hợp hơn a.

Giang Nam Nam nghe giá cảm thấy muốn trả giá nên nói.

-…Học tỷ, năm đồng a. Không nên mặc cả. Với lại hôm nay ta bán hết rồi.

Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một hồi rồi nói.

-Ồ, có vẻ như bệnh cũ của ta lại tái phát a. Xin lỗi, vậy để lần sau lại đến vậy.

Nói xong Giang Nam Nam quay đầu đi. Nhiều người cũng theo quyết định của Hoắc Vũ Hạo mà khá khó chịu. Giang Nam Nam là nữ thần trong lòng họ, làm nữ thần không vui tức là làm họ tức giận.

Đột ngột một cái bóng nhảy lên giữa không trung hướng phía quầy hàng của Hoắc Vũ Hạo. Dự định chụp đi con cá đang nướng trên khay. Hoắc Vũ Hạo nhìn ra được dự định của tên này, nhanh chóng rút con cá đang nướng ra. Tên lạ mặt bóc trúng đống than, cầm lên, bóp nát rồi nói:

-Tiểu tử, ngươi gan nhỉ. Dám rút cá không đưa cho ta.

Người này là một thiếu niên tóc đen hơi hơi nhuộm chút đỏ, có thể nói là nâu sậm. mặt khá tuấn tú. Hắn lấy tay xông tới cổ của Hoắc Vũ Hạo. Nắm cổ áo cậu, nhấc Hoắc Vũ Hạo lên không trung. Biểu thị của hắn muốn đánh Hoắc Vũ Hạo. Nhưng lúc này, có hai giọng nói vang lên:

-Dừng tay!

Một giọng nữ tính phát ra từ Giang Nam Nam, còn một giọng là từ Đường Nhã. Đồng thời hai người la lên. Có một viên đá bay thẳng vào bàn tay đang nhấc Hoắc Vũ Hạo lên làm hắn phải đau mà buông Hoắc Vũ Hạo xuống. Sau đó Bối Bối chạy tới thủ chưởng hướng tên thiếu niên lạ mặt. Thiếu niên đó cũng hướng chưởng đỡ.
Phanh.

Hai thủ chưởng chạm nhau. Cả hai đều bị lực đạo đôi bên đẩy lùi một hai bước. Cả hai có vẻ ngang tài ngang sức.

-Đang nghĩ không biết là ai dám ra tay với ta. Thì ra là ngươi.

Nhìn thấy Bối Bối. Thiếu niên không khỏi nói.

-Tên khốn, ngươi dám đánh tiểu Vũ Hạo. Ta liều mạng với ngươi.

Đường Nhã đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo, tức giận nói. Sau đó nàng phóng ra một cây ám khí màu vàng kim nhỏ như cây kim vậy, thẳng tới bên hông của thiếu niên.

Phập.

Một âm thanh trúng ám khí vào da thịt nhỏ vang lên. Mặc dù thiếu niên đã dùng hồn lực hộ thể nhưng có vẻ như ám khí đã bỏ qua nó và đâm thẳng vào da thịt.

Thiếu niên cảm giác đau đớn như điện xẹt truyền đến cho cậu. Cậu tức tối nhìn Đường Nhã nói:

-Đường Nhã, ngươi nghĩ ra không dám ra tay với ngươi sao?

-Từ Tam Thạch, ngươi dám bắt nạt tiểu sư đệ của ta là chuyện thế nào? Nói không rõ ràng chuẩn bị xanh cỏ đi.

-Hả, sư đệ ngươi?

-Đúng.

-Thế thì thế nào? Hắn dám không bán cá cho Giang Nam Nam. Đấy chính là đắc tội với ta.

Thiếu niên Từ Tam Thạch có vẻ bất mãn nói.
-Hừ, chỉ vậy thôi sao. Đó là cá Vũ Hạo nướng cho ta. Ngươi dám cướp của sao? Đánh hắn nhừ tử đi Bối Bối.

Đường Nhã trông như giỡn ác nói với Bối Bối và Từ Tam Thạch.

-Đường Nhã nhà ngươi thô bạo quá. Chẳng phải đấu sao? Lên đấu hồn khu rồi đấu.

Từ Tam Thạch nghe vậy cũng nhìn Bối Bối than vãn. Bối Bối cũng không biết làm gì khác ngoài thở dài.

Nói xong, Từ Tam Thạch mang cá nướng chạy lại chỗ Giang Nam Nam.

-Nam Nam, cá của ngươi đây. Ngươi ăn trước đi.

Từ Tam Thạch đưa cá nướng cho Giang Nam Nam.

-Từ Tam Thạch, chuyện của ta và ngươi là không thể. Sao ngươi cứ cố chấp. Mong ngươi sau này đừng làm phiên ta nữa.

Giang Nam Nam nhìn cá nướng sau đo liếc nhìn Từ Tam Thạch vẻ mặt chán nản nói. Sau đó bước đi rời khỏi nơi đó. Còn Từ Tam Thạch thì đứng nhìn đơ ra. Nhiều người cười cười thì bị hắn cho đuổi đi trong tức giận. Rồi Từ Tam Thạch vứt cá nướng cho Đường Nhã. Đường Nhã bắt được nói:

-Hừ, đáng lắm. Dám lấy cá của ta.

Sau đó nàng ăn cá ngon lành. Rồi kéo Hoắc Vũ Hạo đi đấu hồn khu để xem Bối Bối và Từ Tam Thạch đánh nhau.

Bàn tán về trận quyết đấu giữa Bối Bối và Từ Tam Thạch có vẻ như lan truyền khá nhanh. Nhiều người nghe được tin này cũng đổ xô vào đấu hồn khu.

Đấu hồn khu.

-Oa, rộng quá. Lại đông như vậy.

-Đương nhiên, Bối Bối và Từ Tam Thạch đều rất nổi tiếng a. Ai cũng muốn xem họ đánh nhau cả. Ngoài trừ Nàng ta thôi.

Đường Nhã cười trả lời vẻ bất ngờ của Hoắc Vũ Hạo sau đó quay sang nhìn Phượng Cửu nói.

-Há, ta làm gì sai sao?

-Không, chỉ tại ngươi mạnh quá thôi.

Đường Nhã cũng chỉ thở dài nói.

-Chưa kể đến nhiều người chưa là họ vốn đã biết nhau cho nên mới đến xem nhiều như vậy.

-Ồ, họ là bạn sao?

-Yên tâm, Bối Bối sẽ có cách giúp ngươi không bị bắt nạt oan như vậy đâu.

Đường Nhã trả lời Hoắc Vũ Hạo.

Phòng nghỉ đấu hồn khu.

-AAAA….đau chết ta mất. Không ngờ Đường Nhã nhà ngươi ra tay ác độc như vậy. Cái long tu châm chết tiệt.

Từ Tam Thạch cào cáu xung quanh chịu đau do ám khí long tu châm mà Đường Nhã phóng vào hông lúc nãy.

-Ngươi xem ta dung hồn lực cố rút nó ra còn không có tác dụng đây.

Bối Bối xem cái vết thương Từ Tam Thạch. Từ Tam Thạch vẫn đang đau nói.

-Há, do ngươi cả thôi. Ngươi đưa một viên Huyền Thủy đan cho ta, ta giúp ngươi lấy long tu châm ra.

-Hả? Huyền Thủy đan. Ngươi không biết nó coi như vô giá sao?

-Thế thì gắng mà chịu thương lên sàn ăn hành đi.

Bối Bối cười cười quỷ mị nói.

-Tên khốn, ngươi ăn gian.

-Ể, ăn gian lúc nào. Đây là giao dịch công bình a.

Nói xong Từ Tam Thạch cắn răng ken két. Mốc ra một lọ dược, quăng thăng vào Bối Bối. Bối Bối cũng chộp được.

-Thôi, nó đấy. Nhanh lấy cái long tu châm ra cho ta.

Nói xong Bối Bối quay sang Từ Tam Thạch vùng hông. Dồn hồn lực của bản thân vào long tu châm áp dùng Không hạc cầm long cùng một biện pháp đặc biệt rút long tu châm ra.

Long tu châm được rút ra hóa thành một viên bi nhỏ.

-Há, ta muốn lấy lại cái Huyền Thủy đan. Ta với cược đi.

Nói xong cả hai thành lập một cái cá cược.

-Sao ngươi cứ quấn quít với Giang Nam Nam như vậy, bị từ chối hoài thế.

-Ai, cần ngươi quan tâm. Ta nhất định không bỏ cuộc.

Từ Tam Thạch trả lời Bối Bối trong sự tức giận.

----
Lúc này Phượng Cửu cũng đi theo Ngồi xem nghe thấy tiếng kêu lên::
-Hoắc Vũ Hạo.
Một giọng nói kha khá giống con trai,Phượng Cửu nhìn sang phía Hoắc Vũ Hạo.
cùng bóng người đứng kế bên cậu. Đó là một thiếu niên khoảng trạc tuổi Hoắc Vũ Hạo, tóc có chút màu nhưng cậu vô cùng tuấn tú, nét mặt thì khá tức giận nhìn Hoắc Vũ Hạo.

-Rốt cuộc là ngươi đã nhìn thấy gì?

-Ta không có thấy gì hết… Có gì đáng nhìn a.

-Không có gì đáng nhìn?

Cậu bé lạ mặt khá tức giận với câu trả lời của Hoắc Vũ Hạo.
Lúc này Phượng Cửu cũng đi tới cười tươi hỏi:
- Không giới thiệu sao Hoắc Vũ Hạo.
- A... Ngươi là Phượng Cửu?.
- Ài.. sao ngươi Cùng Bối Bối và Đường Nhã không nhận ra ta vậy?. Đau lòng quá đi..╭(╯^╰)╮
- A... Xin lôi ngươi, à... đây là Vương Đông là bạn cùng phòng với ta, còn đây là Phượng Cửu là bằng hữu của ta.
- Chào ngươi Vương Đông - Phượng Cửu nhìn về phía Vương Đông nói.