Chương 17: Khảo Hạch Bắt Đầu (1)
- Hoắc Vũ Hạo: Vũ Hồn biến dị: Linh Mâu, Cấp độ hồn lực: 17 Hồn sư, Khống chế hệ tinh thần.
Vừa dứt lời Hoắc Vũ Hạo lao tới vừa vận dụng hồn lực thi triển Tinh Thần Thám Trắc.Hắn biết cấp độ hồn lực của mình thua xa nếu cứ đánh lâu dài chắc chắn hắn sẽ không có cơ hội chiến thắng,Hắn vận dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh.Song thủ lao tới Phượng Cửu bị nàng chặn lại.
- Tinh thần công kích.
Lập tức hắn dùng tinh thần công kích tấn công Phượng Cửu.Cơn đau đầu từ đòn tấn công của Hoắc Vũ Hạo truyền tới trỏng đầu bỗng dưng đau đớn cực cùng trong hai giây. trong hai giây này Hoắc Vũ Hạo vận dụng thời cơ đánh thẳng vào người Phượng Cửu làm nàng lùi lại hai bước.
- Phượng Cửu Đệ Nhi Hồn Kỹ: Hỏa Diểm Lao Tù.
- Phượng Cửu Đệ Nhất hồn kỹ: Hỏa Vũ Tiễn
Vừa lấy lại thăng bằng nàng liền vận dụng hồn lực thi triển hai hồn kỹ. Vừa dứt lời xung quanh Hoắc Vũ Hạo bị một hàng rào lửa nhốt lại. Tiễn Vũ lao tới phía Hoắc Vũ Hạo.
Oành...Oành...Oành
trúng đòn trực diện Hoắc Vũ Hạo không nhịn được phun ra một ngụm máu.
- Ta nhận thua.
Hoắc Vũ Hạo biết nếu có đánh tiếp cũng không đánh thắng được Phượng Cửu nên trực tiếp nhận thua.
- Hihi...Hạo ca. huynh làm ta đau lắm nha.
Nàng chạy lại phía của hắn nở nụ cười nói đùa với hắn.
- Ngạch...ta làm sao làm đau được muội chứ
Hoắc Vũ hạo Ngây ngô trả lời.
- Hihi... Lúc nãy huynh dùng tinh thần công kích rồi lại đánh ta một chưởng không đau sao được.
Nàng cười nói đùa với hắn... sau một hồi gây cấn tranh cãi cuối cùng cũng tới giờ khai mạc.Phượng Cửu kéo tay Hoắc Vũ Hạo chạy tới hội trường.
---
Lúc này tất cả các đệ tử lớp khác đã đến đông đủ, nhìn quanh ai ai cũng đầy vẻ hồi hộp, dù sao ở đây chỉ toàn những đứa trẻ mười một mười hai tuổi, mọi thứ với chúng đều vẫn rất đơn thuần. Sau cuộc sát hạch này, rất có thể chỉ có một nửa số người ở đây có thể ở lại, đối mắt với một cuộc chiến liên quan đến tương lai của bọn chúng, làm sao bọn chúng không lộ ra địch ý cho được.
- Tất cả các học viên tân sinh chú ý, tất cả các học viên tân sinh chú ý, còn mười phút nữa là bắt đầu sát hạch, đề nghị tất cả tập trung đến Sát Hạch Khu, đến trể xem như bỏ cuộc.
Một giọng nói vang lên trên loa phát thanh, thanh âm này truyền khắp ngõ ngách của ngoại viện, vẻ mặt các đệ tử tân sinh lập tức trở nên nghiêm túc, sắp bắt đầu sát hạch, ai dám nói không lo lắng chứ?
- Oa, đấu trường này to quá a.
Phượng Cửu vừa đi tới hội trường, Lúc này Ba người Hoắc Vũ Hạo được phân đến khu vực 33, cả ba ăn cơm trưa xong rồi về ký túc xá minh tưởng một lúc mới đi tìm khu vực của mình, mỗi khu vực đều có kí hiệu riêng nên ba người bọn họ rất dễ ràng tìm được.
Phượng Cửu chạy lại chỗ Hoắc Vũ Hạo cũng thu hút khá nhiều ánh mắt nhưng nàng mặc kệ chạy tới gần Hoắc Vũ Hạo thì thấy Hoắc Vũ Hạo nắm chặc nắm tay, thỉnh thoảng vô giác sờ sờ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ ở bên hông, sát hạch không cho phép sử dụng hồn đạo khí nhưng vũ khí thì có thể, mà ám khí đồng dạng cũng được liệt vào một loại vũ khí. Như thế có nghĩa hồn sư rất hạn chế trong việc sử dụng vũ khí, còn hồn đạo khí thì ngoại lệ, nhưng Hoắc Vũ Hạo là ai, một đệ tử Đường Môn làm sao bị vấn đề này làm khó chứ.Chạy lại nắm tay hắn nói:
- Bình tĩnh, thả lỏng đi, chuyện nhỏ thôi mà.
- A... Tiểu Cửu muội đến.
Nhìn thân ảnh qen thuộc trong lòng dấy lên một tia ấm áp.Bởi vì từ lúc mất mẹ hắn không có gia đình bây giờ lại từ trên trời rơi xuống cô nàng muội muội xinh đẹp, dễ mến, lại có thiên phú cực cao khiến hắn có cảm giác ấp áp từ gia đình.
- Hạo ca, khi nào thì huynh thi đấu?
Phượng Cửu nghiên người nhìn hắn nói.
- A... cái này ta cũng chưa biết a
Nói xong Hắn quay sang Vương Đông Cùng Tiêu Tiêu thấp giọng nói:
- Chúng ta phải là quán quân.
Tiêu Tiêu và Vương Đông cũng đồng thời gật đầu, ba người chồng tay lên nhau vỗ mạnh một cái. Cả ba tuy còn bé nhưng đều biết rõ muốn thông qua sát hạch này rất đơn giản nhưng muốn đạt quán quân, quan trọng nhất phải đoàn kết. Bởi vậy, vẻ kiêu ngạo của Vương Đông cũng đã giảm xuống rất nhiều.
Sát hạch tân sinh rất quan trọng, nên việc thông báo trên loa phóng thanh cũng là cho có thôi, tất cả đệ tử đã sớm tập trung đầy đủ tại khu vực của mình rồi.
Lúc này, một lão sư tầm bốn mươi tuổi bước vào khu vực 33, tướng mạo của người này hết sức bình thường, trên người cũng không tỏa ra khí thế kinh người nữa, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười, có vẻ rất thân thiện, so với Chu Y, có thể nói là một trời một vực. Người này lướt mắt đếm số lượng đệ tử rồi mỉm cười gật đầu nói:
- Tốt lắm, ở đây có tổng cộng 6 tổ, tất cả đã đến đông đủ vậy thì để ta giới thiệu trước, ta tên Vương Ngôn, là lão sư sẽ trông coi sát hạch ở khu vực 33 trong hai ngày tới.