Chương 10: Tân Sinh Nhập Học

Tuyệt Thế Đường Môn Hệ Thống Chi Thần

Chương 10: Tân Sinh Nhập Học

- À, Đường nhã vài ngày nữa ta cùng ngươi và Bối Bối đi tìm hồn hoàn cho ngươi, ngươi còn thiếu một cái hồn hoàn mà đúng không?. - Phượng Cửu đột nhiên quay sang Đường Nhã nói.
- Ách... sao ngươi biết - Đường Nhã nghi ngờ hỏi.
- À...ta đoán với tu vi của ngươi chắc là mới đạt được nên chưa có hồn hoàn thích hợp.- Nàng cười cười nói.Trong nội tâm của nàng chạy mồ hôi ròng ròng " Chả lẻ ta nói với ngươi là ta đọc tiểu thuyết biết được ngươi còn chưa có hồn hoàn sao?.".
- Thì ra là vậy tu vi của ngươi cao như vậy a ngay cả Bối Bối cũng không bằng ngươi.- Đường Nhã nhìn nàng với ánh mắt ghen tỵ.
- haha... chả là tu vi tu luyện mà thành các ngươi chịu khó càng nhìu tu vi sẽ càng lên cao thôi.- Nàng nhìn thấy Đường Nhã bộ dáng như vậy cười thầm nói.
Đến được Học viện Hoắc Vũ Hạo cùng Phượng Cửu tách ra với nhóm của Đường Nhã.
- haizz...Làm thủ tục nhập học ở đâu nhỉ.?
Nàng nhin quanh học viện thắc mắc.
Vừa nhìn sang phía đông nàng thấy một vị lão sư áo đen tầm trên 40 tuổi,vẻ mặt ngố ngố đáng tin, nàng kéo Hoắc Vũ Hạo chạy tới hỏi:
- Vị lão sư này, chúng ta là tân sinh không biết ngài có thể nói cho ta biết chổ làm thủ tục ở đâu được không.?
-Ủa, các ngươi là tân sinh sao theo ta.
Vị lão sư trả lời.
- Xin hỏi tên của lão sư là?
Nàng nhìn lão sư hỏi.
- Ta tên gọi Là Vương Ngôn. các ngươi cứ gọi ta là Vương ngôn lão sư là được.
- Ân, Vương ngôn lão sư! - Hoắc Vũ Hạo Cùng Phượng Cửu đồng thanh nói.
Đi theo Vương Ngôn, cả ba đều đi đến một khu nhà, nơi đó có một lão giả đang cầm bầu rượu nhăm nhi.
-Tống lão, có hai vị học sinh nói đến là tân sinh. Ta mang đến cho ngài kiểm tra nhập học.
Nói đến đây Phương Cửu cùng Hoắc Vũ Hạo sửng sờ. Tống lão là ai? Là Tống Huyền Thao Thiết đấu la cấp 98, là tồn tại vô cùng mạnh mẽ và vững vàng của Sử Lai Khắc hiện nay ngoại trừ Long Thần đấu la Các chủ Hải thần đảo.
-U, ngươi nói hắn và cô nhóc này là Tân sinh thật sao. thật bất ngờ đấy.
Tống lão nhìn về phía khác nhưng lại nhìn ra tu vi của Phượng Cửu bất ngờ nói.
- Cô nhóc ngươi nhìn cũng tầm mười hai tuổi thôi mà tu vi đã đạt tới cấp 48 cấp hồn tông nha.
- Cái...
Vương ngôn kinh ngạc nhìn về phía Phượng Cửu. Còn Hoắc Vũ Hạo cũng bất ngờ, bất quá hắn đã nghe về tu vi của nàng, mà lại không biết Phương Cửu là con gái a.(=V=)
- Ngại quá, bị ngài nhìn ra tu vi cùng giới tính rồi ta cứ tưởng giấu được cơ. - nàng ngượng ngùng nhìn Tống lão nói.
- haha.... thú vị, ta cũng chỉ là có thể nhìn thấy phía xương cốt của ngươi mà đoán ra thôi không ngờ ngươi lại mặc nam trang nha. - Tống lão vừa nghe quay mình bất ngờ bất đắc dĩ cười, hắn cũng không định vach trần ra nếu thấy nàng mặc nam trang.
- Ân, ta cũng không định giấu nhưng ta chỉ mặc như vậy cho gia tộc ta khỏi chú ý tới thôi. - Nàng bình thản nói.
- Gia tộc của ngươi? - Tông lão bất ngờ.
- Ân, bất quá ta không nói cho ngươi được a. - nàng nhìn thẳng vào mắt Tống lão nói.
- Ta tên gọi là Phượng Cửu, Còn hắn là Hoắc Vũ Hạo a. - Nàng nói tiếp
- Ân, ta biết rồi ta sẽ sắp xếp cho hai ngươi ở ngoại viện a. - vừa nói xong hắn cặm cụi viết viết vào một tờ giấy, nàng nhìn hắn viết thì đoán đó là số phòng mà hắn sắp xếp cho nàng cùng Hoắc Vũ hạo.
- Được rồi ngươi theo ta qua khu nữ sinh, còn ngươi theo Vương ngôn lão sư qua khu nam sinh đi...
- Tống lão vừa đưa tờ giấy vừa viết xong cho Vương Ngôn nhìn về phía Phượng Cửu cùng Hoắc Vũ hạo nói.
- Ân - Cả ba người cùng nhau trả lời Tống lão rồi rời đi.
- Đây là Đồng phục của ngươi, mặc nó vào rồi theo ta tới ký túc xá. - Tống lão lấy ra một bộ đồng phục dành cho nữ sinh rồi đưa cho Phượng Cửu.
Nàng lấy bộ đồng phục chạy vào phòng Tống lão. Một lúc sau bước ra là một cô gái xinh đẹp, mái tóc màu đỏ, khuôn mặt ngũ quan đều xinh đẹp, thân hình chỗ nên nhô ra thì nhô ra chỗ nên thon thì lại thon với thân hình và chiều cao của nàng nhìn như một thiếu nữ mười lăm, mười sáu chứ không phải là một cô nhóc mười hai tuổi.Tống lão nhìn thấy nàng cũng có hơi bất ngờ" Không ngờ, cô nhóc này mặc nữ trang vào thì lại khuynh quốc khuynh thành như vậy".
- Được rồi theo ta. - Tống lão trấn định lại nói.
----- ta là đường phân cánh -----
- Vũ Hạo... ngươi ở đây thế Phượng Cửu hắn đâu rồi. - Nhìn thấy Hoắc Vũ hạo Bối Bối hỏi.
- hắn, ấy nhâm, nàng ta chuyển sang ký túc xá nữ rồi. - hắn gãi gãi đầu nói.
- Cái... (O.O)
Bối Bối nghe thấy vậy cũng kinh ngạc hỏi:
- Hắn là con gái?.
- Ừm - Hoắc Vũ Hạo cũng không bất ngờ với vẻ mặt của hắn.
Nói xong mặc cho Bối Bối hóa đá đứng đó hắn về ký túc xá.
---
Một tuần sau:
Hồng trà quán của Sử Lai Khắc.
Đây là nơi Đường Nhã làm việc cùng Bối Bối. Sử Lai Khắc có vẻ vô cùng ủng hộ Đường Môn từ lâu đời nên Đường Nhã cũng không gặp khó khăn mấy.
Phượng Cửu bước vào quán lên tiếng hỏi.
- yo, tiểu Nhã môn chủ mấy ngày không gặp.
- ách... ngươi là ai?
trong mắt Đường nhã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước vào quán nên ngờ ngợ hỏi.
- Ài... mới có mấy ngày không gặp mà ngươi quên ta rồi sao?, Ta là Phượng Cửu.
- Aaaa... thì ra là ngươi sao ngươi lại mặc đồng phục nữ sinh. - Đường Nhã ngây thơ hỏi.
- Hừ... Ta vốn là con gái không mặc đồng phục nữ sinh thì mặc đồng phục nam sinh chắc?. - Nàng giận dỗi ngồi xuống một bàn gần đó nói.
- cái gì, ngươi là con gái?.... tại sao ngươi lúc trước lại mặc nam trang - Đường nhã mặt đờ người nhìn nàng hỏi.
- Thôi, ta không tới đây để nói về chuyện này,ngươi gọi Bối Bối ra đây chúng ta đi tìm hồn hoàn cho ngươi.
- Được a. Để ta đi gọi Bối Bối. - Nói xong Đường nhã chạy ra khỏi quán, Một lúc lâu mới trở lại cùng với Bối Bối.
- Ngươi là Phượng Cửu, Vũ Hạo bảo với ta ngươi là con gái ta không tin nhưng bây giờ ta không còn gì để nói rồi (O.O).
- Được rồi, ta đi được chưa? - Nàng không chú ý tới hắn nói gì quay người lại hỏi.
Hai ngươi họ cũng không hỏi gì nữa đi theo nàng vào Tinh la sâm lâm, đi được một lúc
Oa oa
Quái thú kia kêu lên một tiếng, bóng đen trên mặt đất nháy mắt phóng lên đánh về phía Bối Bối.
Bối Bối hừ lạnh một tiếng, đáy mắt lóe lên một tia màu tím, cánh tay phải tráng kiện cũng vung lên, trên không trung liền xuất liện một tầng lưới điện chặn bóng đen lại.
Rắc rắc, phần phật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một trận sấm sét vang lên trên không trung, bóng đen kia bị bắn ngược về phía sau, mà Bối Bối cũng lảo đảo lui về sau ba bốn bước, sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên đối thủ mạnh mẽ vượt ngoài dự đoán của hắn.
- Là Mạn Đà La Xà. Oa, lại còn là hồn thú ngàn năm, thật tốt quá. Bối Bối, Phượng Cửu, ta chọn con này.
Đường Nhã không những không kinh sợ còn lấy làm mừng rõ, dịu giọng hô to.
Phượng Cửu lúc này đã thấy rõ bóng đen vừa tập kích bọn họ, đó là một con rắn dài ba thước màu hồng, trên trán có một vật nho nhỏ gồ lên hình dáng như một đóa hoa.
Bối Bối dĩ nhiên không có hưng phấn như Đường Nhã, vẻ mặt hắn lúc này đã trầm xuống, tuy rằng hắn là cường giả bậc Hồn Tôn nhưng đối mặt với hồn thú ngàn năm vẫn chưa đủ năng lực dễ dàng chiến thắng, cũng may vũ hồn của hắn cường đại Cùng với có Phượng Cửu Có thể đánh thắng được hồn thú vạn năm không thì gặp những Hồn Tôn bình thường sớm đã co giò bỏ chạy.
- Tiểu Nhã, cô lùi lại đi.
Bối Bối khẽ quát một tiếng, trên cánh tay liền xuất hiện hồn hoàn thứ nhất lấp lánh, hồn lực cũng đặc biệt dao động dữ dội hơn, từng đoàn lôi điện màu xanh đậm ngưng kết thành một cái long trảo đánh về phía Mạn Đà La Xà.
- Lôi đình long trảo, Bối Bối đệ nhất hồn kỹ.
Con Mạn Đà La Xà kia cũng hết sức gian xảo, lúc đầu còn nằm yên trên mặt đất, mắt thấy Bối Bối vừa phát động công kích liền bắn mình lên không trung, cái đuôi quét ngang không khí thành một đạo ảnh màu hồng đánh về phía Bối Bối.
Bối Bối không lùi mà còn tiến tới, cả người nháy mắt hụp xuống, chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ nháy mắt đã di chuyển sang nơi khác, long trảo kia trên không trung cũng nương theo vẽ thành một đường hình vòng cung từ sau đánh vào Mạn Đà La Xà, cùng lúc đó, hồn hoàn thứ hai trên tay phải của hắn cũng sáng lên, vô số rắn điện đồng loại phóng ra, hóa thành từng mũi tên bắn lên không trung đan thành một cái võng điện thật lớn bao phủ lấy Mạn Đà La Xà.
Lôi Đình Long Trảo lúc trước chỉ là dẫn dụ Mạn Đà La Xa xuất động mà thôi, hồn kỹ thứ hai, Lôi Đình Vạn Quân mới là cạm bẫy chân chính, chỉ cần bị lôi võng vây lấy, Lôi Đình Long Trảo từ sau đánh tới cho dù không đánh trọng thương Mạn Đà La Xà cũng có thể chiếm tiên cơ.
Nhưng Thiên niên Hồn Thú làm sao lại có thể bị tiêu diệt đơn giản như thế, lôi võng còn chưa khép lại thì một đoàn sương màu hồng từ miệng Mạn Đà La Xà phun ra, hương khí tỏa ra tứ phía, nồng độ gấp mấy lần sương mù ban nãy.
Đường Nhã vẻ mặt lo lắng kéo Hoắc Vũ Hạo cấp tốc lùi lại né tránh vụ khí.
Lôi Đình Vạn Quân vừa tiếp xúc độc vụ liền như tia lửa bị dòng nước ụp xuống, nháy mắt vỡ vụn.
Lúc này Mạn Đà La Xà mới bộc lộ ra sự dũng mãnh của nó, cả người trên không trung đột nhiên đánh thật mạnh vào Lôi Đình Vạn Quân tạo thành một lỗ hổng, đồng thời đuôi rắn phía sau đong đưa đánh về phía Lôi Đình Long Trảo, nháy mắt đệ nhất hồn kỹ của Bối Bối ầm ầm vỡ tan.
Bất quá một màn công kích liên hoàn này của Bối Bối cũng không phải là vô ích, Vũ Hồn của hắn là một trong những Thú Vũ Hồn cường đại nhất, lực công kích của hắn so với các hồn sư đồng cấp chênh lệch rất lớn, Mạn Đà La Xà tuy dũng mãnh nhưng sau khi phá tan hai hồn kỹ Lôi Đình, trên người nó đã bị quấn quanh một tầng Lôi Điện mỏng, nhất thời không thể tiếp tục phát động công kích.
Bối Bối cũng không tiếp tục truy kích, độc vụ đang khuếch tán kia làm hắn không dám lỗ mãng tiếp cận, nhanh chóng lùi về, trong tay xuất hiện một bình sứ, dốc ra một viên đan dược rồi ném bình sứ về phía Đường Nhã.
Đường Nhã nhận lấy rồi trút ra hai viên đan dược tự ăn một viên, viên còn lại đưa cho Phượng Cửu.
- Bối Bối, để ta giúp!
Phượng Cửu vừa nuốt đan dược xuống đã lên tiếng.
Hỏa diểm lao tù, đệ nhị hồn kỹ Phượng Cửu
- Cảm ơn ngươi
Bối Bối nhìn nàng nói.
Nói xong Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, toàn thân Bối Bối phủ đầy Lôi Điện màu xanh đậm, lân phiến từ tay phải không ngừng lan ra toàn thân bao trùm cả phần ngực phải, khí tức trong nháy mắt tăng vọt, Tử sắc Đệ tam Hồn Hoàn cũng phát sáng.
Thiên niên Hồn Hoàn: đệ tam hồn kỹ Lôi Đình Chi Nộ.
Là Thú Vũ Hồn có công kích cực mạnh, đệ tam hồn kỹ Lôi Đình Chi Nộ này trong nháy mắt giúp Bối Bối tăng hơn một nửa lực công kích, thuộc tính Lôi Điện lại càng tăng gấp bội. Tuy không phải là kỹ năng công kích trực tiếp nhưng lại giúp trạng thái Bối Bối tăng đến một cảnh giới cực kỳ mạnh mẽ. Lúc này cho dù gặp phải một Hồn Tông có Vũ Hồn không mạnh hắn cũng có thể chiến thắng.
Bối Bối tuy không lớn nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại vô cùng phong phú, lúc này được hỏa diểm lao tù Tham phụ trợ thêm, hắn biết cơ hội đã đến. Bởi vì không biết Phượng Cửu có thể duy trì bao lâu, hắn lập tức xuất ra năng lực mạnh nhất của mình.
Tay phải hóa thành long trảo, Lôi Điện màu xanh đậm chớp động, Lôi Đình Long Trảo kích thước gấp đôi lúc đầu xuất hiện. Chỉ là lúc này Bối Bối lại không trực tiếp đánh xuống mà hướng vòng ra sau gáy Thiên niên Mạn Đà La Xà.
Mạn Đà La Xà cũng khá giảo hoạt, tu vi ngàn năm khiến nó có một ít trí tuệ nhất định. Khí tức từ người Bối Bối phóng ra đã khiến nó cảm nhận được nguy hiểm nên không tiếp tục chiến đấu nữa mà phun ra một ngụm khói đọc rồi xoay người bỏ chạy.
- Hừ!
Bối Bối hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên thâm thúy, một Lôi Điện từ người hắn phát ra xua tan độc vụ, Lôi Đình Long Trảo khẽ vỗ xuống.

Lúc này, hỏa diểm lao tù của Phượng Cửu cũng phát động nhốt Mạn Đà La Xà lại.
Khi phải đối mặt với sinh tử, Mạn Đà La Xà lại một lần nữa bạo phát uy lực, sương mù màu hồng đang vật vờ bay trong không khí lập tức sáng hẳn lên, nó hét vang một tiếng, cái vật giống đóa hoa trên đầu nó đột nhiên nổ tung bắn ra từng tia máu bay về phía Bối Bối.
Nhưng Bối Bối đã sớm đoán trước được hành động này của nó, ngay khi đóa hoa kia vừa nổ Lôi Đình Long Trảo trên tay phải của hắn đã vung lên rồi đánh thẳng vào người Mạn Đà La Xà trước khi những tia máu ấy tiếp cận được hắn.
Những tia máu tươi kia vừa bắn ra đã bị chấn nát, nhưng cả người Bối Bối lúc này cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bởi vì hắn phát hiện Lôi Đình Long Trảo khi nãy hắn vừa đánh ra, sau khi chạm vào những giọt máu màu hồng ấy cũng bị biến thành màu hồng luôn. Nếu không phải hắn biết trước tình huống mà tránh né chỉ sợ lần này gặp phải phiến toái lớn rồi.
Bối Bối xoay người chạy thẳng đến bên cạnh Mạn Đà La Xa ngàn năm kia, lúc này nó đã không còn cách chống trả nên dễ dàng bị Bối Bối chộp vào phần cách cổ bảy tấc, tuy vậy khi Bối Bối vừa chạp vào nó, nó khẽ quấn chặt lấy tay nên lại bị Bối Bối oánh cho một trận lôi điện hôn mê bất tỉnh.
- Tiểu Nhã.
Bối Bối khẽ quát một tiếng.
Đường Nhã tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, nàng chạy lại phía Mạn Đà La Xà, một thanh phi đao dài chừng nửa xích xuất hiện trên tay nàng, tiếp theo đâm thẳng vào miệng con rắn, nhẹ nhàng chấm dứt sinh mệnh của con Mạn Đà La Xà ngàn năm.
Quang man Lôi Điện từ từ thu hẹp lại, Bối Bối lúc này đã có thể thở phào một hơi, một cái Hồn Hoàn màu tím từ chổ con Mạn Đà La Xà dần dần được ngưng tụ thành.
Đường Nhã phấn kích quay sang nhìn Bối Bối, Bối Bối khẽ gật đầu với nàng.
- Nhanh bắt đầu đi, không ngờ ngay ở bìa Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã có thể gặp được Thiên niên Hồn Thú, phẩm chất hồn thú ở Tinh Đấu Sâm Lâm đúng là càng lúc càng cao.
Đường Nhã cười hì hì, nói:
- Ta cũng không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, ngươi giúp ta hộ pháp.
Vừa dứt lời nàng liền nhanh chóng khoanh chân ngồi bên cạnh xác Mạn Đà La Xà, một thứ xanh mướt óng ánh xuất hiện trên tay phải của nàng, bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, hồn hoàn màu tím ở phía trên xác Mạn Đà La Xà nhẹ nhàng bay về phía nàng, rồi di chuyển đến bên cạnh quầng sáng màu xanh trên tay nàng, từ từ dung hợp.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Đường Nhã lúc này đã biến mất, nàng tập trung toàn bộ tinh thần bắt đầu hấp thu hồn hoàn.
- Bối Bối Vũ Hồn Của Tiểu Nhã là gì thế?- Phượng Cửu Giả vờ hỏi.
- Vũ Hồn của Tiểu Nhã là Lam Ngân Thảo
Bối Bối trả lời.
- Lam Ngân Thảo? Vậy là giống với vị thiên tài của Đường Môn truyền kỳ sao? - Nàng hỏi tiếp.
Bối Bối gật đầu nói:
- Vạn năm trước, đường chủ Đường Môn đời thứ nhất dựa vào Vũ Hồn Lam Ngân Thảo đưa Đường Môn lên đỉnh cao huy hoàng. Nhưng sau đó hắn lại trở thành thần rồi biến mất, khi đó hắn cũng không để lại người nối dõi. Cho nên, để kỷ niệm, điều kiện đầu tiên để chọn môn chủ chính là phải có vũ hồn Lam Ngân Thảo. Và Đường Môn cũng gắng sức đào tạo những hồn sư có vũ hồn Lam Ngân Thảo, đáng tiếc là, sự thật chứng minh, Lam Ngân Thảo không phải là một vũ hồn ưu tú, từ sau người đó đến nay, chưa từng có ai có thể phát huy được uy lực cường đại của nó. Nhưng truyền thống vẫn là truyền thống, không ai có thể thay đổi. Tiểu Nhã có vũ hồn Lam Ngân Thảo và thiên phú không tồi, hi vọng nàng có thể thay đổi mọi chuyện.
- Thì ra là vậy a...theo truyền thuyết năm đó Đường Môn rất cường đại, làm sao lại có thể suy sụp đến mức độ này?
Bối Bối mỉm cười nói:
- Vấn đề này khi nào ngươi nhất định sẽ hiểu. Có rất nhiều nguyên nhân, hiện giờ Đường Môn chỉ còn vài người chúng ta cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất có một vài trói buộc không thể ảnh hướng đến chúng ta nữa.
Một lúc sau:
- A…
Đường Nhã thở dài một hơi, đôi mắt chậm rãi mở ra, tinh quang quét khắp tứ phía, thực lực và sinh lực đều đã tăng lên rõ rệt.
Trong quá trình tu luyện của Hồn Sư, cấp ba mươi chính là một cánh cửa quan trọng, sau khi vượt qua cửa này xem như chân chính bước vào cảnh giới Hồn Tôn, tương lai không thể đoán được. Có rất nhiều Hồn Sư vì thiên phú không đủ mà cả đời không thể đột quá qua cánh cửa cấp ba mươi này.
- Thành công rồi.