Chương 11: Trước Mỗi Cơn Mưa.

Tuyệt Kiếm

Chương 11: Trước Mỗi Cơn Mưa.

Một vệt sáng vẽ dài trong căn phòng, mường tượng rất nhanh, mà lại rất nhỏ, rất rõ.
Rõ đến độ có thể nhìn thấy được đó là vệt sáng của kim loại phản quang mà thành, và cũng đủ rõ để người ta biết đó không phải là ánh kiếm.

Lại là một ám khí khác, nhỏ hơn loại của Đỗ Đình Anh đã dùng.

Mũi ám khí lướt nhanh qua đẩy lui đường kiếm đang nhằm hướng đỉnh đầu Đỗ Anh Vũ chém tới.

Vũ Hướng bất ngờ bị đánh lui đường kiếm, hán có phần hoảng hốt nhưng lại rất nhanh lấy lại được sự bình tĩnh tiến vào tình trạng thủ thế, mà hai tên đại hán theo bảo vệ cũng rất nhanh đến đứng chặn trước mặt hán.

Vũ Hướng bực tức quts lên.

- Là kẻ tiểu nhân nào đánh lén.

Không có tiếng đông nào phát ra cả, bên kia Lý Lãng cùng bốn người khác đã phá tan một mảng tường mà ra ngoài giao chiến, Vũ Hướng liếc qua bên đó xác nhận rằng không phải Lý Lãng là người đã phóng đi mũi ám khí đó, mới nhìn về phía Đỗ Anh Vũ mà tự nghi hoặc.

- Không có lẽ hán còn có viện thủ.

Đỗ Anh Vũ như nhìn ra tâm tư của hán, liền cười lớn mà nói.

- Ta đã nói rồi, ngươi không có giết được ta đâu.

Vũ Hướng nhìn Đỗ Anh Vũ đang cười mà nhăn mày lại, tay trái khẽ động ra hiệu cho một gã đại hán bên cạnh mình, người đại hán gật đầu sau đó tiến qua phía Đỗ Anh Vũ.

Ngay khi vị đại hán kia bước tới cách người Đỗ Anh Vũ chừng ba mét thì một mũi ám khí kia lại phóng ra đánh lui hán lại. Vũ Hướng rất nhanh, lập tức dùng thanh kiếm phia qua bức tường, nơi mũi ám khí vừa rồi mới phóng ra.

Mũi kiếm phóng ra rất uy lực,lập tực xuyên qua làm một mảng tường vỡ tan, Vũ Hướng theo đường kiếm lao nhanh ra nắm lấy chuôi kiếm xoáy một vòng chặn được ba mũi ám khí khác, cũng từ đó một lão già thoát nhanh ra.

Vũ Hướng dừng lại động tác, nhìn ông lão đang đứng ngoài ngoại viên hỏi.

- Ngươi là Dương lão của Ám môn.

Ông lão cười mà đáp.

- Đúng là lão phu, không ngờ còn có người trẻ tuổi biết đến lão.

Vũ Hướng cau mày hỏi.

- Vậy là Đỗ Anh Vũ đã mời ông tới đây để chết cùng với hán.

Dương lão kỳ lạ nhìn Vũ Hướng rồi bất chợt bật cười.

- Tốt, tuổi trẻ mà dũng cảm như vậy là tốt. Nhưng để lão xem hôm nay ngươi giết ta như thế nào.

Bên ngoài ngoại viện, từng tiếng binh khí vang lên, có lẽ là rất ác liêt, ác liệt tới độ trong này chàng vẫn có thể cảm nhận được, chàng nắm chặt bàn tay, bàn tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, dù kiếm đã không còn nguyên vẹn, nhưng chàng vẫn cảm nhận được địa ngục đến từ phần còn lại của nó, chàng vẫn đặt ánh mắt xuống nền nhà, không buồn nhích động mà hỏi người đang tới gần chỗ chàng.

- Ngươi tên là gì.

Người đang tới là một trong hai đại hán vẫn theo bảo vệ Vũ Hướng.

- Ta tên là gì, cái đó quan trọng với ngươi sao.

Đinh Phục gật đầu.

- Quan trọng.

Vị đại hán dừng lại một chút, nở một nụ cười giễu cợt hỏi.

- Ngươi muốn ghi nhớ tên ta để kiếp sau tìm tới báo thù sao?

Đinh Phục lắc đầu.

- Không phải.

Đại hán lại hỏi.

- Vậy quan trọng như thế nào.

Đinh Phục nhìn thanh kiếm gãy mà đáp.

- Ta vốn không giết bọn nô tài, ngươi là kẻ đầu tiên

Rồi chàng nhìn về vị đại hán kia mà hỏi.

- Theo ngươi như vậy có quan trọng không?

Vị đại hán cười lớn mà đáp.

- Quan trọng, rất quan trọng.

Rồi gã nhếc môi mỉa mai nhìn thanh kiếm đã gãy trên tay Đinh Phục, hán mỉa mai cả bộ dạng thê thảm của chàng lúc này. Không biết hán lúc này đang suy nghĩ điều gì, nhưng thân phận của hán đâu cho hán nghĩ được ra nhưng thứ gì tốt đẹp, một kẻ thủ ác có tự do là một kẻ vô cùng đáng sợ, nhưng một kẻ thủ ác mà ngay đến tự do của chính mình cũng không có thể tự nắm giữ được, một kẻ thủ ác mà ngay cả chuyện ác cũng phải làm vì người khác thì tất yếu suy nghĩ của hán cũng sẽ bị cầm tù.

Đinh Phục lê thân hình của chàng đi về phía Đỗ Anh Vũ, đôi mắt của chàng đỏ au, từng tia máu mường tượng như muốn vỡ ra rồi, chàng chậm dãi bước đi, chàng chưa từng nhìn qua cái xác chết nằm sau lưng chàng, nó có một ánh mắt sợ hãi vô cùng.

Đinh Phục càng tới gần, thì gã đại hán còn lại càng run sợ, hán muốn bỏ chạy, như hán lại sợ Vũ gia, hán không thể chạy trốn, nhưng sư việc vừa rồi hán nhìn thấy tất cả, đôi mắt hán vẫn còn hiện lên sự sợ hãi, hán không thể ở lại, không thể đối mặt với con ác quỷ này.

Gã chẳng còn bao nhiêu thời gian để mà suy nghĩ nữa, đến bước này rồi thì cái nỗi sợ chủ nhân cũng đã không còn, người không vì mình thì không cần phải sống làm gì, hán vội vã bỏ chạy, nhưng hán chẳng chạy được bao xa cả.

Vũ Hướng đi vào trong căn phòng, trên người hán quần áo vẫn chỉnh tề, hán vẫn với phong thái của một công tử con nhà giầu mà biết đi. Trận giao đấu vừa rồi có vẻ không có bao nhiêu là làm khó khăn được cho hán.

Đỗ Anh Vũ thở dài một tiếng, ông thấy thương tiếc cho Dương lão, đôi mắt nhìn theo người trung niên vừa ngã xuống mà trong lòng mang theo một nỗi tâm tình khó dấu được.

Vũ Hướng nhìn Đinh Phục mỉa một câu

- Đứng dậy được rồi cơ ah.

Đinh Phục không đáp, chàng nhìn vào thanh kiếm đã gẫy của mình, rồi nhìn theo thanh kiếm của đối phương, kiếm của chàng mỏng nhỏ, nham nhở nơi vết gãy máu vẫn còn đang chảy ra vài giọt. Kiếm đối phương thì khác, nguyên lành, bóng loáng vô cùng sạch sẽ.

Đinh Phục không nói nhưng Vũ Hướng thì có.

- Ngươi nghĩ rằng dựa vào ít bản lĩnh đó mà có thể trả thù được sao, nhìn lại ngươi bây giờ xem.

Đinh Phục vẫn im lặng, cánh tay chàng vẫn đang còn tê dại, tê dại đến mức chàng cũng không biết có thể xuất kiếm được hay không nữa, chàng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, sự bất lực khiến chàng vô cùng thống khổ.

Chàng cố cầm thanh kiếm, cố gắng mà đứng vững, nếu tay chàng không có kiếm, có lẽ một lần nữa chàng sẽ lại ngã xuống.

Chàng không thể chưa đánh đã ngã trước mặt kẻ thù được.

Vũ Hướng lại nói.

- Lẽ ra ngươi lên giết Đỗ Anh Vũ, lẽ ra ngươi lên tiếp tục coi hán là kẻ thù mới đúng, từ ngày ngươi xuất hiện cho tới giờ lên là như thế.

Đinh Phục bây giờ mới lên tiếng.

- Từ lúc ta tới đây bọn các người đã biết?

Vũ Hướng đáp.

- Phải.

Đinh Phục lại hỏi.

- Vậy là các người lợi dụng ta để đối phó với Đỗ đại nhân.

Vũ Hướng thốt lên, thốt lên một cách giễu cợt.

- Ồ, ngươi đã nghĩ ra rồi sao, thật là thông minh đó.

Đinh Phục im lặng, chàng cúi đầu nhìn về nơi mũi kiếm đã gãy.

- Ta không có nhiều thời gian, lên ta sẽ giết ngươi trước sau đó sẽ để Đỗ Anh Vũ đi cùng với ngươi để giải quyết ân oán.

Đinh Phục không nói, tay chàng nắm chắc chuôi kiếm, mặc cho cơn tê dại vẫn còn chưa dứt.

Đôi mắt Vũ Hướng nhíu lại, thật sự khoảng khắc mới đây hán cảm thấy sợ hãi, một sự sợ hãi rất nhỏ trong trái tim vốn tràn đầy tự tin của hán. Hán biết cây kiếm của Đinh Phục đáng sợ đến thế nào, mặc dù kiếm đã gãy nhưng khi bị dồn vào bước đường cùng thì một thanh kiếm gãy cũng khiến cho bất kỳ ai thoáng ra sự sợ hãi, chần chừ.

Nhưng khoảng khắc ngắn ngủi ấy cũng đủ để Đinh Phục nắm giữ được, rất nhanh kiếm đã tới người của Vũ Hướng, vạch một đường kiếm trên vai hán. nhưng kiếm của chàng cũng chỉ có thể làm được tới vậy, chàng đã kiệt sức, kiếm cũng không còn thanh thoát nữa. thân thể của chàng dừng lại, máu trước ngực nhỏ ra theo vết đâm của thanh kiếm.

Lần giao thủ này, Vũ Hướng đã thắng

Thoáng chốc mây đen đã phủ kín ánh mặt trời, gió lạnh thổi ngày một lớn, gió thổi bay những lượt lá khô dưới nền đất lên cao rồi để chúng từ từ rơi xuống.

Mái tóc xoăn của Đinh Phục theo gió mà bay phất phơ, trên mấy lọn tóc cong vương lại chút máu đỏ, đôi mắt của chàng vẫn buồn, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ không cam tâm. Chàng thốt lên khe khẽ.

- Vũ gia, tốt lắm.

Mặc kệ chàng không cam tâm cũng được, hận thù cũng được, Vũ Hướng vẫn từ từ tiến lại, thanh kiếm sắc bén ánh lên sự thỏa mãn.

- Thôi thì ngươi cũng là một cao thủ, ta sẽ cho ngươi một cái chết nhanh gọn.

Vũ Hướng dứt lời, vừa vung kiếm thì một ngọn thương nhằm vào hán vun vút lao
tới, Vũ Hướng tiện tay một kiếm khiến ngọn thương chẻ làm đôi. Bất thình lĩnh Một bóng người lao tới vung một chưởng vào ngực khiến hán lùi lại chừng mười bước.

Người vừa mới lao tới chính là Đỗ Anh Vũ cũng bị một kiếm phản kích vạch một đường ở ngực nằm xuồng nền ôm vết thương thở hổn hển.

Đinh Phục cũng rất nhanh, lợi dụng lúc Vũ Hướng bị đẩy lùi, liền dùng tồn bộ sức lực tàn lụi của mình mà lao lên, một kiếm này bồi thêm vào vết chém trên bả vai lúc trước.

Vũ Hướng vừa vung kiếm đánh thương Đỗ Anh Vũ, việc bất ngờ bị đánh một kiếm khiến hán không thể nào có thể xoay mình đón đỡ, tâm thần hoảng hốt mà nhìn cánh tay trái của mình bị chém đứt.

Cánh tay rơi ra chạm vào nền đất, thân thể Vũ Hướng cũng rơi xuống lền đất, một kiếm vừa rồi lấy đi một phần thân thể của hán, cũng lấy đi phần cao ngạo của hán, hán không còn đủ tỉnh táo mà nhìn Đinh Phục đã nằm phủ xuống, hay Đỗ Anh Vũ nằm một chỗ ôm vết thương.

Vũ Hướng nhặt lấy cánh tay mình, hán rất nhanh đạp mạnh một chân xuống đất, than hình vội vọt nhanh qua hướng bên ngoài Đỗ phủ, hán rời đi với một cánh tay bị đứt lìa và vết thương vẫn đang còn chảy máu.

Đỗ Đình Anh cùng ba tên lúc trước vẫn đang liên thủ mà đuổi đánh Lý Lãng cũng thấy được Vũ Hướng nhằm hướng ngoài Đỗ phủ mà thoát đi cũng thoáng chốc dừng lại rồi bỏ mặc ba tên kia chạy theo sau.

Đỗ Đình Anh rời đi, ba người kia đâu phải có thể ngang tay cùng Lý Lãng, mặc dù chàng không dùng kiếm, nhưng với thân pháp của mình vẫn có thể thoải mái mà đùa nghịch với họ cùng với Đỗ Đình Anh. Vậy lên không mấy chốc mà Lý Lãng đã dùng tay không khống chế chúng.

Chàng chạy lại phía Đinh Phục cùng Đỗ Anh Vũ.

- Hai người còn chịu đựng được không

Lý Lãng vừa nói, vừa dìu Đỗ Anh Vũ vào trong nhà, chàng lấy trong người ra một viên thuốc đưa cho ông ta.

- Ông ăn vào đi.

Đỗ Anh Vũ cũng không ngần ngại mà ăn vào, điều này khiến chàng có chút không được tự nhiên, khóe mắt chàng hơi giật vài cái rất nhanh, chàng lên tiếng, chàng hỏi với giọng điệu như là để người được hỏi không trả lời, nhưng chàng vẫn lên tiếng hỏi.

- Ông không sợ đó là thuốc độc sao?

Đỗ Anh Vũ nhìn theo Lý Lãng, nhưng Lý Lãng vốn không nhìn ông từ trước và cho tới giới vẫn vậy, đôi mắt chàng hướng về phía trước mường tượng mọi điều xung quanh không gì có thể khiến chàng mảy may quan tâm, Đỗ Anh Vũ muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng ông chỉ lắc đầu buông nhẹ một câu.

- Không.

Lý Lãng vẫn im lặng dìu Đỗ Anh Vũ vào trong phòng, đặt ông ta lên một tấm phản sau đó quay lại chỗ Đinh Phục. Nhưng khi tới nơi thì trước mắt chàng vốn là nơi Đinh Phục bị thương nằm ở đó thì giờ đây trống không, chỉ còn lại một vết máu đỏ còn chưa kịp khô cùng vài cơn gió lạnh thổi qua.

Đỗ tam thiếu cùng đỗ tứ thiếu từ phía xa đi về chỗ Lý Lãng, hai người trông có vẻ vẫn bị thuốc mê ảnh hưởng lên bước đi vô cùng nặng nề. Tới nơi, Đỗ tứ thiếu đưa cho Lý Lãng một thanh kiếm vẫn còn nằm trong vỏ, thanh kiếm nằm im trong vỏ, nó nằm như thể đã từ rất lâu nó vẫn nằm đấy, không có bụi, không rỉ sét, nhưng cũng không có dấu hiệu của sự chết chóc.

Kiếm là vật giết người, kiếm là vật nhuốn máu triền miên, nhưng thanh kiếm này chàng nhìn vào, không, phải nói là bất kỳ người nào đó nhìn vào đều cảm thấy yên bình, bất kỳ người nào cũng không muốn rút kiếm này ra khỏi vỏ.

- Trước khi đi, hán có gửi lại thanh kiếm này cho công tử.

Lý lãng tiếp lấy kiếm rồi vác nhẹ lên vai chàng như trước đây chàng vẫn làm, đỗ tam thiếu nhìn đỗ tứ thiếu, đỗ tứ thiếu cũng nhìn lại anh trai mình, họ đều không hiểu vì điều gì mà Lý Lãng lại nhìn mãi về phương trời xa xăm nào đó nơi bên ngoài kia, có phải là bất chợt người trẻ tuổi trước mặt đang nhớ quê nhà chăng? Có lẽ mưa bão đến bất chợt dễ khiến người ta trở lên yếu đuối, khiến người ta nhớ nhớ nhung nhung một vài thứ.

Gió thổi...

Gió thổi mạnh lá cờ treo trên tường thanh, lá cờ bay phần phật, mạnh mẽ và oai nghiêm. Trời sắp có mưa lên trời lành lạnh, khắp các dãy phố chỉ còn lác đác vài bóng người. Những căn nhà đều đã đóng chặt cửa lại, đường phố rộng khiến mấy bóng người như lạc lõng giữa từng lớp bụi thổi lên.

Một thanh niên đang bước đi, cũng không hẳn là bước đi, bàn tay khô lại vịn vào tường, bán tay còn lại chống mảnh kiếm gãy mà nhấc thân thể gày ốm đi, chiếc áo màu đỏ vốn hoa lệ đẹp đẽ mà nay cũng đã tả tơi phập phồng, từng đọt gió luồn qua những nới áo rách, thổi sự lạnh lẽo vào da thịt con người.

Mặc cho gió táp, mặc cho giông bão sắp tới gần cũng không khiến chàng thôi mở đôi môi mà cười. Chàng vừa đi vừa cười, nụ cười của chàng không giống một nụ cười của kẻ điên cũng chẳng phải một nụ cười của sự vui sướng. Chàng cười nhạo chính mình, cười nhạo cái cơ thể mang đầy thương tích, chàng cười nhạo chính cái ý định báo thù hận của mình.

Không, chàng tới đây là để báo hận chứ không phải là để cho kẻ thù lợi dụng. Chàng cười nhạo sự non nớt của mình, ngay cả kẻ thù là ai còn chưa biết thì sao có tư cách đến báo thù đây. Rượu, tại sao lại không có rượu, chàng đưa tay lại nơi thắt lưng giây phút này muốn như Lý Lãng, ngạo nghễ, tự do tự tại, nhưng chàng không phải là Lý Lãng, thắt lưng chàng không có mang theo rượu bao giờ, chỉ có ở trên vai chàng là một mối hận thù còn chưa kịp báo đã nặng thêm.

Phải rồi, tại sao chàng không được như Lý Lãng, cái số mệnh khốn kiếp đã không cho chàng sự tự do tự tại, cái gì hán cũng may mắn hơn chàng, hán có một sư phụ là người đó, ai ai trong giới võ thuật không cung kính, hán cũng chẳng có gì phải lo nghĩ ngoài việc xen vào chuyện của người khác.

Chàng vẫn nghĩ mông lung, nhưng chẳng được thêm bao lâu, bởi chàng kiệt sức rồi, đôi mắt như muốn nhắm lại. Nhưng chàng không thể nhắm mắt mà buông xuôi ở giữa con đường này, chàng phải cố mà bước đi, ngay phía trước là một ngôi đền, chàng cố giữ cho đầu óc tỉnh táo mà bước tới từng bước một, từng bước một...