Chương 1: Người không tới (1)

Tuyệt Kiếm

Chương 1: Người không tới (1)

Tháng tám.

Trăng tròn đang lên, mây mù vài gợn.

Hoa đèn tràn ngập, người người lại qua.

Có vẻ như tháng tám trăng non sớm mọc đã tròn đầy, trời chưa kịp tối hoa đèn đã lác đác sáng lên.

Hàng quán hai bên bắt đầu nhộn nhịp, dòng người chầm chậm bước đi, ngày càng nhiều thêm những đôi lứa nam thanh nữ tú đang hạnh phúc bên nhau.

Ở đâu đó trong dòng người ấy, có một thanh niên độc thân cao lớn đang hướng về một phía bước đi.

Tường thành rêu phong, gió lồng lộng thổi. Cột cờ sừng sững, lá cờ liên miên không dứt đón gió mà tung bay, trong ánh sáng lờ mờ cuối ngày vẫn có thể trong thấy hai từ Đại Việt thêu ở giữa.

Xung quanh trên đó không hề có quân lính đứng gác thành, xung quanh chân thành cũng không có người. Điều này khiến ai cũng dễ nhầm tưởng nơi đây là một nơi nào đó chứ không phải Thăng Long.

Đứng trên lầu một nhà hàng bên kia trông sang, nơi đây chỉ là một khoảng trống không, im lìm, lạnh lẽo, thật sự là đối lập. Nếu có gì nổi bật thì chỉ có một vài ánh mặt trời yếu ớt chiếu qua trên lá cờ đang phấp phới tựa như rồng như phượng khiến lòng người bỗng thấy sôi trào mà thôi.

Thường thường mọi người đều thấy vậy, và mọi người thấy vậy cũng rất bình thường.

Chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở giữa nơi đó có hai người đang đứng đối diện.

Quả thật so với đám quân lính đang bao vây quanh đó thì hai hình dáng đứng trên
Hoàng thành kia thật sự là mờ nhạt.

Nhưng thường thường mọi người đều thấy vậy, không có nghĩa là tất cả mọi người đều thấy vậy.

Cửa sỏ lầu hai của một quán ăn nào đó bên kia, một ánh mắt sâu thẳm đang chăm chú nhìn về một hướng, mái tóc xoăn ngang vai như buông thả mặc kệ cho từng đợt gió phất phơ, mặc cho những chiếc lá cây vàng rụng vướng vào, ánh nhìn này nhưng là khống chế cả cơ thể, muốn một bước mà tới nơi.

Nơi đó không phải là những con đường nhộn nhịp bên dưới, nơi đó cũng không phải những giai nhân quần áo lụa là đang khoe sắc, nơi đó là một khúc Hoàng thành trống trải, nơi đó đang có hai nhân ảnh đang hướng về nhau.

Từ lúc nào bàn tay phải cầm chuôi kiếm đang nắm lại thật chăt, run rẩy, chỉ có bàn tay đó run rẩy. Đôi khi người ta run không phải vì sợ hãi mà run, người ta run khi trở lên kích động.

- Ha ha ha

Giọng cười này thật lớn, thật sảng khoái, nó vang khắp căn phòng, làm mọ người chú ý, riêng bên cửa sổ thanh niên tóc soan vẫn như cũ, hướng về nơi tường thành kiên định mà nhìn theo.

Một thanh niên cao lớn, trên vai đang vác một thanh kiếm, người này mặc một chiếc áo xám đã cũ, lúc mới tới đây chàng đã để ý về phía tường thành kia. Xung quanh có một quán ăn mà tại đó chàng đánh giá có thể quan sát tốt nhất.

Quả thật nơi đây nhìn sang đó thật tốt.

Mà nơi tốt nhất lại có người ngồi, chàng vì chỗ ngồi mà tới, nhưng khi thấy người trước mắt, người này vốn cũng vì chỗ ngồi này mà tới,đối với người này thật lại thấy có hứng thú hơn.

Chàng cười lớn, giọng cười sảng khoái, một tay vác kiếm, một tay xách một vò Kim Sơn tiến lại gần.

- Chào anh bạn, cùng ngồi chung được chứ.

Thanh niên tóc xoăn không đáp. Một đoạn khẽ quay ánh mắt về phía người tới kia, rồi gật đầu.

- Ha ha, người anh em tốt, nào nào, vừa uống vừa xem.

Chàng rót vào hai cái bát, đưa một cái về phía người thanh niên tóc xoăn, người trước mặt cũng không có từ chối, mỗi người một bát, vừa uống vừa xem, chỉ là một người uống từ từ một tay nắm chuôi kiếm, một tay cầm bát rượu uống từ từ, người còn lại thì không từ từ, kiếm trên vai đã đặt lên bàn, từng ngụm lớn mà uống. Một vò, hai vò,rồi bốn vò đã hết, đã có vài người say, nhưng họ hẳn là không phải ở cái bàn nơi cửa sổ.

Một cơn gió thổi qua, hoa đèn của nhà ai bay qua đó, lăn long lóc trên tường thành rồi rơi xuống dưới, cũng không có ai nhận ra sự hiện diện của nó.

Cạch!

Trường thương cắm xuống lền đá sâu tới một phần ba mũi thương. Một trung niên áo trắng nhìn về phía đối diện, bộ dáng mệt mỏi như chờ đợi đã rất lâu rồi.

Trung niên này trên dưới bốn mươi tuổi, đầu đội mũ phốc cánh chuồn bằng vải mềm được thả buông xuống, mặc một áo dài cổ tròn màu xanh biếc.Hán là Đỗ Đình Anh, một trong số bốn hậu vệ của Việt Quốc Thái Úy Đỗ Anh Vũ.

Đỗ Đình Anh nhìn về phía đối diện hỏi.

- Hán có tới không?

Không có tiếng trả lời.

- Ngươi nghĩ hán có tới không.

Cho rằng lão nhân trước mắt không nghe thấy, hán hỏi thêm lần nữa, lần này hán nói to hơn. Dù có đứng cách đó mười, hai mươi mét cũng có thể nghe rõ.

Xung quanh vẫn im lặng, dĩ nhiên người còn lại vẫn không có lên tiếng.

- Ngươi thật kiêu ngạo như lời đại ca ta đã nói, Nhưng không biết ngươi có năng lực như đại ca của ta đã nói không?

Hán giận rồi, cái này không giận thì mới không phải là hán, nhưng cái kinh nghiệm đi lại trên quan trường không cho phép hán lộ ra ngoài sự tức giận đó.
Đỗ Đình Anh hán là ai, một người mà khiến cho rất nhiều quan lại tại cái thành
Thăng Long này phải khiếp sợ. Hán quen thói giẫm đạp người khác, là người một gọi trăm thưa, vậy mà trước mặt hán là ai chứ, chỉ là một tên kiếm khách giang hồ mà cũng giám kiêu ngạo trước mặt hán.

Cái giận này hán sẽ phải phát tiết.

Áo trắng kiếm khách kia không biết điều này. Lão không biết hán. Lão cũng không quan tâm tới hán, bởi tên kia không có gì để lão phải để ý, ít nhất là về võ nghệ.

Thật ra chả có mấy thứ làm lão quan tâm, hoặc lão chả quan tâm tới điều gì cả. Hoặc cũng có thể là chả có thứ gì " Ai" quan tâm tới lão.

Giới võ thuật gọi lão là Kiếm Si, bởi lão si mê kiếm còn hơn cả tính mạng.

Vì si kiếm mà hai mươi năm trước lão tự tay sát hại vợ lão trong đêm tân hôn chỉ vì cất đi cây kiếm của lão.

Hai mươi năm sau, lão trở thành đệ nhất mười tỉnh phía đông, nhưng lão vẫn một mình, không bạn bè, không người thân.

Lão dùng kiếm, mà kiếm của lão lại quá dài, mà dài thì tất nhiên sẽ nặng, lão cũng không cầm thanh kiếm của lão trên tay, mà lão đeo nó sau lưng.

Cái lưng sắp hết dùng của lão vì gánh thêm thanh kiếm gù xuống mấy phần. Thật sự có phong cách của thanh niên mới lớn.

Thế lên lão không quan tâm mấy lời vừa rồi của người đối diện. Từ đầu tới giờ, lão chỉ nhìn về mũi kiếm đang quét đất của lão.

Lão nhìn kiếm, rồi lão nhìn về phía xa xa phía bên trong hoàng thành, vẫn là một mảnh trống không, trống không thì đương nhiên là không có người.

Ở phía bên kia, mặt trời đã lặn hết, bây giờ người hai bọn hán đợi vẫn chưa tới, cũng có nghĩa là kẻ đó sẽ không cần tới nữa.

- Hán đã không tới, vậy chỉ còn lại ta và ngươi.

Rốt cuộc lão cũng chịu nói, bất quá lời nói lại mang theo ý chẳng tốt lành gì. Lời còn chưa dứt, lão đã vung lên trường kiếm hướng Đỗ Đình Anh mà đâm tới.