Chương 9: Cởi Bỏ Âm Mưu (1)

Tuyệt Kiếm

Chương 9: Cởi Bỏ Âm Mưu (1)

Căn phòng vốn lớn, vốn hoa lệ và cũng rất đông người, nhưng lúc này lại vô cùng âm u cô tịch. Âm u là vì mùi tử khí ngập tràn, còn cô tịch là bởi mấy chục con người lại không có một ai lên tiếng, nếu là không có người, thì sự im lặng là hiển nhiên, nhưng ở đây vốn có người, mà có rất nhiều người thì sự im lặng lại khiến nơi này cô tịch đến đáng sợ.

Âm u như thế, cô tịch như thế lại có một mùi thơm, mùi thơm từ chiếc đỉnh vốn dùng để đốt dược liệu tỏa ra, ban đầu còn mỏng manh, nhàn nhạt vì bị mùi tử khí lấn át, sau rồi mới rõ rệt, thơm đến nổi bật.

Mà khi mùi thơm rõ rệt thì người chết đã cứng đơ nằm bất động rồi người sống cũng lần lượt ngã xuống.

Một người, hai người rồi… nhiều người hơn nữa ngã xuống, từ những tên lính gác,người ở rồi tới các đầu lĩnh có chút võ nghệ cao hơn. Lý Lãng vốn đứng cạnh đỉnh từ lâu cũng đang có dấu hiệu mệt mỏi, rồi chàng cũng ngã xuống.

Không có khó để biết họ vì thuốc mê mà ngã xuống, kẻ thủ ác không có rời đi mà ở lại, bởi mục đích của người này là những người còn sống.

Vũ Hướng vẫn còn chưa có ngã xuống, lúc này căng lên đôi mắt, sắc mặt đỏ ửng nhìn về phía Đỗ Anh Vũ cũng không có khá hơn là mấy.

- Đỗ đại nhân, người thật nham hiểm.

Người này nhìn về phía Đỗ Anh Vũ, thì những người khác còn chút tỉnh táo cũng nhìn về phía Đỗ Anh Vũ.

Đinh Phục cũng vậy, lúc này đây quá khứ lại hiện về, ám ảnh lấy chàng trai trẻ, đôi mắt đục ngầu như kẻ khát máu, chàng dùng luồng kình khí chống lại hơi độc đang tràn ngập nơi đây, nơi khóe miệng tràn ra một dòng máu.

Nghe được lời nói của Vũ Hướng, chàng hiểu được, đây là nhà của Đỗ Anh Vũ, những người nằm dưới kia đều là người thân, người quen của đám người vừa ở trong căn phòng màu đỏ đi ra.

Vậy thì còn ai là người có thể bày ra quỷ kế tàn ác trước mặt ngoài Đỗ Anh Vũ.

Chàng gầm lên.

- Đỗ ĐÌnh Anh là huynh đệ của ngươi, chính ngươi và hán là đồng phạm.

Nói rồi, chàng mặc cơn đau trong lục phủ ngũ tạng đang phải giằng xé với khí mê, chàng nhằm hướng Đỗ Anh Vũ mà lao tới. Thuốc mê loại này quả thật rất mạnh, nó khiến người ta trở lên mê man, dù một thân tuyệt học như chàng cũng không sao thoát khỏi ảnh hưởng, bước chân của chàng chậm đi, tưởng như có đeo chì. Đỗ Anh Vũ cũng không có khá hơn là bao nhiêu, thân thể y lúc này cũng trở lên vô cùng yếu ớt, dù Đinh Phục đã chậm hơn rất nhiều nhưng cũng khó để cho Đỗ Anh Vũ có thể thoát đi ở khoảng cách an toàn.

Người đối mặt người, ánh kiếm lóe lên, những người xung quanh còn chút tỉnh táo cũng có thể nhìn thấy một kiếm này, họ lắc đầu thầm khen.

- Kiếm nhanh thật.

Bọn họ đều hiểu không một ai ở đây có thể đỡ nổi một kiếm này.

Đường kiếm nhẹ như gió thoáng qua, nhanh như chớp giữa bầu trời, nhưng đường kiếm này đâu còn được như lúc trước. Kiếm lóe thì cũng lóe ròi, người khen thì cũng khen rồi, nhưng không có ai ngã xuống, chỉ có mảnh kiếm gẫy ra rơi xuống mặt đất vang lên xoảng một tiếng.

Trường kiếm gẫy tan, trên tay Đinh Phục còn ngắn độ gần một mét, trên đó còn vết kiếm gãy chéo.

Kiếm mỏng manh, kiếm gãy rồi, người cũng ngã xuống.

Đỗ Anh Vũ thở hồng hộc, để bắt được một kiếm này y đã vẫn dụng những gì còn lại, bán tay được bao bọc bởi một găng tay bằng kim loại cũng bị rách một mảng dài. Đỗ Anh Vũ tháo bỏ bao tay vứt xuống rồi cũng ngồi xuống, thuốc mê đã ngầm rồi, lần đụng độ vừa rồi đã khiến họ hao tổn quá nhiều sức lực và trí óc, giờ không thể nào mà chống lại được dược tính nơi này.

- Ha Ha Ha, Đỗ thống lĩnh liệu việc như thần.

Tiếng cười ngạo mãn ấy là của Vũ Hướng, hán vốn nằm gục xuống lúc này như người bình thường đứng dậy, mà nghe tiếng cười vừa rồi còn như là vô cùng cao hứng nữa.

Đinh Phục và Đỗ Anh Vũ nằm dưới nền nhà ngước mắt nhìn theo con người này, họ không còn sức mà lên tiếng, thậm chí không còn sức để mà ngạc nhiên.

Họ ngạc nhiên vì Vũ Hướng có thể đứng dậy nổi, người này nãy giờ chỉ là đóng kịch thôi sao. Dù có là kẻ ngốc thì cho tới lúc này cũng đã hiểu ra mọi chuyện, hiểu được kẻ đang cười nham hiểm tới mức độ nào.

Lý Lãng lúc này cũng đang nằm rịt dưới nhà, ngóc đầu dậy mà lên tiếng.

- Vũ công tử có kỹ nghệ thật là cao thâm, có thể che dấu tới bây giờ.

Vũ Hướng mỉm cười nhìn Lý Lãng, hán đưa bộ mặt tự mãn lên trời cười lớn thêm một lần rồi mới lên tiếng.

- Lý huynh quá khen rồi, chỉ là một chút tài mọn mà thôi.

Rồi hán mỉa mai mà nhìn Lý Lãng.

- Ta còn tưởng Lý huynh cái gì cũng biết, hẳn là biết điều này sẽ xảy ra chứ?

Lý Lãng lắc đầu cười trừ.

- Quả là không có nhận ra.

Chàng nói tiếp.

- Không biết Vũ huynh ra tay thế nào?

Vũ hướng đáp.

- Lý Huynh quả là một tên tò mò đáng ghét, nhưng nếu như huynh đã muốn
biết thì ta cũng sẽ cho huynh biết.

Đoạn rồi hán vỗ tay hai cái, từ trên nóc nhà một người xuất hiện, người này đôi chân thanh thoát, chan đạp lên tường rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Liền sau sự xuất hiện của người này là hai người lúc trước đi cùng với Vũ Hướng cùng Lý Lãng.

Đinh Phục thấy Đỗ Đình Anh hai tay lắm chặt lại, sự tức giận lại bùng lên, nhưng tình trang lúc này đâu cho phép chàng đứng dậy chứ đừng nói tới có thể xuất kiếm giết người.

Lý Lãng xác nhận.

- Quả thật là Đỗ Đinh Anh.

Vũ Hướng cười, nụ cười mỉa mai. Hán nhìn về phía Đỗ Đình Anh ra điệu bộ chào hỏi.

- Đỗ thống lĩnh lần này thì ngươi được ăn ngon ngủ kỹ rồi, tất cả kẻ thù của ngươi đều đang như cá nằm trên thớt.

Đỗ Đình Anh gật đầu, rồi nhìn một lượt những người nằm bên dưới, sau đó dừng lại trước Đỗ Anh Vũ.

Đỗ Anh Vũ gắng gượng đứng dậy, tựa vào bàn mà phát ra mấy tiếng trách móc.

- Tại sao ngươi lại làm như vậy.

Đỗ Đình Anh nở một nụ cười khan không thành tiếng mà đáp.

- Tại sao à, nếu ta không ra tay thì người sắp chết bây giờ có lẽ chính là ta rồi.

Đỗ Anh Vũ không nói, mắt nhắm chặt lại, có lẽ hán nói đúng, nếu không phải bọn họ đang nằm đây thì có lẽ Đỗ Đình Anh cũng không còn đất mà sống nữa.

Tình nghĩa có thâm sâu tới đâu khi đặt giữa lằn ranh sinh tử thì cuối cùng cũng không đáng được nhắc tới, huống hồ hai người lại không phải anh em máu mủ.

Đỗ Anh Vũ không thể trách hán, mà chỉ có thể trách mình đã kết giao với loại người như vậy.

- Ta sẽ không giết ngươi, ta đã hứa sẽ giao ngươi cho Vũ gia xử trí.

Đỗ Đình Anh nói tiếp với Đỗ Anh Vũ, sau đó hướng tới Đinh Phục.

- Ngươi là hậu nhân của Đinh gia sao.

Đinh Phục nằm dưới nền nhà, tay chàng nắm chặt mảnh kiếm gãy, máu tươi vẫn rỉ ra, nỗi uất hận khiến chàng muốn thét lên, nhưng sự kích động lại làm vết thương thêm nặng, chàng không những không có lên tiếng được thậm chí còn nôn ra ngụm máu tươi.

Đoạn Đỗ Đình Anh lại tiếp.

- Kiếm pháp của ngươi rất khá, nhưng cuối cùng lại không có giết được ta, ngươi biết tại sao không?

Đinh Phục trợn trong đôi mắt nhìn theo Đỗ Đình Anh, chàng hết sức rồi.

- Ngươi có lẽ đang rất muốn giết ta, nhưng ngươi có giết được không.
Đỗ Đình Anh đi tới chỗ Đinh Phục, trường thương sau lưng rất nhanh xuất hiện nơi bàn tay hán.

- Nếu như lúc nãy ngươi không vì một câu nói của Vũ thiếu gia mà kích động sống chết với Đỗ đại ca thì ngươi đâu đến thế này.

Đinh Phục vẫn giữ vẻ mặt căm thù, nhưng đã hơi cúi, mắt chàng nhìn thẳng về nền đất, qur thật vừa rồi chàng đã quá xúc động để bây giờ không những hại bản thân mà còn kéo theo Đỗ Anh Vũ.

Đinh Phục đưa ánh mắt tạ lỗi quay sang Đỗ Anh Vũ, Đỗ Anh Vũ lại là người tinh ý, sao lạ có thể không nhận ra, ông mỉm cười như là không còn nhớ gì về chuyễn vừa xảy ra.

Lúc này Đỗ Đình Anh đã nâng cao trường thương, muốn một thương này giết chết Đinh Phục.

- Ngươi không có hứng thú với kiếm pháp của hán sao?

Một giọng nói vang lên, không lớn cũng không gấp gáp nhưng đủ để quanh đây nghe thấy rõ ràng tới từng câu từng chữ.

Đỗ Đình Anh liền đình chỉ động tác, hướng về phía người vừa lên tiếng.

- Ta quên mất còn có ngươi.

Lý Lãng lúc này đã kéo thân mình mà ngồi dậy, chàng nhún hai vai nói.

- Hình như ngươi có biết ta sao?

Đỗ Đinh Anh trả lời.

- Biết chứ, ngươi là một tên tò mò đang gét, ta vốn có ý định giết ngươi từ lâu rồi.

Lý Lãng cười.

- Nhưng cuối cùng cho tới giờ ngươi vẫn còn chưa có ra tay. Có phải là do Vũ Hướng ngăn ngươi lại.

Đỗ Đình Anh gật đầu.

- Đúng là như vậy.

Lý Lãng quay sang phía Vũ Hướng.

- Tại sao?

Vũ Hướng đáp.

- Vì ta còn cần ngươi bảo vệ ta khi nhận lời mời của Đỗ Anh Vũ.

Lý Lãng khẽ hô.

- À

Chàng tiếp.

- Sáng này thực ra không phải vì Kiếm Si chết mà ngươi mới mời ta bằng lễ vật hậu hĩnh như vậy mà bởi vì ngươi có ý muốn mời ta từ trước, chính Kiếm Si không phục lên mới nảy sinh những chuyện sau này xảy ra đối với lão.

Vũ Hướng xác nhận.

- Đúng là như vậy.

Lý Lãng hai tay ôm ngực chàng lên đôi chân ngồi lên ghế lại tiếp.

- Vậy thì lần tỉ thi trên hoàng thành cũng là do các người dựng lên.

Đỗ Đình Anh cười rồi quay sang phái vũ hướng với vẻ mặt kính phục.

- Vũ thiếu gia quả là tuổi trẻ tài cao, tất cả đều do cậu ấy sắp xếp.

Vũ Hướng được Đỗ Đình Anh khen liền cười lớn ra bộ khiêm tốn mà nói.

- Chỉ là chút tài mọn, Đỗ thống lĩnh chê cười rồi.

Lý Lãng cũng lên tiếng.

- Kế hoạch này của Vũ thiếu quả thật là hết sức độc đáo, bất quá.

Vũ Hướng mỉa mai nhìn theo Lý Lãng.

- Bất quá làm sao.

Lý Lãng đáp.

- Bất quá, nó có quá nhiều sơ hở.

Vũ Hướng nhếch môi.

- Sơ hở, ngươi thử nói nghe xem kế hoạch của chúng ta có sơ hở gì?

Lý Lãng đáp.

- Trước tiên là Lê Văn Chung.

Vũ Hướng nghi hoặc.

- Lê Văn Chung?

Lý Lãng gật đầu.

- Đúng vậy, người này võ nghệ thuộc hàng đứng đầu, đâu có dễ dàng bị người giết, huống hồ còn là một kích chí mạng.

Vũ Hướng nhíu mày, nụ cười mỉa mai trên khóe môi cũng không còn nữa.

Lý Lãng lại tiếp.

- Trên người y không có vết thương do quần ẩu, hơn nữa là bàn tay y lại không hề có dấu hiệu của việc động thủ.

Đỗ Anh Vũ nói chen ngang.

- Có nghĩa là y bị một người quen đâm lén.

Lý Lãng gật đầu.

- Người đánh lén này phải là người hán vô cùng tin cậy, và người này võ nghệ cũng không có thấp hơn y.

Đỗ Đình Anh lên tiếng phản đối.

- Cho dù là vậy cũng không thể nói lên là do ta hạ thủ được.

Lý Lãng đáp.

- Không sai, chừng đó vẫn chưa chứng minh được điều gì, nhưng trước khi chết Lê Văn Chung có lưu lại một thứ.

Đỗ Đình Anh nhíu mày.

- Thứ gì

Lý Lãng đáp.

- Chính là một tia ngù thương của ngươi.

Đỗ Đình Anh cười lớn.

- Quả là Lê Văn Chung, ta đã quá coi thường ngươi rồi.

Vũ Hướng cũng tiếp lời.

- Cho dù là vậy thì ngươi biết cũng quá muộn rồi, ta sẽ lập tức đưa các người xuống địa ngục, xuống đó các ngươi tha hồ mà tâu với diên vương.

Vũ Hướng nói xong, Đỗ Đình Anh tay nắm trường thương, lướt nhanh đam tới
Lý Lãng.