Chương 99: Tiến Vào
" Tên này bị đên sao, lại dám bước vào cấm khu một mình! "
" Ha ha, các ngươi nhìn trên người hắn sức mạnh khí tức không phải liền hiểu rõ! "
" Thì ra là vậy, dạo này một đám ngông cuồng ngu xuẩn người mới thật nhiều a, thật chết bao nhiêu cũng không đủ! "
Xung quanh đám người nhếch miệng tràn đầy khinh thường, liếc mắt về phía Tịnh Nhạc tựa như nhìn người sắp chết, dạng này người mới coi mình là vô địch thiên hạ, tự cao tự ngạo bọn hắn thấy nhiều, chỉ là kết cục từ trước đến nay chỉ có một, chết không toàn thây!
Vừa mới đi không xa Trần Tiếu nhìn thấy Tịnh Nhạc một thân một mình tiến vào xong liền lập tức cuồng tiếu.
" Ha ha ha, khó trách lại từ chối, thì ra lại là một tên ngu xuẩn ngông cuồng a! "
" Hừ, khó trách trên thân khí tức lại tinh khiết như vậy, chỉ sợ một giọt máu còn chưa đụng vào đi! " Bên cạnh hắn nam tử cung khinh thường hừ một tiếng, sau đó lại hướng về phía Trần Tiếu cười cười nói.
" Trần ca, ngươi nghĩ tên ngu xuẩn phế vật kia sẽ chết kiểu gì đây? "
Trần Tiếu cũng chỉ khẽ nhếch miệng, hoàn toàn không coi Tịnh Nhạc vào mắt, sau đó lại liếc về Đường Hạo cùng Lục Vi hai người, giọng tràn đầy trêu chọc.
" Thế nào, các ngươi đã thấy rõ, về sau nhìn kỹ một chút, đừng lúc nào cũng nhìn chó thành người! "
" Cái này...! "
Đường Hạo cùng Lục Vi hai mắt nhìn nhau, thật không biết nói cái gì, cũng không dám phản bác lại Trần Tiếu, chỉ khẽ thở dài nhìn về phía Tịnh Nhạc thầm nói.
" Ai, cầu mong ngươi có thể bình an trở ra đi! "
Nói xong đám người liền rời đi, tiếp tục tìm kiếm thành viên, cũng chỉ có trong nhóm mặc đồ đen thần bí nữ tử, nàng hai mắt lấp lóe nhìn về Tịnh Nhạc một hồi, lúc này mới rời đi.
...
" Tiểu tử, ngươi vào một mình? "
Tịnh Nhạc bước đến cổng, canh giữ sĩ quan nhìn thấy hắn chỉ có một mình, mày liền không nhịn được cau lại hỏi.
" Ân! "
" Tiểu tử, ngươi có biết đang làm gì không, đám người kia cũng không nó, bất quá ta hảo ý nhắc nhở ngươi, tốt nhất đi tìm một chút đội ngũ gia nhập đi, ngươi không biết bên trong cấm khu có những gì đâu! "
Sĩ quan là một vị trung niên, hắn nhi tử cũng vì đi vào cấm khu mà chết, lại nhìn Tịnh Nhạc trẻ như vậy, cho nên hảo ý nhắc nhở, muốn chặn lại tên người trẻ ngạo mạn này!
" Đa tạ, ta đi một mình cũng được! " Tịnh Nhạc phía sau mặt nạ vẫn bình tĩnh trả lời.
" Ai, được rồi, sau này cũng đừng hận ta không nhắc nhở ngươi! "
Sĩ quan thở dài lắc đầu một cái, sau đó mở ra cổng nhỏ để Tịnh Nhạc đi vào.
" Cảm tạ! "
Tịnh Nhạc lên tiếng cảm ơn, sau đó không do dự bước qua, chính thức xâm nhập vào Sương Mù Rừng.
" Ai, quả thực không hổ danh là cấm khu, vừa bước vào liền để ta cảm nhận được nguy hiểm, lông tơ đều dựng hết lên! "
Tịnh Nhạc cảm nhận xung quanh vừa lạnh lẽo âm u lại tối tăm khung cảnh, trong lòng không nhịn được cảm thán kêu lên, cây cối ở đây bởi vì quanh năm không có mặt trời cho nên không chỉ không có lá, mà bộ dạng còn mười phần kì dị.
Lúc này còn bị phủ bởi một lớp dày đặc xương mù, quả thực không khác gì trong phim kinh dị, làm cho người ta nổi cả da gà!
" Phù! "
Tịnh Nhạc hít một hơi sâu, sau đó tiếp tục bước đi vào sâu bên trong, đối với đám người kia khinh thường ánh mắt cùng lời nói hắn một câu cũng không để trong lòng, hắn từ trước đã dự tính tới tràng cảnh này rồi!
Quan trọng là hắn không có khả năng kết tổ đội, cái này bởi vì hắn năng lực quá phức tạp, lại có quá nhiều thứ không thể lộ ra công chúng, cho nên chỉ có thể đi một mình.
Còn Đường Hạo tổ đội kia thực chất mà nói, coi như hắn như kiếp trước người thường vẫn sẽ không dám gia nhập.
Bọn hắn quá ảo tưởng, tạo một cái chỉ toàn người mới tổ đội là cực kì sai lầm, cấm khu không như bí cảnh, nếu nói thật, cấm khu còn so với bí cảnh nguy hiểm hơn nhiều, càng có nhiều sinh vật, càng có nhiều ẩn núp hiểm nguy.
Giống như ở trái đất ngươi bước vào một khu rừng nguyên sinh vậy, coi như ngươi đã học qua sinh tồn, ngươi có cực tốt thân thể, tuy nhiên ngươi khẳng định không sống quá ba ngày, cái này là bởi ở những nơi này có quá nhiều yếu tố ngẫu nhiên cùng với bất ổn định.
Ngươi có thể nhẹ nhõm tìm được lối thoát, cũng có thể chỉ vẻn vẹn một giờ, chỗ ngươi đang đứng chính là địa ngục giết chết ngươi.
Vì thế sự cần thiết không phải chỉ nguyên kiến thức mà còn cần phong phú kinh nghiệm mới được.
Trái đất còn như thế lại không nói tới nơi này nguy hiểm còn so với Trái đất vô số lần Bích giới, người ta sẽ tự nhiên gọi nơi này là cấm khu sao?
Đường Hạo cùng Lục Vi hai người này tính cách không tệ, cho nên hắn mới nhắc nhở, còn sống chết như thế nào là tùy thuộc vào bọn họ đi!
Tịnh Nhạc đi được mấy phút xong lúc này mới dừng lại, nhìn xung quanh mờ mịt khung cảnh, phía sau con đường đã hoàn toàn bị che đậy bởi sương mù, trong lòng liền không nhịn được cảm thán lên.
" Đáng sợ thật, còn may một thế trước ta cũng không có tới nơi này, khó trách chết ở Sương Mù Rừng hàng năm nhân loại cao tới mấy vạn con số! "
Hắn lúc này đang đứng vẫn còn có thể xác định phương hướng, tuy nhiên một khi gặp nguy hiểm chạy loạn, ngươi tuyệt đối không biết mình đang đứng ở chỗ nào, bị làn sương mù mê hoặc, đang chạy thoát ra nhưng thực chất lại ngược vào sâu bên trong.
" Xè! "
Đúng lúc này hắn hai mắt lóe sáng, cánh tay hóa thành tàn ảnh nâng lên, tức thì bắt lấy từ cành cây phi tới một con rắn, con rắn này hai mắt đỏ như máu phát sáng, bị Tịnh Nhạc bắt lấy liền điên cuồng dãy rụa, răng nanh vẫy phì phì ra độc dịch.
" Ừm, chỉ là một đầu cấp 0 độc xà, bất quá ẩn nấp không tệ! "
Tịnh Nhạc nói xong liền ngưng tụ ngọn lửa, đem con rắn này đốt thành tro bụi.
" Lại nói nơi này thật thật nhiều côn trùng, nếu bị cắn phải sẽ lập tức bị trúng độc, sức chiến đấu sẽ phân nửa giảm đi! "
Lúc này trên mấy cái cành cây thỉnh thoảng lại thấy một đám côn trùng bay qua, mặc dù không tính là yêu thú, tuy nhiên bên trong bọn chúng đều có độc, nếu bị cắn trúng nếu không kịp chữa trị, vết thương sẽ dẫn tới hoại tử, phiền phức vô cùng.
" Bất quá, đáng tiếc, vừa hay ta là các ngươi khắc tinh! "
Tịnh Nhạc nói xong, lập tức một mồi lửa vung lên, nhiệt độ cao ngọn lửa tức thì đem đang bay gần đến người hắn đốt thành tro bụi, theo gió nhẹ bay xuống mặt đất.
Tiếp tục đi vào sâu bên trong, hắn lại có phát hiện mới, bên trong Sương Mù Rừng quả thực yên tĩnh đến kì lạ, không có một chút thanh âm, thậm chí côn trùng bay cũng không có tiếng, cũng không biết là do yêu thú đặc thù hay do có một thứ gì đó lực lượng ngăn cản.
Đang đi giữa chừng đúng lúc này mũi hắn khẽ động, một loại tanh tưởi mùi hương từ mũi hắn lướt qua, loại này mùi hương là yêu thú máu...còn có nhân loại máu.
" Chẳng lẽ có chiến đấu, ta đến xem thử chút! "
Tịnh Nhạc khẽ nói, sau đó chân đạp vào thân cây bay đi, hắn đây là muốn tăng Phong Vân Bộ độ thuần thục, hơn nữa di chuyển như này cũng tránh được nhiều nguy hiểm hơn, chẳng hạn vừa nãy đột nhiên từ mặt đất chui lên tấn công hắn thụ tinh, người bình thường không cẩn thân sẽ bị nó bám lấy, hút thành thây khô.
Theo mùi máu bước đi, rất nhanh hắn liền nghe thấy bé nhỏ thanh âm, ở phía xa có năng lượng giao động, hiển nhiên là có nhân loại đang chiến đấu.
" Chết tiệt, tại sao ở đây lại có Huyễn Phong Thú xuất hiện ở đây! "
Quát lớn là một tên cường tráng to cao nam tử, trên thân mặc trọng giáp, trên tay còn đeo một chiếc khiêng, hiển nhiên là trong đội đỡ đòn.
Bất quá trên người hắn lúc này áo giáp đứt đoạn, lộ ra từng mảng máu tươi, xung quanh hắn còn có một cái sinh vật, liên tục hướng về hắn tấn công.
" Không được, bọn chúng là bị Hàn Phong Quả dẫn tới, chúng ta nhất định phải mau chạy! "
Đứng bên cạnh một tên cầm song đao nữ tử khuôn mặt cũng tái nhợt kêu lên, đúng lúc này một trận sắc bén gió xoáy bắn tới, tức thì để nữ tử tròng mắt co rút lại, cầm song đao lên chặn lại.
Bất quá không biết có phải nàng vì kiệt sức, song đao chém lên lại bị trượt, lập tức bên trong gió xoáy một cái bén nhọn lưỡi hái xuất hiện, tức thì đem nàng bàn tay chém đứt.
" Aaa...! "
Máu tươi tựa như vòi nước phun trào, nữ tử cũng biến thành kinh hoảng đến cực hạn, thống khổ nắm lấy bị đứt cánh tay, từ trong túi run rẩy lấy ra chữa thương dược tề, bất quá đau đớn thanh âm vừa vang lên, lúc này lại một đạo gió xoáy bắn tới.
" Xoẹt! "
Cái kia sắc bén lưỡi hái lại xuất hiện, hàn quang lóe lên, tức thì đem nàng cổ đứt làm hai đoạn, tràn đầy huyết tinh lăn lốc dưới mặt đất, bên trên vẫn còn y nguyên lưu lại hoảng sợ nét mắt.
Viu!
Không khí khẽ run rẩy, bên trong gió xoáy dần dần hiện ra một cái thân ảnh, là một đầu giống sóc yêu thú, hai mắt đỏ tươi, nhọn hoắt răng nanh, bất quá khác biệt phần đuôi của nó mọc ra một cái bằng kim loại sắc bén lưỡi hái, phía trên vẫn còn lưu lại nóng hổi máu tươi!