Chương 52: Hủy Thiên Diệt Địa Tràng Cảnh
" Má nó, sẽ không phải là bom! "
Tịnh Nhạc còn định vất bia đá qua một bên, tuy nhiên hắn còn chưa kịp ném đi, đúng lúc này từ bia đá ngưng tụ một chùm sáng, bắn thẳng vào Tịnh Nhạc mi tâm.
Tịnh Nhạc chỉ thấy trời đất quay cuồng, thân thể lơ lửng giữa không trung, khi tỉnh dậy hắn phát hiện mình lúc này đang đứng trên một vách đá rất cao, xung quanh cảnh vật mười phần xơ xác, một chút thực vật cũng không có, chỉ có vô tận bị cháy đen mỏm đá, thậm chí có chỗ còn bị nung thành dung nham.
" Nhiệt độ thật kinh khủng! "
Tịnh Nhạc cảm nhận nhiệt độ xung quanh liền không nhịn được cắn răng kêu lên, bởi vì nó thực sự rất nóng, nóng đến mức khiến làn da như bị thiêu cháy, hắn thục dục năng lượng đi bảo hộ thân thể, lúc này mới miễn cưỡng chống lại được.
Phải biết Tịnh Nhạc là Linh sư, sức chịu đựng siêu viễn người thường, coi như hơ tay qua lửa cũng đừng nghĩ có thể gây cho hắn vết thương, lại không nói hắn còn là hỏa hệ thể chất, khả năng miễn nhiệt lại càng thêm một bậc.
Lúc này vẫn bị nhiệt độ ở đây làm cho bỏng rát, có thể thấy nơi này nhiệt độ lớn đến mức nào.
Không chỉ thế nơi này không biết ánh sáng ở đâu, khiên hắn chói mắt cực kì, xung quanh khung cảnh cũng chỉ mơ hồ nhìn ra được.
Tịnh Nhạc muốn cùng Tiểu Hỏa hợp thể, bất quá làm thế nào cũng không liên hệ được, cuối cùng hắn chỉ có thể cắn răng dò tìm nguồn sáng này là ở đâu.
Một lúc sau hắn liền tìm ra, Tịnh Nhạc không do dự tiến về nguồn sáng vị trí, hắn không biết không gian này là gì nhưng khả năng cao là có liên quan đến Chiến Kỹ Ma Văn, không chừng thật là bản thân cơ duyên, cho nên hắn muốn tìm hiểu kỹ một chút.
Tịnh Nhạc càng đi về phía nguồn sáng, nhiệt độ càng tăng, cái kia kinh khủng nhiệt độ khiến Tịnh Nhạc có chút không chịu nổi, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, trong không gian này lại không thể sử dụng hồi năng lượng dịch.
Vì thế năng lượng trong nguyên năng tiếp tục điên cuồng tiêu hao, hắn đi được một đoạn liền đã tiêu hao một nửa.
" Thật đáng sợ nhiệt độ, cũng không biết là vật gì, cứ như thế này ta thật sự phải thành heo quay a! "
Tịnh Nhạc miệng cảm thán khó tin nói, không biết có nên tiến vào tiếp hay không, dù sao càng vào gần nhiệt độ càng mạnh, rất nhanh liền vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn rồi!
Đúng lúc này cái kia nguồn sáng chuyển động, Tịnh Nhạc lập tức căn mắt ra muốn nhìn rõ, rất nhanh hắn liền mơ hồ nhìn ra vật kia hình dạng.
" Ân, kia...không phải là một cái nhân loại hay sao? "
Cái này phán đoán tự để cho Tịnh Nhạc mười phần chấn động, không sai, phát ra ánh sáng cùng nhiệt độ là từ một cái nhân loại.
Nhưng mà có thể phát ra mạnh mẽ như vậy nhiệt năng cùng ánh sáng, người này rốt cụng mạnh đến mức nào, thậm chí Tịnh Nhạc có chút hoài nghi người kia có phải nhân loại hay không, hay là do một loài cường đại yêu thú biến hóa thành?
" Ngang...!!! "
Đúng lúc này không gian chấn động, một cái to lớn tiếng kêu vang lên, tựa như hỗn độn thần chung, để cho vạn vật đều run rẩy, thậm chí dưới chân vách đá cũng trong tích tắc phá toái thành trăm mảnh.
" Không tốt! "
Tịnh Nhạc nhìn dưới chân vách đá vỡ nát, trong lòng không nhịn được kêu lên, vội sử dụng kỹ năng hình thành vũ dực, nhưng mà chưa kịp sử dụng hắn liền phát hiện, mình cơ thể cũng không có rơi mà là lơ lửng giữa không trung.
" Cái quỷ gì, chẳng lẽ là ta dùng linh hồn tiến đến?! "
Tịnh Nhạc trong lòng ngờ vực, cũng không hiểu sao thân thể mình lại có thể lơ lửng, nếu là linh hồn vậy rõ ràng vừa nãy không phải mình bị nhiệt độ tác động sao?
Tịnh Nhạc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đột nhiên trên bầu trời truyền đền một luồng kinh khủng khí áp, lập tức để hắn hai tròng mắt co rút lại.
Chỉ thấy bầu trời lúc này đã bị mây đen che phủ, phong vân, sấm sét nổi lên, thỉnh thoảng lại có một đạo lôi đình đánh xuống mặt đất, tức thì đem một ngọn núi đánh thành tro bụi, khung cảnh giống như ngày tân thế vậy.
Nhưng cái này còn chưa là gì, tiếp theo cảnh vật mới thực sự để Tịnh Nhạc thân thể cứng đơ, cả người run rẩy trợn mắt lên.
Giữa mây mây đen bầu trời, dần dần bay xuống một đạo to lớn thân ảnh, toàn thân dài ngàn mét lấp lánh vẩy đen, tứ chi cường tráng, tựa như ác quỷ nhọn hoắc hàm răng, trên lưng mọc ra hai cánh, mỗi lần vung vẩy đều tạo ra vô số cuồng phong, hai mắt huyết ngục màu đỏ rực, lúc này đang nhìn thẳng về phía Tịnh Nhạc vị trí.
" Ngang...!!! "
Trên không trung sinh vật một lần nữa rống lớn, khiến thiên địa đến chấn động!
Tịnh Nhạc khuôn mặt bất khả tư nghị, cảm giác mình như đang nằm mơ, bởi vì trước mắt sinh vật, không ai khác chính là từ thần thoại hiện ra Cự long.
" Thật đáng sợ, cái kia khí thế quả thực so với Hoàng linh sư còn cường đại gấp trăm triệu lần! "
Tịnh Nhạc trong lòng run rẩy kêu lên, nếu không phải hắn hiện tại trạng thái giống như có thể miễn nhiễm sát thương, chỉ sợ tại đầu Cự long này tiếng gầm đầu tiên hắn đã chết cả trăm lần rồi.
Đúng lúc này phát ra nguồn sáng nhân loại bỗng nhiên động, chỉ thấy toàn bộ chói mắt quang mang dần dần thu hẹp vào hắn thân thể, lúc này Tịnh Nhạc mới nhìn rõ người kia thân ảnh.
Là một cái nam tử, thân thể cường tráng cao lớn vô cùng, ít nhất phải trên hai mét, cơ bắp như mãng xà cử động, tóc dài bay sau lưng, làn ra như đúc thành kim quang, bốc ra nhiệt độ cao đến mức làm không gian run rẩy, hai mắt sáng rực như tinh thần, lúc này cũng nhìn thẳng về trên trời Cự long.
Một giây sau nam tử này một lần nữa chuyển động, nhấc lên dưới đất cự chùy, không do dự nhảy thẳng lên bầu trời tiến công, toàn thân phát ra sáng chói kim quang, tựa như một tôn hỏa thần.
" Rống!! "
Cự long cũng tức giận rống lên, móng vuốt hướng về nam tử đập tới, hai cái sinh vật đại chiến mấy ngày mấy đêm, thi triển đủ các loại dị năng thần kỹ, khiến thiên địa đều chấn động, không gian bị bẻ còn hủy diệt, tạo ra vô số không gian loạn lưu.
Tuy nhiên càng đánh Cự long thương thế càng nặng, trên thân long lân bị bật ra, răng nanh móng vuốt đều vỡ nát, bất quá phía đối diện nam tử vẫn không chút biến đổi gì, kim thân vẫn tỏa ra sáng chói quang mang, tựa như thái dương bất diệt.
Lại đánh nhau một ngày nữa, rốt cuộc cự long mới không cam lòng nằm xuống, bị nam tử kinh khủng hỏa diễm đốt thành tro bụi.
Tịnh Nhạc đứng ở giữa xem nam tử cùng cự long chiến đấu, lúc này cả người đã chết lặng, cái kia hùng vĩ cảnh tượng chiến đấu thực sự quá rung động lòng người, coi như hắn tâm thần kiên định nhưng không có khả năng kìm hãm được run rẩy, cơ thể run rẩy, nội tâm càng run rẩy!
" Đây chính là trong tiểu thuyết nói hủy thiên diệt địa chiến đấu sao? "
Tịnh Nhạc hít một ngụm khí kêu lên, trong lòng vừa run sợ đồng thời cũng hưng phấn đến cực hạn, trong lòng đối với thực lực càng thêm thèm khát, chỉ cần là con người ai lại không muốn có thể một quyền chấn sơn hà, thôn tinh nhật nguyệt năng lực đâu.
Đặc biệt là tên nam tử kia, tựa như chiến thần một dạng, tay không trảm Cự long, ngầu đến mức làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào, tâm thần chấn động!
Đúng lúc này ở trên trời nam tử ánh mắt đột nhiên hướng về Tịnh Nhạc, để cho hắn giật nảy cả mình lùi lại, nam tử kia lại có thể thấy mình?
Tịnh Nhạc trong lòng có hơi lo sợ, ban đầu hắn còn nghĩ mình đang ở một loại trạng thái nào đó, giống như đeo vào kính thực tế ảo vậy, được trải nghiệm một đoạn phim lịch sử.
Nhưng lúc này nam tử kia lại nhìn được bản thân, hắn làm lại không lo sợ, cũng không biết người này có làm gì mình hay không, đối phương cường đại như thần linh, người ta chẳng cần đụng tay, chỉ sợ một cái thổi nhẹ cũng có thể giết chết hắn.
" Chậc chậc, lâu như vậy mới tìm được người có thể tiếp nhận truyền thừa của ta! "
Đúng lúc này nam tử bỗng nhiên lên tiếng, có hơi chép miệng cảm thán.
Tịnh Nhạc nghe vậy liền giật mình, sau đó khuôn mặt liền biến thành cực kì hưng phấn, mẹ nó, đây chẳng lẽ thực sự là cơ duyên của ta, vị lão đại này lại muốn đem truyền thừa cho mình?
" Vị tiền bối này, chẳng lẽ lài ngài muốn truyền thừa cho ta? "
" Ừm, không tệ, thế nào, có thấy vừa rồi ta chiến đấu không sai chứ? "
Nam tử lập tức biến mất, một giây sau liền xuất hiện trước mặt Tịnh Nhạc, khoanh tay khuôn mặt có hơi đắc ý hài lòng nói.
" Là, tiền bối, chẳng lẽ ngươi là trong truyền thuyết thần linh! "
Tịnh Nhạc nghe nam tử khẳng định, trong lòng càng hưng phấn kêu lên, người này thực lực mạnh như vậy, truyền thừa khẳng định vô cùng cường đại, thậm chí có thể để Tịnh Nhạc xây dựng cơ sở, sớm ngày đạt loại kia hủy thiên diệt địa sức mạnh.
" Chậc, thần linh chức vị này ta còn không dám, tiểu tử ngươi không tệ, không chỉ thể chất đủ sáu loại thuộc tính, mà thú linh cũng vô cùng không tầm thường, vừa hay cực kì phụ hợp năng lực của ta! "
Nam tử xoa cằm lắc đầu cảm thán nói, dường như chỉ một cái liếc mắt liền biết được Tịnh Nhạc tất cả bí mật.
Tịnh Nhạc đối với việc này cũng không bất ngờ gì, dù sao đối phương loại kia thực lực, chỉ sợ từ nhỏ đến giờ hắn đi đái bao nhiêu lần đều có thể nhìn ra, chỉ là mấy cái thuộc tính thì có gì khó khăn!
" Vậy tiền bối, ta phải làm gì? "
Tịnh Nhạc vô cùng hưng phấn, còn nghĩ đến làm thế nào để cho nữ tử kia nói cho hắn biết Ma văn cách phá giải, vậy mà bia đá lại tự chấp thuận hắn, quả thực lộc từ trên trời rơi xuống.
" Không cần làm gì, thả lỏng liền được, ta sẽ ký ức truyền thừa cho ngươi! "
" Tốt! "
Tịnh Nhạc lập tức gật đầu, nhắm mắt lại, cả người tiến vào thả lỏng trạng thái, tuy nhiên đợi mấy phút sau vẫn không có phản ứng gì, lúc này hắn mới mở mắt nghi hoặc hỏi vị kia nam tử.
" Tiền bối, có vấn đề gì sao? "
Tịnh Nhạc mở mắt ra liền thấy vị kia tiền bối đang xoa cằm nhăn mày nhìn hắn, khuôn mặt có hơi do dự suy tư, một lúc sau liền kì lạ liếc nhìn, âm dương quái khí hỏi.
" Ừm, tiểu tử ngươi có hơi lạ, rõ ràng phần dưới là có nhưng mà thân thể làm sao lại giống nữ nhân xinh đẹp như vậy, thậm chí khí tức còn có phần âm nhu, ngươi chẳng lẽ...là gay? "
Nam tử nói xong lập tức để Tịnh Nhạc cả người cứng đơ, trong lòng không chịu được nôn một ngụm lão huyết, quả thực như sát thương chí mạng, khó chịu nhưng không thể quát ra!
" Đúng, mẹ nó, ngươi tên này tuyệt đối là gay, làm sao một tên nam nhân lại nuôi đến tuyệt sắc như vậy, không được, lão tử truyền thừa là thuần dương, không thể truyền cho thái giám, ngươi tốt nhất vẫn là biến đi! "
Nam tử nhìn Tịnh Nhạc một hồi, càng ngày càng cảm thấy mình phán đoán chính xác, cho nên lập tức lấy tay phủi phủi đuổi Tịnh Nhạc đi, tốn công nhiều như vậy diễn một cảnh chém giết Cự long, cuối cùng người truyền thừa lại bị gay, quả thực là xui xẻo!
" Ây, tiền bối, dừng bước...! "
Tịnh Nhạc nhìn thấy nam tử định rời đi lúc này mới vội níu kéo lại.
" Có chuyện gì? " Nam tử quay đầu nhăn mày hỏi.
" Tiền bối, ta là nam nhân một trăm phần trăm, ngươi nghĩ xem, nếu ta là gay, vừa nãy nhìn thấy ngươi anh minh thần võ làm sao có thể giữ bình tĩnh như vậy, tuyệt đối là phải biến thành nữ sinh ướt át bộ dạng, nằm vật ra mặt đất tự xử không biết bao nhiêu lần, ngài thấy có đúng không? "
Tịnh Nhạc vội lên tiếng giải thích, nếu như vì lý do này mà đánh mất truyền thừa, vậy sau này hắn còn tu luyện làm cái quỷ gì, tốt nhất nên nhảy vào đống phân đi.
" Ừm! "
Nam tử nghe vậy liền hơi nhăn mày, cảm thấy cũng rất hợp lý, khả năng là do mình nghĩ nhiều, không chừng thời đại này nam nhân đều biến thành đẹp như thế thì sao?
Với lại hắn đợi người truyền thừa cũng không ít thời gian rồi, hiện tại nếu như bỏ đi, cảm thấy cũng có chút tiếc nuối.
" Được rồi, vậy ngươi ghi nhớ bản chiến pháp này đi! "
Nam tử thở dài một hơi, ngón tay chỉ vào Tịnh Nhạc mi tâm, tức thì một luồng kí ức tràn vào não bộ hắn.