Chương 12: Quá mất mặt

Tướng Quân, Buông Ta Ra, Tang Thi Kìa

Chương 12: Quá mất mặt

Đàm Cửu U nhìn nữ hài trong lồng ngực, nữ hài môi hồng răng trắng, thực sự rất đáng yêu. Bé gái có vẻ vẫn còn hơi sợ, cũng phải thôi, tình cảnh vừa rồi người lớn còn bị dọa huống chi một đứa trẻ.

" Bé con, bé có sao không? Sao lại xuất hiện ở chỗ này? " Đàm Cửu U nhỏ nhẹ quan tâm hỏi nữ hài trong ngực.

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi ra là tiểu hài tử liền bắt đầu nấc nấc rồi cuối cùng òa lên khóc, nước mắt rơi lã chã, úp mặt vào trong ngực nàng làm ướt cái nguyên một mảng lớn.

Cũng phải thôi, ban nãy nữ hài bị dọa sợ, không kịp nghĩ, bây giờ có được cảm giác an toàn liền cảm thấy bản thân rất ủy khuất. Trẻ con thường khóc vì muốn người lớn quan tâm chúng, hơn nữa Cửu U lại làm Hàn Băng Nhi có cảm giác đặc biệt thân thiết, thì càng khóc dữ dội hơn nữa.

" Băng Nhi sợ, hức hức, Băng Nhi sợ lắm, quái vật muốn ăn thịt Băng Nhi, hức, … "

" Ngoan ngoan, quái vật a di đuổi đi hết rồi, không sợ nữa, không sợ nữa. " Đàm Cửu U chỉ đành vỗ vỗ nhẹ lưng bé gái, dỗ cho thôi khóc.

Có lẽ vì quá sợ nên nữ hài khóc mãi không thôi, Đàm Cửu U đành bồng bé gái trở về đoàn xe, dù sao ôm một bé gái một mình ngoài đây cũng hơi nguy hiểm. Về đoàn xe, nhiều người chắc tiểu hài tử sẽ cảm thấy an toàn hơn.

Vừa về tới gần đoàn xe đã nghe âm thanh chói tai của Tô Trang:

" Đàm Cửu U, người không nói một lời đã bỏ đi một mình là có ý gì? Ngươi có biết vì một mình ngươi mà ảnh hưởng tất cả mọi người chậm trễ thời gian hay không? Ngươi có chút ý thức đoàn đội nào không hả? "

Đàm Cửu U đi tới thì nhìn thấy Tô Trang đứng chống hông, vẻ mặt có bao nhiêu đáng ghét thì có bấy nhiêu đáng ghét. Những người khác trong đoàn trừ Thu Liên cũng một bộ thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt bực bội.

Đàm Cửu U cũng lười quản bọn họ khó chịu hay không, nàng chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục đi về phía xe của đội nàng.

" Các ngươi không nghe tiếng trẻ con thét sao? Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu? "

Nghe Cửu U nói, đám người kia mới để ý tới nữ hài trong ngực Cửu U, nữ hài mặc bộ đầm trắng, giày hồng, mũm mĩm dẽ thương. Lúc này nữ hài đã nín khóc rồi, chỉ còn hơi rưng rưng nước mắt thôi, nhìn rất đáng thương.

" Oa, con nhà ai thật đáng yêu nha? Nhìn thật muốn bắt về nhà nuôi. "

" Phải a, phải a, hai má nộn nộn, muốn đi lên nhéo vài cái a. "

" Không thể nào, quanh đây sao lại xuất hiện nữ hài tử? Quanh đây đâu có căn cứ nào trừ A thị? "

" Hay là con ai từ căn cứ khác tới A thị, giữa đường gặp nạn, một mình nừ hài chạy thoát? "

" Ta nghĩ có thể nha, nhìn quần áo của nữ hài kìa, trắng tinh, nhìn rất mới, nữ hài cũng sạch sẽ nữa. "

Một đám nữ nhân xôn xao, suy đoán lý do nữ hài xuất hiện ở nơi xa xôi, đầy rẫy nguy hiểm này.

Đàm Cửu U nghe vậy cũng cảm thấy có lý, thế nên nàng cúi xuống hỏi bé gái: " Bé con, con nói cho a di biết, gia đình con đang ở đâu? "

Nữ hài im lặng sút sít vài tiếng rồi trả lời: " Băng Nhi ở thành phố A. "

" Thành phố A? Vậy sao con lại ở đây? " Cửu U ngạc nhiên hỏi.

" Băng Nhi leo lên xe của a di, hức, a di đừng la Băng Nhi nha. " Nữ hài vừa trả lời vừa thút thít khóc, nghe làm người ta mềm lòng, có loại cảm giác mình là người xấu chọc hài tử người ta khóc.

" Ai, lá gan thật lớn nha, được rồi, a di không la con, con ngoan không khóc nữa nha. " Đàm Cửu U mềm lòng nói.

" Ưm " Nữ hài nhu thuận gật gật cái đầu nhỏ.

Lúc này Mịch Yên không kiên nhẫn nhíu mày nói: " Được rồi, còn ở đây làm gì nữa, trễ hết bao nhiêu thời gian. Nếu con bé ở thành phố A thì thuận đường đưa nó về nhà luôn là được. "

Vậy là mọi người lên xe, trên xe, nữ hài dính chặt trong lòng Đàm Cửu U, ai nói gì, dụ dỗ ra sao cũng không chịu buông. Mọi người bất đắc dĩ, đáng tiếc a, đáng yêu như vậy, thật muốn ôm một cái.

Trên suốt đoạn đường, Đàm Cửu U thật vui vẻ, nàng hết nhéo má nữ hài, vuốt vuốt đầu, thấy nữ hài không bài xích thì còn hôn hôn lên má cô bé.

Nữ hài chắc là khá được sủng ái, quần áo đẹp, gấu bông, người sạch sẽ, lại có mùi thơm. Càng nhìn càng muốn bắt về nhà nuôi, con của ai mà gien tốt thật, quá đáng yêu.

Hàn Băng Nhi thật ra không thích người khác coi mình như tiểu hài tử, không thích bị đụng chạm thân mật. Nhưng không hiểu sao bé thật thích a di này, đặc biệt thích được ôm, được hôn thì càng thích, rất có cảm giác muốn làm nũng.

Khi đoàn xe đi được ba phần tư quãng đường, chỉ còn một đoạn nữa là đến căn cứ A thị, Đàm Cửu U tự nhiên nghĩ đến điều gì đó. Vậy là nàng thử hỏi nữ hài: " Băng Nhi a, con nói cho a di biết con leo lên xe của a di làm gì được không? A di thật tò mò nha. "

Con nhóc nào đó nghe vậy thì cơ thể thoáng cứng một cái nhưng sau đó vùi đầu vào ngực của Đàm Cửu U, cái đầu nhỏ lắc lắc.

" Ây, vậy có nghĩa là không muốn nói hả? ". Thâý nữ hài không muốn nói, Đàm Cửu U không hiểu ra sao nhưng cũng không ép hỏi con bé.

Vì nữ hài đang úp mặt vào ngực mình nên Đàm Cửu U không thấy rõ biểu cảm của cô bé. Nếu thấy nàng sẽ rất ngạc nhiên vì bây giờ, cả khuôn mặt của nữ hài đỏ chót.

Nhóc quậy nào đó đang gào thét trong lòng: " Làm sao Băng Nhi dám nói a? Chẳng lẽ nói ra Băng Nhi muốn ra ngoài tiêu diệt quái vật, cuối cùng bị quái vật dọa khóc sao? Không được nha, quá mất mặt. "