Chương 3: Những Ngày Yên Bình... Kết Thúc

Tuổi Trẻ Của Tôi Đúng Là ... Sai Lầm

Chương 3: Những Ngày Yên Bình... Kết Thúc

Cái tình huống tôi và Hạ Băng ở cùng một phòng ngày hôm nay làm tôi nhớ đến cái ngày tôi và Ngọc Mai hôm đó. Thật thảm hại, không biết thế nào nhưng có vẻ Hạ Băng cũng đang rắc thính vì tôi ngửi thấy mùi thính bay khắp phòng. Con gái là một loài động vật ăn thịt nguy hiểm, chúng săn mồi bằng cách bật chế độ rắc thính, thính có thể được rắc thông qua cử chỉ dễ thương, lời nói ngọt ngào hay sự tốt bụng giả tạo và những "con cá" ngu ngơ, yếu đuối, tâm lí không vững vàng còn thiếu kinh nghiệm thì sẽ dễ dàng bị sập bẫy ngay. Nhưng đối với một kẻ giàu kinh nghiệm và đã từng trải như tôi thì không đời nào tôi lại rơi vào một cái "bẫy thính" đơn giản thế này. Dù sao thì cuộc đời tôi cũng sẽ không đi theo kiểu hài hước lãng mạn. Phụ nữ chỉ hứng thú với trai đẹp và những mối quan hệ bẩn thỉu. Về cơ bản, thì họ là kẻ thù của tôi. Và cách tốt nhất để tránh lún sâu vào các mối quan hệ kiểu này là để bị ghét. Nói đúng hơn là tôi quyết định sẽ dọa cho Hạ Băng sợ. Chó là kẻ thù không đội trời chung của con gái, đặc biệt là chó dữ, nếu bạn muốn con gái ghét bạn thì bạn phải chở thành chó. Và tôi quyết định sẽ cư xử như một con chó dữ, tôi từ từ tiến lại gần Hạ Băng và cố giữ sao cho ánh mắt mình thật dữ tợn, cô ấy ngừng đọc sách và ngước lên nhìn tôi vẻ mặt vẫn chả quan tâm. Đến nước này thì phải làm giống chó thật thôi, tôi nhe răng ra và gầm lên GRỪ… GRỪ giống như con chó nhà tôi gầm lên mỗi khi tôi cướp đồ ăn của nó để cho con mèo vậy. Tôi tiếp tục gầm và khá tự tin trong việc diễn xuất của mình, nhưng hình như nhỏ này nó đặc biệt hơn những đứa con gái khác, nó không sợ chó, thay vào đó nhỏ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại rồi thở dài:
_ Sao cậu không ngồi xuống đi?
_ À, được rồi, xin lỗi.
Tôi nhìn xung quanh kiếm một chiếc ghế, rồi ngồi xuống, tôi nhìn lên trần nhà rồi thở dài, rồi lại nhìn xuống sàn nhà, rồi quay qua nhìn Hạ Băng.
_ Gì thế? Hạ Băng hỏi.
_ À, chỉ là có một vài thứ tôi không hiểu cho lắm! Đây là câu lạc bộ gì thế?
_ Đoán thử đi!
_ Đây là câu lạc bộ văn học. Tôi đáp với vẻ tự tin.
_ Ồ! Thế à? lý do là gì?
_ Căn phòng này trống trải và không có một dụng cụ chuyên biệt gì cả.Hơn nữa nãy giờ cô chỉ ngồi đọc sách.
_ Suy luận tốt đấy nhưng sai, mục đích của câu lạc bộ là làm những chuyện chúng ta đang làm lúc này.
_ Tôi chịu thua! Thế đây là câu lạc bộ gì?
_Thịnh, đã bao nhiêu lâu rồi kể từ lần cuối cậu nói chuyện với con gái?
Tôi chắc chắn rằng đó là vào tháng 8 cách đây 2 năm trước nhưng tôi không định nói ra vì như thế chả khác gì thừa nhận mình là một đứa thảm hại, cho dù đúng là vậy.
_ Những con người giàu lòng nhân ái và sẵn sàng san xẻ cho những ai đang cần chúng. Xã hội gọi họ là tình nguyện viên. Chúng ta giúp đỡ những người cần được giúp đỡ. Chào mừng đến với câu lạc bộ tình nguyện. Tôi đã được cô Tuyết yêu cầu là để mắt đến cậu cho nên tôi sẽ giúp giải quyết vấn đề mà cậu đang mắc phải. Cậu nên biết ơn tôi. Vừa đứng dậy Hạ Băng vừa nói.
_ Hờ Hờ, "vấn đề" à? Tôi rất tài năng đấy cậu biết không? Tôi đứng thứ 3 toàn khối trong bài kiểm tra chất lượng đầu vào, hơn nữa, chỉ trừ đôi mắt còn lại ngoại hình của tôi mọi thứ đều hoàn hảo. Có thể nói tôi đang ở đỉnh cao của "sự nghiệp" nếu bỏ qua việc tôi không có bạn bè hay bạn gái. Vừa nói tôi vừa đưa 2 ngón tay lên cằm vẻ tự hào.
_ Vậy thì có gì đáng tự hào chứ, tên lập dị?
_ Tôi lập dị thì cũng không tới lượt cậu nói.
_ Theo như tôi thấy thì lý do cậu hoàn toàn bị cô lập là do cái tính cách quái đản và hay phản bác của cậu, còn nữa,trong lúc nói chuyện cậu cũng nên nhận ra lời nói dối trong mắt người đối diện. Tôi nói thế đúng không?
_ Nghe thật khôi hài nhưng có vẻ là vậy. Tôi quay mặt đi chỗ khác.
_ Mà dù sao thì cuộc trò chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc. Nếu cậu có thể nói chuyện được với một cô gái như tôi thì tôi nghĩ cậu cũng đã có thể nói chuyện được với đại đa số những người khác rồi. Vừa nói Hạ Băng vừa cười vẻ tự mãn.
_ Để tôi nói cho rõ nhé! Không phải là tôi không thể nói chuyện, mà là tôi chỉ không thích một cuộc trò chuyện ngắn ngủi vô nghĩa thôi và tôi chẳng cần phải thay đổi điều gì cả.
_Cậu sẽ gặp rắc rối lớn khi bước chân ra ngoài xã hội nếu cậu không chịu thay đổi bản thân đấy. Nói xong Hạ Băng khoanh tay trước ngực.
_ Yahallo, hai đứa nói chuyện đến đâu rồi? Tiếng của cô Tuyết cất lên, vừa nói cô vừa mở cửa bước vào.
_ Cô, gõ cửa trước chứ! Hạ Băng nói vẻ bực bội.
_ Xin lỗi, mà trông em có vẻ như đang gặp khó khăn khi giải quyết vấn đề của cậu ta nhỉ?
_Cậu ta thậm chí còn không biết là mình đang gặp phải vấn đề gì nữa,cô ạ! Vừa nói Hạ Băng vừa lắc đầu vẻ chán nản.
_ Trông tôi như muốn thay đổi bản thân lắm à? Tôi nói rồi tôi thích…cô độc và tôi không cần ai bảo mình phải thay đổi để trở thành người thế nào đâu! Nhỏ này bắt đầu làm tôi bực mình.
_ Không,cậu chỉ đang chạy trốn thực tại thôi!
_ Ồ, vậy thay đổi bản thân không phải cũng là một kiểu chạy trốn ư? Sao cô không chấp nhận con người thực tại của mình thay vì thay đổi nó?
_ Vì như thế không thay đổi được điều gì cả! Và nó cũng không giúp cậu tiến bộ. Giọng nói của Hạ Băng càng lúc càng gắt.
_ Thôi nào, bình tĩnh đi 2 em, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này giống trong phim bằng cách cô sẽ đưa ra cho 2 em một thử thách, người chiến thắng sẽ có quyền bắt người thua làm bất cứ điều gì? Vừa nói cô vừa mỉm cười vẻ nham hiểm.
" Bất cứ điều gì? Bất cứ điều gì sao? Kể cả chuyện ấy? " Vừa nghĩ tôi vừa nhìn Hạ Băng nhuốt nước bọt.
_ Em từ chối! Em không yên tâm khi để hắn ta làm đối thủ. Vừa nói Hạ Băng vừa ôm lấy cơ thể và lùi lại phía sau.
_ Bình tĩnh đi! Không phải lúc nào con trai cũng nghĩ đen tối như cô tưởng đâu. Vừa nói tôi vừa gật đầu vẻ như mình trong sáng.
_ Ồ vậy là ngay cả Hạ Băng cũng có thứ mình sợ nữa sao? Sao thế, sợ rồi à? Cô Tuyết nhìn Hạ Băng với vẻ khiêu khích.
_ Em không thích bị khiêu khích kiểu đó nhưng không sao em đồng ý! Ánh mắt của Hạ Băng lúc này khá nghiêm túc.
_ Vậy quyết định thế đi nhá! Từ bây giờ câu lạc bộ này sẽ trở thành chiến trường, ai đạt nhiều thành tích trong câu lạc bộ nhất thì người đó thắng, và cô sẽ quan sát 2 em để đưa ra kết quả. Cô sẽ là trọng tài…
_ Cô ơi! Còn em thì sao? em đã đồng ý đâu? Tôi nói vẻ như mình là người dân vô tội vô tình bị cuốn vào cuộc chiến vớ vẩn do bà cô đề ra.
_ Được rồi! Cuộc chiến bắt đầu từ bây giờ.
Bà cô bơ tôi như thể tôi là người vô hình vậy, mà thôi không sao dù gì tôi cũng đã quen với cảm giác đó rồi. Cái quan trọng bây giờ là cuộc sống của tôi đang bị xâm phạm nghiêm trọng, tôi có thể tưởng tượng được hàng tá rắc rối đang đứng đợi tôi ở phía trước, khi tôi bước chân vào căn phòng đó, tôi đã có một linh cảm không lành. Y như rằng, việc tôi gặp gỡ nhỏ và tự dưng bị bắt tham gia vào cái câu lạc bộ phiền phức đó. Ôi, những ngày tháng yên bình của tôi sắp bị lấy mất… không được, phải bảo vệ nó, bảo vệ những ngày tháng yên bình đó. Cho nên tôi đã có kế hoạch, tôi sẽ tạm thời ở trong câu lạc bộ đó một thời gian và tất nhiên là tôi sẽ không làm gì cả, tôi sẽ chỉ ăn nằm rồi đọc sách, tôi sẽ phớt lờ hết các hoạt động của câu lạc bộ.
Rồi con nhỏ phiền phức kia sẽ ý kiến lên bà cô phiền phức rằng:" Em thưa cô! Bạn Thịnh suốt ngày, chỉ ăn rồi ngủ. Em muốn đuổi bạn ấy ra khỏi câu lạc bộ". Sau đó tôi chỉ cần đứng ở ngoài thêm dầu vào lửa là tôi đã có thể từ từ rút khỏi câu lạc bộ một cách êm đẹp. Rồi tôi sẽ quay lại với cuộc sống trước kia, cuộc sống yên bình với những năm tháng ngồi ăn trưa một mình trong nhà vệ sinh, sau giờ học có thể lên sân thượng nằm nghĩ vu vơ,tất cả… thanh xuân của tôi đó chính là một mình, không làm liên lụy ai, cũng không ai đụng chạm tới mình, một cuộc sống học đường yên ổn, một cuộc sống mà những kẻ ồn ào kia có muốn cũng không được…