Chương 1: Triết Lí Sống Của Kẻ Cô Độc

Tuổi Trẻ Của Tôi Đúng Là ... Sai Lầm

Chương 1: Triết Lí Sống Của Kẻ Cô Độc

Tuy hơi đột ngột nhưng có câu hỏi tôi muốn các bạn trả lời: "Thế giới chúng ta đang sống liệu có bình đẳng? ". Một vĩ nhân nổi tiếng đã từng nói: " Trời không sinh ra người đứng trên người cũng không sinh ra người đứng dưới người. " Tức là khi sinh ra tất cả mọi người đã bình đẳng. Nhưng câu nói không dừng lại ở đó. Khi suy nghĩ kĩ bạn sẽ nhận ra câu nói trên có rất nhiều lỗ hổng. Sự bất bình đẳng được thể hiện thông qua việc một người có nỗ lực trong việc học hành hay không? Trong xã hội hiện đại, con người luôn kêu gọi sự bình đẳng và các bạn nghĩ trường học là nơi bình đẳng nhất? Không, trường học không dạy cho chúng ta tình yêu, nó chỉ là nơi thi đua xem người nào được điểm cao nhất và người nào được điểm thấp nhất. Người có số điểm cao sẽ được vinh danh như một người hùng còn người điểm thấp sẽ bị đọc tên để bỡn cợt trước cả lớp. Tóm lại không đâu xa trường học là nơi đầu tiên hình thành sự phân cấp tầng lớp và cũng là nơi đầu tiên hình thành nên sự bất bình đẳng. Nhân loại dù có cố gắng thế nào cũng không thể làm thế giới này trở nên công bằng và bình đẳng được. Thật khó nói nhưng bình đẳng chỉ là một khái niệm giả dối còn sự bất bình đẳng lại là một sự thật khó chấp nhận …
Tiếng động cơ xe bus vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Tôi ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa kính, lúc này mưa bắt đầu rơi.
Ngày hôm nay không khí se se lạnh và ẩm ướt, những đám mây đen dày đặc che lấp ánh nắng mặt trời, bên lề đường những con người khốn khổ đang vội vã thu xếp hàng hóa, họ nhìn lên bần trời như đang chờ đợi một điều gì đó. Những chiếc xe đi hối hả lướt qua những vũng nước, chúng cọ sát vào mặt đường tạo ra những âm thanh như tiếng ai đó đang gào thét. Khung cảnh thật u ám và ảm đạm. Nhìn những đứa trẻ đang nô đùa dưới mưa mà làm tôi nhớ lại khoảng thời gian tuổi thơ " không mấy vui vẻ " của mình…
Trước đây hồi học cấp 1, tôi là một cậu nhóc hồn nhiên vui tươi như bao cậu nhóc bình thường khác. Nhưng về vẻ bề ngoài thì tôi chỉ là một thằng mập tròn quay, gương mặt khờ khạo với cặp mắt giống như mắt cá chết, đầu tóc thì bờm xờm còn nước mũi thì lúc nào cũng chảy tới miệng. Tôi học cực tệ và thứ hạng của tôi lúc nào cũng đứng chót dù có như vậy tôi cũng không buồn về điểm số, tôi chỉ muốn được vui chơi nô đùa với đám bạn như bao đứa cùng tuổi khác nhưng… tôi chả có bạn, tôi luôn một mình. Ngay từ ngày đầu đi học, với ngoại hình và cặp mắt lập dị của mình tôi đã bị mọi người trong lớp xa lánh. Dù có cố gắng bắt chuyện với ai thì họ cũng chỉ trả lời qua loa cho có lệ, giữa các bạn và tôi luôn tồn tại một khoảng cách,cho dù tôi có cố gắng đưa tay ra với thế nào thì cũng không chạm được tới họ. Những giáo viên cũng rất ít quan tâm tới sự tồn tại tôi, họ chỉ quan tâm tới những đứa học giỏi. Trong suốt những năm tháng học cấp 1 của mình tôi sống một cuộc sống cô đơn lẻ loi, đối với một đứa trẻ thì điều đó cực kì tệ. Nhưng chính điều đó đã làm tôi quen dần với lối sống một mình, thật khó chấp nhận nhưng tôi đã bắt đầu trở thành một kẻ "anti xã hội", Hôm nay, tôi vô cảm hơn "tôi" của ngày hôm qua. Và ngày mai, tôi sẽ lại vô cảm hơn "tôi" của ngày hôm nay. Dần dần, tôi trở nên lạnh lẽo hơn qua vô số những ngày tháng một mình. Đó mới là tôi.
Lên cấp 2 tôi đã không còn là một thằng mập thò lò mũi xanh nữa, tôi đã giảm cân khá nhiều sau những ngày tháng ăn uống một cách thất thường nhưng trừ việc đó ra thì vẫn chẳng có gì là thay đổi, tôi vẫn cô độc. Tôi nghĩ có 2 thứ làm tôi trở nên thảm bại và cô độc chính là do cặp mắt với tính cách lập dị. Nhưng điều đó chẳng là gì cả vì tôi đã quen cái cảm giác tự mình làm hết mọi việc, càng ngày tôi càng thích nó, sự cô độc. Tôi muốn … cô độc.
Chiếc xe bus dừng trước cổng trường Lê Hồng Phong.Đây là ngôi trường tôi đang theo học và hiện tại tôi đã là một học sinh cao trung năm 2. Ngôi trường của tôi tuy không phải là trường đứng nhất thành phố nhưng về phong cảnh thì trường tôi không thua gì những trường chuyên khác. Tôi bước xuống xe, ngoài trời mưa đã tạnh, cái không khí sau cơn mưa thật dễ chịu. Hôm nay vẫn như mọi ngày, tôi vẫn một mình bước đi trong sự cô độc, tôi chẳng cần phải thay đổi bản thân làm gì cả vì đơn giản tôi thích thế. Việc đầu tiên tôi phải làm khi đến trường hôm nay là phải đi nộp bài văn mà cô đã giao về nhà làm từ tuần trước:
" Tuổi trẻ là một cái gì đó giả dối và tởm lợm. Bằng việc đổ lỗi do tuổi trẻ họ có thể thản nhiên mắc sai lầm mà không bị tránh móc.Những kẻ ca tụng tuổi trẻ chỉ là đang tự lừa mình lừa người. Bằng việc dùng từ "tuổi trẻ" họ đã làm thay đổi những nguyên tắc của sự công bằng. Khi họ ăn cắp và bị bắt, họ có thể dễ dàng được tha thứ vì đơn giản họ còn trẻ. Đối với họ, dối trá, tội lỗi và thất bại không gì khác hơn việc thêm gia vị vào tuổi trẻ của mình. Những câu nói như là: "mình còn trẻ, mắc phải một vài tội lỗi là điều bình thường" hay "Thất bại mới là tuổi trẻ"… Nếu thất bại được xem là tiêu chuẩn của tuổi trẻ như bon họ nói thì kẻ thất bại trong việc kết bạn và hòa nhập như tôi chắc hẳn phải đang ở đỉnh cao của tuổi trẻ nhỉ? Tuy vậy tôi biết là họ sẽ không đồng ý với quan điểm này. Sau cùng tất cả chỉ là giả dối không hơn không kém. Và đây là dòng cuối cùng: " Những kẻ đang tận hưởng tuổi trẻ của mình nên đi chết đi. "