Tuổi Trẻ Của Tôi Đúng Là ... Sai Lầm

Chương 2: Kí Ức

_ Cậu mới là người nên đi chết đi! Nói tôi nghe xem nào Thịnh? Chính xác thì bài tập mà tôi giao cho cậu là gì?
_ À, cô bảo em viết bài văn về "suy nghĩ của em về những năm tháng học cấp 3 của mình"
_ Vậy tại sao cậu lại biến nó thành thứ ngớ ngẩn thế này? Chả hiểu cậu viết gì nữa. Cô vừa lắc đầu vừa nói.
_ Thiệt tình…mắt cậu lờ đờ giống như mắt cá chết vậy!
_ Ồ, vậy trông nó nhiều DHA đến thế ạ! Cô nhạy bén thật đấy! Tôi vừa đáp vừa cười.
_ Trông tôi giống như đang đùa à? Gương mặt của cô lúc này giống như: "cậu mà dám giỡn mặt với tôi 1 lần nữa là xuống mồ nằm ".
_ Không, em chỉ nhìn lại quãng đời học cấp 3 của mình thôi! Không phải thời nay học sinh cấp 3 nào cũng giống như thế sao ạ? Tôi vừa nói vừa lùi lại về sau 1 bước.
_ Đừng có đánh trống lảng "nhóc".
_ Nhóc? Được thôi, nhưng nếu so với cô thì người ta sẽ nói là –
Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bật dậy giơ nắm đấm ra trước mặt tôi, ánh mắt tỏa ra sát khí như luôn sẵn sàng ăn tươi nuốt sống nếu tôi nói tiếp.
_ Ba mẹ cậu không dạy cậu chuyện nhắc đến tuổi tác của phụ nữ là sẽ bị giết à?
_ Em…em xin lỗi. Về bài văn em sẽ viết lại ạ! Tôi đáp lại với giọng run run.
Cô thu nắm đấm lại rồi nhìn tôi và suy nghĩ 1 lúc rồi mỉm cười:
_ Cậu đi theo tôi một lát.
Mặc dù không biết đi đâu nhưng tôi không thể từ chối vì tôi còn yêu quí cuộc sống của mình lắm. Thử tưởng tượng xem nếu tôi từ chối thì không chừng lần này tôi sẽ bị ăn đấm thật. Nhẹ thì xuống phòng y tế nằm còn nặng thì nghỉ học vài ngày.
Chúng tôi dừng chân tại một căn phòng, căn phòng này trước đây được dự tính là sẽ thành một lớp học nhưng vì cơ sở vật chất không đủ nên nó bị bỏ trống cho tới bây giờ. Chả biết cô đưa tôi tới đây vì mục đích gì Tôi cũng chả rõ lắm vì chưa bao giờ tôi đi vào đó …
Khi cửa phòng mở ra điều đầu tiên tôi nhìn thấy đó là nó khá trống trải nhưng rất sạch đẹp, 4 bức tường được sơn trắng tinh, bên ngoài cửa sổ phong cảnh rất trữ tình, vì nằm ngược chiều hướng gió và là nơi dễ đón ánh sáng cho nên căn phòng lúc nào cũng sáng sủa và mát mẻ, thật phí phạm khi chúng ta bỏ trống nó, căn phòng khác xa so với tưởng tượng ban đầu của tôi, tôi tưởng nó phải là một căn phòng cũ kĩ mục nát vì lâu rồi không sử dụng. Nhưng điều đặc biệt trong này không nằm ở căn phòng mà là một cô gái đang ngồi say sưa đọc sách bên cửa sổ, cơn gió thổi qua làm tóc cô ấy bay phấp phới, một nhan sắc tuyệt hảo giữa căn phòng trống trải, phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp nhưng nó cũng chỉ làm nền cho vẻ đẹp kia, chưa bao giờ tôi thấy một người con gái đẹp đến thế, à mà khoan đã trông nhỏ nhìn quen quen... Nhỏ nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ rồi quay sang bà cô phiền phức đứng cạnh tôi rồi nói:
_ Cô Tuyết? Em đã nói với cô bao nhiêu lần là gõ cửa trước khi vào rồi mà.
_ Đó là vì em không bao giờ chịu trả lời mỗi khi cô gõ cửa cả. Vừa đi lại gần nhỏ cô vừa nói.
_ Là do cô không chịu đợi em trả lời trước khi cô xông vào thôi. Nhỏ gập quyển sách đang đọc dở lại rồi nói tiếp:
_ Thế tên lập dị đang đứng cạnh cô là ai vậy?
Tuy không rõ nhưng tôi biết nhỏ này, 11B1 lớp chuyên anh khối A, nơi có tới 90% thần dân là nữ, họ học khá giỏi và rất nổi tiếng. Trong đó người giỏi nhất, xinh nhất là cô gái đang ngồi trước mặt tôi lúc này đây: Hạ Băng. Trong trường không ai là không biết đến nhỏ.
_ Cậu ta muốn tham gia câu lạc bộ của em. Vừa nói cô Tuyết vừa nhìn về phía tôi.
_ À…ờm…Tôi tên là Thịnh…Nguyễn Viết Thịnh, lớp 11B5. Mà đợi đã, tham gia cái gì chứ?
_ Cậu sẽ tham gia vào câu lạc bộ này coi như là hình phạt vì đã dám đùa cợt trong bài văn của mình, và tất nhiên cậu không có quyền từ chối. Cô hiền hòa nói.
Quay sang Hạ Băng cô nói tiếp:
_ Chắc hẳn em cũng cũng nhận ra rằng tâm hồn của cậu ta cũng thối rữa giống như cặp mắt vậy. Chính 2 thứ đó đã làm cho cậu ta trở nên thảm bại và cô độc. Để giúp cậu ta hết tự kỉ tôi đã bắt cậu ta tham gia vào câu lạc bộ này. Đây là yêu cầu cá nhân của tôi.
_ Em từ chối! Nhìn cặp mắt thô tục và mờ ám của cậu ta khiến em cảm thấy không an toàn. Vừa nói Hạ Băng vừa lấy 2 tay ôm lấy cơ thể của mình.
"Làm như tôi rảnh đến nỗi phải đi nhìn cái màn hình phẳng đó của cô vậy." Vừa nghĩ tôi vừa liếc sang ngực cô ấy, "mà…thật vậy à".
_ Yên tâm. Sẽ ổn thôi, tên nhóc này có đầu óc biết tính toán và bản năng tự chủ rất cao. Nó sẽ không dại gì mà làm những chuyện đính dáng đến pháp luật đâu, với lại cậu ta sẽ là một tay sai tốt đấy. Vừa cười cô vừa nói.
_ Cô không thể nói đơn giản em là người biết nghĩ thôi được sao? Tôi nói.
_ Tay sai à! Em hiểu rồi. Cô ấy bơ tôi và tiếp tục nói: mà dù sao thì em cũng không thể từ chối yêu cầu của giáo viên. Em sẽ làm theo lời cô.
_ Tốt, vậy thì trông cậy vào em cả đấy, cô có việc phải đi gặp hiệu trưởng bây giờ, 2 đứa nói chuyện vui vẻ. Cô quay lưng đi ra ngoài vẻ hài lòng.
Trong phòng lúc này chỉ còn tôi và Hạ Băng. Hạ Băng tiếp tục ngồi đọc sách, còn tôi thì vẫn đứng nhìn ra phía cửa. Đùa à. Căn phòng lúc này yên tĩnh đến mức có thể được tiếng kim đồng hồ quay, tiếng tim đập loạn nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cơn gió mùa thu mát lạnh thổi qua cửa sổ làm rung chiếc chuông gió, mái tóc dài thướt tha của Hạ Băng nhẹ nhàng bay lên theo nhịp điệu. Một mùi hương theo làn gió nhẹ tỏa ra từ tóc cô ấy nhanh chóng lan tỏa khắp phòng. Trong một khoảng khắc,tôi thấy… tim mình… rung động, tôi toát mồ hôi lạnh, tiếng đồng hồ quay mỗi lúc một lớn hơn. Tôi nuốt nước bọt và trấn an bản thân: " Đùa à? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Mình suýt nữa thì bị cô ta cưa đổ. Bình tĩnh nào! Thính đấy. Bỏ mịa, tình huống này lại làm mình nhớ đến kỉ niệm cay đắng ngày nào…"
Lúc đó vào năm tôi học lớp 9, có một cô gái không xa lánh tôi và cô ấy là người con gái đầu tiên chịu nói chuyện với tôi: Ngọc Mai là tên của nhỏ ấy. Ngọc Mai luôn hòa đồng và tốt bụng với mọi người nên chuyện cô ấy được nhiều người yêu mến là bình thường, và tôi đã thích cô ấy, người con gái đã mang lại một ít màu sắc trong cái cuộc sống học đường chỉ có 2 màu trắng đen của tôi lúc bấy giờ. Cô ấy rất xinh, xinh lắm đặc biệt là mái tóc ngắn màu nâu sẫm ngắn đến ngang vai, ánh mắt ấy, đôi môi ấy có thể đốn gục trái tim của bất kì thằng con trai nào khi nói chuyện. Vào một buổi chiều tôi đã quyết định sẽ tỏ tình, hôm đó sau khi lấy hết can đảm tôi đã hẹn Ngọc Mai trong lớp sau giờ học, trong lớp bây giờ chỉ còn 2 đứa.
Cơn gió chiều bắt đầu thổi, chiếc rèm cửa cứ thế bay phấp phới, những tia nắng yếu ớt lúc xế chiều cố gắng len lỏi qua từng ô cửa sổ để xuyên vào lớp học. Chúng rọi vào mặt chúng tôi, dưới ánh nắng chiều, tôi thấy cô ấy… đẹp hơn. Tim tôi đập càng lúc càng mạnh, tôi hít một hơi thật sâu và mất một lúc để ổn định lại nhịp tim:
_ Thật ra mình… đã thích cậu từ rất lâu, ngay từ lần đầu gặp mặt. Vậy nên…xin hãy hẹn hò với mình.
Tôi nhắm mắt lại, gập người xuống và đưa tay phải của mình ra phía trước, tim tiếp tục đập, tiếp sau đó là sự im lặng, rồi một giọng nói lạnh lùng cất lên:
_ Tụi mình làm bạn không được sao?
….. LÀM BẠN KHÔNG ĐƯỢC SAO?
………..KHÔNG ĐƯỢC SAO?
Cái cụm từ "không được sao" cứ vang lên trong tâm trí tôi mãi và nó đã được tôi liệt kê vào danh sách những cụm từ cấm được sử dụng trong từ điển của mình. Quên chuyện "làm bạn" đó đi, tôi và Ngọc Mai còn không thể nói chuyện với nhau sau đó. Mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra là đó chỉ là cái "bẫy thính", thính xịn đến nỗi mà ngay cả tôi cũng không thể từ chối việc đớp nó. Cuối cùng thì sự tốt bụng của nhỏ, nhan sắc của nhỏ cũng chỉ là công cụ để đi thả thính. Sau cái ngày định mệnh ấy, tôi cảm thấy sợ con gái hơn bất kì loài sinh vật nào khác vì tôi đã rút ra được một kết luận " con gái là loài động vật nguy hiểm nhất ". Từ đó, tôi đã bắt đầu hiểu được tại sao số phận lại muốn tôi cô độc. Phải chăng là để tránh xa những rắc rối trong cái xã hội đầy rẫy những cạm bẫy này? bạn có thể thấy được rằng rắc rối bắt nguồn từ các mối quan hệ, người có càng nhiều mối quan hệ thì càng hay gặp rắc rối, sau khi biết được điều này tôi nhận ra cô độc cũng có những cái lợi của nó và tôi đã quyết định đi theo con đường của sự cô độc, một cuộc sống…cô độc, tôi thích…cô độc.