Chương 2: Cuộc sống tràn ngập máu chó kịch

Tử Vong Tài Xế

Chương 2: Cuộc sống tràn ngập máu chó kịch

Lê Thành thật muốn chửi má nó, hắn nghe thấy có người nửa đêm kêu cứu,biết là có chuyện. Bằng tinh thần cao cả trọng nghĩa hy sinh, Lê thành không chút do dự đâm thằng côn đồ định giở trò đồi bại.

Bọn này đáng chết, hãm hại không biết bao nhiêu cô gái, làm tan rã không biết bao nhiêu gia đình. Những cô gái này bị cưỡng gian về sau làm sao có thể đối mặt với gia đình, với bạn bè, đối mặt với cái nhìn dị dạng từ cuộc sống, khả năng cao là sẽ tự sát. Thanh xuân đang chờ bị vỡ nát, tất cả đều không còn.

Quan trọng hơn hết là bọn khốn nạn này làm chuyện như vậy không biết bao nhiêu lần rồi. Anh mày còn chưa có bạn gái đâu, vẫn là trai tân một mảnh đây. Bọn mày làm như thế có hay không nghĩ đến cảm thụ của anh em F.A chúng ta.

"FFF đoàn anh em ở đâu" Lê thành cao giọng quát.

" Ở đây" x999

" châm đuốc, thiêu chết bọn này"

" Thiêu, Thiêu, Thiêu" x999

Đây là Lê thành tự bổ não một đoạn.

Hôm nay hắn vừa tiếp đơn chở khách tới Trần Duy Hưng khách sạn Đại Dương Xanh. 12h gọi xe,lại còn đi khách sạn, dùng chân nghĩ cũng biết đi làm gì. Nhưng dù sao khách hàng là thượng đế, cho dù mệt cũng vẫn phải tiếp, hơn nữa tiền làm gì có ai chê nhiều, quản hắn đi làm gì, khu đèn đỏ gái cũng không đáng để quan tâm.

Thời gian này người chạy taxi cũng không nhiều, tiếp mấy lần biết đâu thành khách quen thì quá tốt. Về sau không lo không có khách.

Lê thành cũng không có qua nhiều tức giận khách gọi muộn, bởi vì hắn cũng thường chạy xe đêm khoảng từ 8h đến 12h, chạy thêm một hai tiếng đồng hồ cũng thi thoảng có, nhưng không thường xuyên, tại sáng sớm hắn phải đi học.

Làm một cái chăm chỉ nhưng không quá ưu tú năm hai đại học sinh viên, Lê Thành chỉ muốn cầm cái bằng khá để ra trường sau kiếm cái công việc hưu nhàn, không cần lương cao, chỉ cần không quá mệt mỏi, sống thoải mái là được. Đừng nói hắn không có ước mơ, làm người ai không có ước mơ, chỉ là có ước mơ mà không dám mơ ước người có nhiều lắm, Lê thành cũng vậy. Ai không muốn tiền bạc chồng chất, ai không muốn quyền lực che trời, muốn được người người kính ngưỡng, làm người trên người. Nhưng không phải cố gắng có thể làm nên tất cả, không phải ai đều là thiên tài. Có người nói cố gắng tạo nên thiên tài, 99% dựa vào cố gắng nhưng 1% thiên tài tạo nên sự khác biệt. Bởi vì nếu thiên tài cũng cố gắng đâu, người bình thường có thể kiên trì phấn đấu hết mình thì tại sao thiên tài lại không thể. Ngươi cố gắng, ta cũng cố gắng, ngươi thông minh, ta đần độn, ta cố gắng có thể làm được 70%, ngươi cố gắng có thể làm được 200%. Đây là 1% tạo nên sự khác biệt!

Nói chung Lê Thành có tự biết mình, hắn chỉ là người bình thường, không có năng khiếu gì đặc biệt nên cuốc đời sau này cũng không có khả năng có gì chói sáng. Ra đời, làm công ăn lương, cưới vợ, sinh con, chờ chết!

Nhưng cuộc sống tràn ngập những điều ta chưa biết, tràn ngập tươi sáng và hy vọng, bất ngờ và cơ hội không bai giờ thiếu, chỉ cần biết nắm chặt lấy.
Thí dụ như bây giờ, Lê Thành không biết cơ hội của mình có bao nhiêu lớn, bởi vì cuộc sống là chuỗi sự kiện không thể đoán.

Hắn đâm bay tên côn đồ cứu cô gái nước ngoài, rồi bình tĩnh gọi 115. Không thể để tên kia chết chứ, một mạng người không hề nhẹ đâu. Đâm người Lê thành cũng không có bao nhiêu cảm xúc, không biết là gan to hay là bị bệnh, từ nhỏ tới giờ, càng là sự kiện lớn hắn lại càng bình tõm.

" Are you ok?"

Bước lại gần cô gái hỏi, Lê Thành không khỏi sững sờ, Bởi vì thật sự là quá đẹp, tóc dài đến hông dưới ánh đèn xe hơi lấp lánh, hai bên thái dương có hai bím tóc nhỏ kéo dài buộc ra sau đầu, đôi mắt xanh thẳm như đại dương, khuôn mặt trái xoan, vóc người thon thả mặc một bộ áo sơ mi trắng, váy xếp ngắn trên gối, tất trắng khoảng cách váy một đoạn, cách một khoảng da thịt làm cho người ta vô hạn mơ màng.

Thật là cái 3d phiên bản Asuna!

Đây là Lê Thành cho đánh giá kết luận. Như thế đẹp cô gái lại nửa đêm nửa hôm đi vào Trần Duy Hưng chẳng chách được gây nên bọn côn đồ hứng thú.

Vô ý thức đưa tay kéo lên cô gái đỡ nàng đứng dậy.

" Im’fine, Thanks. Anh biết tiếng anh?"

Anne phủi phủi váy, chập chững đứng, chân nàng vừa nãy bị ngã chày xước, hơi rớm máu. Nhìn trước mặt thanh niên, anne không khỏi đỏ mặt " vừa nãy còn nhận lầm hắn là thiên chúa, ô ô, xấu hổ quá!" Thanh niên khuôn mặt không tính là quá đẹp trai chỉ có thể coi là hơi thanh tú, nhưng không hiểu sao Anne nhìn hắn,trong lòng luôn có cảm giác tim đạp nhanh, khuôn mặt hơi nóng hổi.

Nhìn trước mắt cô gái, Lê Thành đột nhiên quỳ một chân xuống, nắm lấy tay nàng thành khẩn:

" Làm vợ anh nha" (will you marry me)

Nói xong, Lê thành trực tiếp mộng,hắn nói cái gì vậy, hắn vừa nói cái gì vậy!?

Nếu nói Lê Thành có một cái ước mơ, vậy thì là Waifu, hắn thích manga, thích anime, hắn không có bạn gái không phải vì ở đại học tìm không được mà là do không muốn tìm.

" Bạn gái là nhất thời, waifu là mãi mãi" đây là câu châm ngôn của một bộ tộc đông đảo các thành viên trên toàn thế giới.Hiện giờ có một cái chân nhân bản Asuna ở trước mắt, hắn làm sao mà kìm lòng cho được. Nói xong, Lê Thành cũng cảm thấy hối hận, mới gặp mặt, nói chưa được vài câu, tên còn chưa biết đã cầu hôn người ta, người bình thường chắc vả cho cái vào mặt hô to thằng điên.

"Này cô bé chắc chắn sẽ từ chối, cho mình là tên dở hơi, biến thái, không biết xấu hổ, cầu hôn cuồng ma, vô sỉ, mặt dày, thần kinh không bình thường..." Lê thành thở dài tự bổ não một tràng

" Vâng, em đồng ý" (yes)

" Tôi biết, em không đồng ý, nãy chỉ là trò.... đùa.... chờ chút, em nói gì?"

" Em đồng ý " Anne mặt đỏ chót gật gật đầu, mũi chân xoa xoa mặt đất.

" Đồng...đồng...đồng...đồng ý!? Thật sự đồng ý!" Lê thành lắp ba lắp bắp, hắn căn bản không ngờ em gái này thật sự đồng ý,cá này thật sự quá...điêu.

Hít một hơi thật sâu, làm chính mình bình tĩnh. Nói đến chỗ này cũng không phải chỗ bàn chuyện. Tên kia bị mình đâm bay tạm thời không chết, hắn lúc đâm có giảm tốc, vừa nãy gọi cứu thương chắc cũng mau tới, không thể tiếp tục ở lại chỗ này, nếu không rắc rối to. Hai tên côn đồ khác không biết tại sao đấm nhau đầu rơi máu chảy, không đáng lo.

Bây giờ quan trọng nhất là rời khỏi chỗ này!

" Lên xe đi, anh đưa em về"

Anne theo bản năng gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời đi lên xe, còn Lê Thành thì kiếm trai nước đổ lên vết màu trên mui xe, lấy khăn lau sạch...

Đường nội thành về đêm không người, một chiếc Kia morning taxi đi chầm chậm, không khí bên ngoài yên tĩnh cũng y như trong xe lúc này.
Xấu hổ! Lê Thành thật không biết ban nãy tại sao lại to gan như vậy, làm bây giờ không khí trong xe có điểm là là, không ai nói gì, hắn chăm chú lái xe, ghế phụ một cô bé nước ngoài cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

" Anh là Lê Thành,em tên là gì?"

Lê thành mở miệng đánh vỡ bầu không khí.

"Anne, Anne Morgan"

Thực ra bây giờ trong lòng Anne cũng xấu hổ muốn chết, vừa nãy anh ấy cầu hôn không ngờ mình lại đồng ý, không chút do dự đồng ý. Với tướng mạo của Anne, người theo đuổi nàng có thể xếp hàng dài từ Đại Việt dân quốc đến Đại Mỹ đế quốc. Anne từ trước đến giờ chẳng thèm để ý đến bọn họ, dù sao gia cảnh của nàng rất tốt,hơn nữa papa luôn nghe theo ý nàng, không cần quan tâm đến chuyện như là thông hôn hay gì gì đó.Anne muốn được làm điều mình thích, yêu người mình yêu. Nghĩ đến đó, Anne không khỏi liếc liếc mắt nhìn bên cạnh Lê Thành đang chuyên chú lái xe. "Rất đẹp trai" Anne mê ly nhìn Lê Thành. Thường nói đàn ông lúc chăm chú làm chuyện gì đó là đẹp trai nhất cũng không phải nói ngoa.

Nhưng mà em gái à, tổ tông à tha cho anh đi, lái xe mà cứ bị một cô gái đẹp đến nước mất nhà tan nhìn chằm chằm, Lê Thành biểu thị mặc dù rất có cảm giác thành công, nhưng cũng không được tự nhiên lắm đâu. Hắn da mặt mỏng, chịu không nổi.

" khụ khụ.... Vừa nãy, chuyện đó anh xin lỗi, em đừng cho là thật"

Lê Thành cảm thấy hay là nên giải thích một chút, dù rất muốn làm bạn trai của Anne nhưng mà hắn còn chưa cầm thú đến mức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp chỉ có xuất hiện ở trong cẩu huyết kịch mà thôi, mà lại còn bị viết nát đường cái ra rồi. Hắn cứu người chỉ vì xuất phát từ một viên trái tim anh hùng, chính nghĩa cao cả như trời xanh, từ bi như phật tổ, tiêu dao như gió,....

Nói chung là không muốn nhìn thấy một cô bé lại bị đạp nát thanh xuân! Cho dù rất đồng ý với Hachiman rằng thanh xuân chỉ là một điều dối trá nhưng mà lời dối trá làm người khác vui vẻ có lẽ là một lời dối trá tốt đẹp.

" Ừm" Anne gật đầu ậm ừ, trong mắt hơi toát lên vẻ thất vọng, nhưng sau đó là là kiên định, nắm chặt tay, không biết là quyết định cái gì.

Lê Thành run run, em gái, ngươi ánh mắt đó là có ý gì!?

" Anne đúng không, anh có thể goi em như vậy chứ? năm nay em bao nhiêu tuổi?" Đối với người nước ngoài mà nói, hỏi tuổi tác một người phu nữ là bất lịch sự, nhưng đối với người của Đại Việt dân quốc thì là quá bình thường, hắn cũng không cảm thấy có gì khiếm nhã cả.

" Dạ, năm nay em 16 tuổi"

Kétttt, Lê Thành xuýt chút nữa đâm vào cột đèn đường, đậu xanh, 16 tuổi!!? Anne thân không cao lắm, mới một mét 65 so với ngoại quốc chỉ số chiều cao mà nói xác thực không cao, thấp hơn hắn tận 15cm, nhưng em gái à, mới 16 tuổi một mình em chạy loăng quăng vào phố đèn đỏ làm gì, muốn chết cũng không cần thiết như vậy đi, mua gói thuốc sâu uống vào là được. Đại Việt dân quốc thuốc sâu nông nghiệp bảo đảm chất lượng!

Tuy nói người nước ngoài cởi mở nhưng tại đây là Đại Việt dân quốc, nữ đại 18, nam 20 mới cho kết hôn. Dưới tuổi bị cho là trẻ vị thành niên, nói như vậy Lê thành vừa nãy cầu hôn là có dụ dỗ trẻ vị thành niên hiềm nghi. Ba năm cất bước, tối cao tử hình. Lê thành không khỏi không rét mà run.
Nhìn cô bé xoa xoa cái chân, hắn mới để ý là chân nàng bị thương,thầm trách mình ngu ngốc, tạm dừng xe lại ven đường, mở cốp xe lấy hộp cứu thương.

" Duỗi chân ra để anh xử lý vết thương cho, nhiễm trùng thì không tốt" Lê Thành quay đầu đối với Anne nói.

" vâng"

Anne không chút do dự duỗi dôi chân trắng muốt về phía Lê Thành làm hắn xúc động tý hì chảy máu mũi.

" Ngoan vãi!" Ai mà làm bạn trai nàng thì tính có phúc ba đời.Nhưng mà cô bé này cũng quá không có tính cảnh giác. Hắn mà là người xấu thì không cần phải hỏi. Thượng trước rồi tính. Nhưng mà rốt cuốc thì hắn vẫn là cái ba tốt thanh niên, làm việc tốt không lưu danh như gió thanh niên.

Không có gì rườm rà, rửa vết thương, sát trùng, lau khô, dán băng y tế. Kiến thức cơ bản mà thôi.

Nhìn trước mặt thanh niên cẩn thận giúp mình tẩy vết thương, ánh mắt thanh minh không dối trá, Anne trong lòng ấm áp, trong lòng càng kiên định hơn.

" Nói đến, tại sao em lại đi vào đoạn đường đấy, nửa đêm đi một mình rất nguy hiểm biết không, về sau đừng chạy loạn như vậy"

" Tại..."

Nghe Anne kể lại " nát đường cái kịch bản", Lê Thành đúng là cạn lời. Thì ra, thiếu nữ vì buồn chán, nửa đêm cạy cửa chốn đi chơi, chạy nhầm vào phố đèn đỏ, gặp gỡ lưu manh, trên người chỉ mang chút tiền,không mang theo điện thoại, không tìm được giúp đỡ, đang lúc tuyệt vọng thì gặp được Lê Thành đi ngang qua giúp đỡ, thiếu nữ cảm kích khôn nguôi quyết định lấy thân báo đáp, hai trái tim vàng một mái nhà tranh, hạnh phúc sống đến mãi mãi về sau...

Vâng, đoạn cuối chỉ là Lê Thành bổ não ra đến!

Cả câu chuyện thuần một sắc máu cho tình tiết. Nếu không phải nửa đêm nửa hôm thì hắn cũng cho rằng đi mình nhầm trường quay phim.

" Nhà em ở đâu"
Đưa nàng về nhà rồi về ngủ thôi, 1h30 rồi, hắn cũng mệt lắm, mai còn phải dậy sớm đi học.

" Em... không muốn về" Anne quay mặt ra cửa sổ, bướng bỉnh nói.

"Haizz, thiếu nữ phản nghịch kỳ" thở dài " Vậy được rồi, muốn đi đâu, tài xế già mang em đi."

" Vậy... Khách sạn Hồng Hà đi, nghe papa nói nơi đó khá tốt"

Nào chỉ là khá tốt, Hồng Hà Hotel,, là một trong những khách sạn tốt nhất Hà thành, Sông Hồng tập đoàn quốc tế dưới trướng chuỗi xuyên quốc gia khách sạn năm sao, chất lượng đảm bảo, phục vụ chu đáo, khách đến khách đi truyền lưu nhau: " ở Hồng Hà,như ở nhà", đủ biết nó như thế nào.

Đưa Anne vào khách sạn trong ánh gen tỵ của tiếp viên nam, ba phút sau đi ra trong ánh mắt khinh bỉ vẫn của thằng đấy, Lê thành khóe miệng giật giật.
Hắn dặn dò Anne nhớ kỹ gọi cho gia đình đừng làm họ lo lắng, mới lên xe đi về. Không lưu phương thức liên lạc.

" ca làm việc tốt không lưu danh" Lê thành trong lòng đang chảy máu, hắn quên lưu số điện thoại.
Tính, gặp gỡ đêm nay có rung động, có ngỡ ngàng, có chút lưu luyến nhưng có lẽ cũng chỉ là người qua đường, nghĩ nhiều cũng chả làm gì.

" Mission Completed"

Một giọng nói điện tử bỗng nhiên vang lên trong đầu làm Lê Thành giật thót tim.

"Cái quỷ gì"

" Chúc mừng ký chủ hoàn thành tân thủ nhiệm vụ

" Thần cấp máu chó kịch:Đâm gãy chân tên côn đồ"

" Tử vong tài xế hệ thống mở ra"