Chương 5: Mỹ nữ đến cửa

Tử Vong Tài Xế

Chương 5: Mỹ nữ đến cửa

" Reng reng reng... Ầm"

" Là...mơ sao!?"

Lê Thành nằm im trên giường, mắt mở thao láo, một tay giang ra làm động tác tắt đồng hồ báo thức, chỉ là hắn dường như dùng lực " hơi hơi" nhiều một chút... thực ra là vừa ngủ dậy nên không khống chế được lực lượng, đập nát luôn cả cái bàn với đồng hồ. Lê Thành tựa hồ cảm thấy cơ thể trào dâng lên vô tận sức lực, lúc đầu hắn còn tưởng mình xuyên thành Saitama đâu, nếu không có ký ức của chủ nhân thân thể này mà nói.

Người trước cũng tên là Lê Thành, 20 tuổi, sinh viên,đã từng là người bình thường nhưng bây giờ không phải. Tám tháng trước hắn vì cứu một cô gái mà bỗng nhiên kích hoạt hệ thống rồi, sau đó hắn không ngừng dựa vào hệ thống đi lên đỉnh cao nhân sinh, quyền lực, tiền tài, danh vọng, không gì không có nhưng, gia tộc của cô gái kia không biết từ lúc nào bắt đầu tính kế Lê Thành, đưa hai người tác hợp, sau đó biến hắn thành vật hi sinh cho âm mưu của mình.

Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói,Nhân vật chính version Lê Thành sẽ chết một lần, nhưng hắn sẽ sống lại, nghịch tập, đánh mặt trang bức đi lên thế giới đỉnh điểm, sau đó vọt ra thế giới này mới đúng. Nhưng không, nhân vật chính chết rồi, không phải kịch bản, thật sự...chết!

Các ngươi hỏi Lê thành làm sao biết? Bởi vì hắn là tác giả cuốn truyện này đây, chân chính sáng thế thần. Nhưng mà mới viết đến đoạn nhân vật chính bị xiên chết thì một đạo sấm sét giữa trời quang đánh vào máy tính, kéo theo Lê Thành cái tác giả này chui vào truyện, tranh đoạt nhân vật chính thân thể làm hắn bí quá hóa liều thiêu đốt linh hồn tạm chiếm thượng phong, nhưng giải quyết xong địch nhân, an bài hậu sự xong thì cũng ngỏm.

Lê Thành tác giả thành công chiếm lấy thân thể cùng ký ức của nvc, nhưng thật ra thế giới này đều là hắn xây dựng, chiếm thì chiếm thôi, Lê Thành không có chút chướng ngại tâm lý nào cả.

" Ah"

Ngồi trên giường ngẩn ngơ gần nửa tiếng mơi nhớ hôm nay cần đến trường, vội vàng lao đi mặc quần áo, vệ sinh, cắn miếng bánh mì trên miệng rồi cầm cặp lao ra cửa.

Lại nói tiếp, cuốn truyện này Lê Thành mới viết hơn 100 chương, hắn xuyên vào đúng thời điểm đang viết hay nói một cách khác là Lê Thành hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng như vậy mới thú vị sao, nếu cái gì đều đoán trước được thì cuộc sống cũng quá nhàm chán.

Thế giới rất nguy hiểm, nhưng chỉ là đối với người khác, mà Lê thành tự tin có thể ứng phó được tất cả, bởi vì hắn có hệ thống.

Lại ví dụ như mỹ nữ đứng ở trước cửa này, nàng là ai, đến vì cái gì? Nhìn dáng vẻ đang chuẩn bị bấm chuông thì đột nhiên bị hắn mở cửa cho dọa. Đôi mắt nhìn hắn có ôn nhu, có nhớ lại, có khẩn trương, hơn nữa cánh môi mấp máy muốn nói lại thôi cho thấy cô gái này nhận biết hắn, hơn nữa nhận biết không cạn.

Lê Thành khom lưng, một tay chống cửa, một tay xỏ giày, miệng còn ngậm miếng bánh mì. Lê Thành cảm thấy góc nhìn của hắn bây giờ rất tốt, uhm, C cup. Chỉ là, không khí dường như hơi xấu hổ. Cuối cùng vẫn là Lê Thành mở miệng đánh vỡ, hắn đứng thẳng người lên, thả xuống bánh mì trong miệng, vuốt vuốt tóc nghiêm túc nói:

" ehem, mỹ nữ, ta biết ta rất đẹp trai, nhưng ngươi đừng nhìn ta chằm chằm như vậy nha, nhiều ngượng ngùng"

" phốc, ca ngươi thay đổi"Không thể không nói, mỹ nữ cười thật sự đẹp ngây người. Nhưng mà ngươi không cần dùng lời thoại của phim hàn chứ, lại không phải người yêu cũ nhiều năm gặp lại, sao ngươi biết ta thay đổi đâu.

Lê Thành trong lòng nhổ nước bọt nhưng hắn vẫn chú ý tới nàng gọi hắn ca(anh), Lê thành nhíu mày hỏi: " như vậy, mỹ nữ ngươi là ai? Chúng ta đã từng gặp qua ở đâu sao?"

" Ta...ta là em gái của ngươi" Trần Bảo Hân kích động nói, cho dù mấy năm không gặp, máu mủ thân tình làm sao có thể dễ dàng quên mất nên lúc này nàng khó mà khống chế được cảm xúc.
" Em gái của ta?" Lê Thành tự chỉ vào mặt, cười cười: " vậy tên của ngươi là...?"

" Ta là Trần Bảo...Hân"nói đến một nửa thì nàng nghẹn lại, đến từ cuối cùng thì gần như là thì thầm, nhưng mà Lê thành nghe rất rõ.

" Ha, Trần Bảo Hân, đúng không!?" Lê Thành trong lúc nói còn cố ý nhấn mạnh họ của nàng " Xin tự giới thiệu một chút, ta là Lê Thành, cô nhi một con, không thân không thích, lần đầu gặp gỡ, hẹn không gặp lại"Nói xong hắn dứt khoát quay người đóng cửa.

"Chờ..."Trần Bảo Hân còn đang ngây người, đợi nàng phản ứng lại thì Lê Thành đã đóng cửa. Lần đầu tiên nàng cảm giác đến trái tim dường như thắt lại. Hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, vài năm không thấy, không ngờ lần đầu tiên gặp lại kết thúc như thế này.

" Xem ra, chuyện này không thể vội được, cố lên, Trần Bảo Hân, nhất định phải làm ca ca tha thứ ngươi" Tự cổ vũ mình một chút, nàng liền đứng trước cửa nói: " Ca, ta biết hồi đó không từ mà biệt là ta sai, Bảo Hân cũng không muốn rời xa ngươi, nhưng là chuyện nói ra rất dài dòng, ta cũng chỉ là gần đây mới biết được, Bảo Hân những năm này cũng rất nhớ ngươi, làm ơn, ca...

Thấy cửa không có dấu hiệu mở, Trần Bảo Hân thở dài, kìm nén xúc động đi gõ cửa: " Lần sau ta lại tới thăm ngươi..." nói xong, lưu luyến xoay gót rời đi.