Chương 157: Tấn thăng

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 157: Tấn thăng

Chương 157: Tấn thăng


Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã mấy năm trôi qua…

Bên trong động phủ, Mục vẫn như cũ ngồi tu luyện. Nếu như tính từ lúc hắn bế quan đến bây giờ thì đã được 13 năm, cũng tức là hiện tại, Mục đã được 169 tuổi.

"Phù…"

Một tiếng thở dài liền vang lên, Mục cũng đã tỉnh lại sau một khoảng thời gian bế quan dài đằng đẵng.

"Xem ra là thần lực của Thiên Sứ Chi Thần đã bị tiêu trừ hoàn toàn rồi, bây giờ chỉ còn việc phải phục hồi nguyên khí nữa thôi…" Mục thầm nói trong lòng.

Không sai.

Năm xưa khi đánh nhau với Đường Thần và Thiên Đạo Lưu, mặc dù Mục chỉ có tiếp có mấy chiêu, thế nhưng thần lực của Tu La Thần và Thiên Sứ Chi Thần vẫn ảnh hưởng đến hắn.

Đối với thần lực của Tu La Thần thì Mục cũng không có cảm thấy có gì bất ổn, dù sao thì hắn có thể hấp thu cỗ lực lượng đó để bồi bổ cho bản thân.

Thế nhưng thần lực của Thiên Sứ Chi Thần lại khác.

Thần lực của Thiên Sứ Chi Thần xuất phát từ quang minh chi lực, lại cộng thêm việc bản thân tu vi của Mục, chính vì thế mà gần như toàn bộ linh lực của Huyết Chiếu Kinh trong cơ thể của hắn bị thần lực của Thiên Sứ Chi Thần ăn mòn. Nếu như hắn không phải còn có Nhật Nguyệt Thần Quyết chống đỡ thì e rằng cũng lành ít dữ nhiều.

Bất quá, mọi việc cũng không có gì đáng ngại, dù sao thì thần lực của Thiên Sứ Chi Thần trên người của Thiên Đạo Lưu có hạn, chính vì thế mà Mục cũng chỉ cần một khoảng thời gian bế quan là có thế đem toàn bộ đống thần lực kia tiêu trừ.

Cơ mà, đấy cũng chỉ là một việc, Mục hiện tại càng cần phải khôi phục lại nguyên khí, dù sao thì việc hy sinh 9 giọt tinh huyết cũng không dễ chịu gì, nhất cùng lúc bị thần lực của Thiên Sứ Chi Thần ăn mòn.

Qua trở lại hiện tại…

Mục sau khi kiểm tra lại toàn thân, xác nhận không còn gì đáng ngại thì liền tiếp tục bế quan khôi phục nguyên khí. Bất quá…


Phanh… Phanh… Phanh…

Một cỗ linh lực cực mạnh liền xuất hiện, rất nhanh đã lan ra toàn bộ động phủ. Rất nhanh, những nơi mà cỗ linh lực này đi qua, nhiệt độ xung quanh liền lập tức nóng lên, thậm chí còn có nơi còn bốc lên khói.

Cảm nhận lấy cỗ lực lượng này, Mục liền nhoẻn miệng cười: "Không hổ là Thiên linh căn, chỉ có mấy năm mà đã tấn cấp lên Trúc Cơ Trung Kỳ rồi…"

Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: "Bất quá, nếu cứ ngồi một chỗ tu luyện thì cũng không có ích gì…"

Nói rồi, thân ảnh của Mục liền hóa thành một vệt huyết quang, nháy mắt đã bay ra khỏi động phủ.

***

Bên trong động phủ của Viêm Thanh Ngọc…

"Ha… ha… ha… Thành công rồi… Ta đã đột phá rồi… đột phá rồi… Ha… ha… ha…" Một tràng cười sảng khoái của thiếu nữ liền vang lên, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của nơi này.

Bất quá, ngay sau đó, không hiểu vì chuyện gì, tâm tình của Viêm Thanh Ngọc liền trầm xuống, ánh mắt liền trở nên bi thương.

Qua một lát, nàng lẩm bẩm, trong giọng nói còn chứa đựng sự sợ hãi, bất lực, phẫn nộ…

"Nếu như ta tiếp tục cố gắng, nhất định có thể giết chết đám người kia, báo thù cho mẫu thân cùng phụ thân…"

Lại nói một chút, mặc dù chỉ còn lại linh hồn, thế nhưng Viêm Minh và Trương Thanh Trúc còn chưa chết. Có điều, việc này cũng chỉ có Mục và Lăng Nhi biết mà thôi, ngoài ra thì không còn ai khác.

Kỳ thực, đối với việc này, Mục cũng không hề có ý định nói với Viêm Thanh Ngọc, ít nhất là cho đến khi giết được Thiên Đạo Lưu và Đường Thần, cùng với việc đem Vũ Hồn Điện và Hạo Thiên Tông xóa sổ khỏi Đấu La Đại Lục.

Dù sao thì… đối với một số người mà nói, huyết hải thâm cừu cũng là một loại động lực.

Vù…

Một tiếng xé gió vang lên, Mục không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt của Viêm Thanh Ngọc.

Nhìn thấy Mục xuất hiện, Viêm Thanh Ngọc vội vã đem tâm trạng giấu vào trong lòng, nhanh chóng hành lễ: "Sư phụ!!!"

Một màn vừa rồi làm sao mà qua được mắt của Mục, thế nhưng hắn lại làm như là không thấy gì, trực tiếp vào vấn đề chính: "Thanh Ngọc, tu vi của ngươi cũng đã đạt tới Trúc Cơ Trung Kỳ rồi… hiện tại, có lẽ ngươi cũng đã thi triển được Liệt Diễm Diệu Dương rồi…"

"Đúng vậy, sư phụ!!!" Viêm Thanh Ngọc đáp.

Vừa nói, Viêm Thanh Ngọc vừa vận công, dường như nàng đang chuẩn bị thi triển ra Liệt Diễm Diệu Dương để cho Mục nhìn qua một lần.

Mục lập tức phất tay, ý bảo dừng lại…

"Được rồi, lần này ta cũng không phải là đến để kiểm tra tu vi của ngươi… Mà ý định của ta chính là để cho ngươi ra ngoài lịch luyện một thời gian." Mục nói.

"Lịch luyện sao?" Viêm Thanh Ngọc có chút khó hiểu.

"Không sao? Lấy tu vi hiện tại, rất ít thứ có thể uy hiếp được tính mạng của ngươi."

"Được rồi, ta chỉ nói đến đây thôi. Ngươi mau chóng thu xếp mà lên đường." Nói rồi, thân ảnh của Mục cũng biến mất khỏi nơi này.

Bất quá, thanh âm của hắn vẫn còn lưu lại rất rõ: "Thanh Ngọc, lấy tư chất Thiên linh căn của ngươi, nếu như không đạt tới Kết Đan Kỳ thì đừng có mà trở về…"

Bỏ lại một câu như vậy, Mục cũng không quản nữa, mà lập tức trở về động phủ, nhanh chóng trị thương.

Về phần Viêm Thanh Ngọc, sau khi nghe thấy lời đó của sư phụ, chiến ý trong người nàng liền nổi lên, thầm nghĩ: "Kết Đan Kỳ sao? Hừ… hừ… Về sau nếu như ta đạt tới Nguyên Anh Kỳ rồi mới trở về thì không biết sư phụ sẽ có biểu cảm gì???"

Lại qua mất ngày, sau khi thấy Lôi Ảnh vẫn đang bế quan, Viêm Thanh Ngọc cũng không có chần chừ nữa mà đã nhanh chóng xuất phát. Dù sao thì đối với thiếu nữ 17-18 tuổi như nàng, thế giới bên ngoài quả thực rất có sức hút.

***

Từ ngày Viêm Thanh Ngọc ra ngoài lịch luyện, cũng đã mấy năm trôi qua, chính xác thì cũng đã được 4 năm.

(Tác: Mục hiện tại 173 tuổi nha:v)

Lúc này đã vào nửa đêm, sắc trời cũng đã tối đen, không một gợn mây, chỉ có vài ngôi sao lấp lánh.

Bất quá, đêm nay lại là đêm trăng tròn, thành ra khung cảnh ở dưới mặt đất cũng không có bị bóng tối nuốt chửng, hoàn toàn được soi sáng.

Mặc dù khung cảnh đêm nay vô cùng tuyệt mỹ, thế nhưng Mục không hề có hứng thú mà thưởng thức, bởi vì hắn vẫn đang tận lực phục hồi nguyên khí cho bản thân.

Thế nhưng…

Bên trong động phủ…

Phanh… Phanh… Phanh…

Một trận linh lực cực mạnh liền xuất hiện, rất nhanh đã lan ra xung quanh, làm cho Mục vốn đang chìm trong tu luyện cũng hoàn toàn tỉnh lại.

"Đây là…" Vừa nghĩ, Mục liền thả thần thức ra, nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của vỗ linh lực vừa xuất hiện.

Rất nhanh, hắn đã tìm được nơi đó, chính là động phủ của Lôi Ảnh.

Đúng vào lúc Mục muốn xem bên trong đang xảy ra chuyện gì, một tiếng gầm của một đầu dã thú liền vang lên…

Grào… Grào… Grào…

Tiếp đó, một trận cuồng phong liền xuất hiện, mây đen liên tục kéo đến, rất nhanh đã che toàn bộ khung cảnh tuyệt mỹ của đêm nay.

Đùng… Đùng… Đùng…

Vô số tiếng sấm nổ vang lên, theo sau đó là một loạt chấn động từ bên trong động phủ của Lôi Ảnh.

Rầm… Rầm… Vèo…

Ở bên dưới, thân ảnh to lớn của Lôi Ảnh liền bay lên không trung, toàn thân toát lên một khí tức vô cùng mãnh liệt, có vẻ như nó muốn đột phá.

"Đây là muốn đột phá lên yêu thú cấp 7 sao? Không tệ…" Mục thầm nghĩ.

Không sai, Lôi Ảnh lúc này chính là đang muốn tấn cấp, từ yêu thú cấp 6 lên yêu thú cấp 7.

Cũng bởi vì lý do này mà Mục đã tạm dừng việc bế quan của bản thân, tận lực hộ pháp cho tên đại đồ đệ này.

Vù… Vù… Vù…

Lấy vị trí của Lôi Ảnh làm trung tâm, toàn bộ linh khí trong khu vực này đều tập trung lên người nó, rất nhanh đã tạo thành một cái vòng bảo hộ dày đặc xung quanh.

Grào… Grào… Grào…

Bởi vì đang trong quá trình tấn thăng, cho nên Lôi Ảnh cũng không áp chế bá khí của chính mình, chính vì vậy mà mới khiến cho toàn bộ hồn thú ở trong khu vực này bị kinh động, thậm chí có con đã chết đi vì không chịu được áp bách.

Bất quá, cây cao thì luôn luôn đón gió, đạo lý này quả nhiên luôn luôn đúng.

Bởi vì gây ra động tĩnh lớn như vậy, thành ra rất dễ dẫn tới những chuyện ngoài ý muốn, tỷ như một tên Hồn Đấu La đang bay đến nơi này.