Chương 8: Thanh kiếm trong truyền thuyết.

Từ Campione Thế Giới Bắt Đầu

Chương 8: Thanh kiếm trong truyền thuyết.

Nơi này đất là màu đen không có một ngọn cỏ cây hoa lá. Nơi này địa hình mãi mãi giống như vô tận trống trải không có một vật. Nơi này cả ngày lẫn đêm không phân biệt và quanh năm suốt tháng chỉ có trắng xám sương mù bao quanh. Nơi này là điểm đến bắt đầu của tất cả mọi chuyện.

- Nơi này tựa như là u thổ, mảnh đất bị lãng quên giữa nhân giới cùng thế giới thần thoại. Nơi tồn tại xen kẽ giữa sự sống và cái chết, hư ảo và hiện thực.

Erica chính là như vậy nhận xét.

- U thổ? Mảnh đất bị lãng quên???

Nguyễn Tiến Minh mặt đầy không hiểu hỏi thăm.

- Thần linh sống ở trong thế giới thần thoại được coi là thần giới, đó là hư huyễn thế giới hoặc cũng có thể coi là một chiều không gian cao cấp hơn thế giới của chúng ta, ai biết được. Dù sao thì những kiến thức này cũng đều chỉ là do các vị pháp sư đề xướng giải thích ra. Cụ thể là như thế nào tồn tại thì ngay cả chính bản thân Dị Thần bọn họ chính mình cũng không rõ ràng. Nhân giới là cái gì vậy không cần nói rồi. U thổ, thế giới bị lãng quên chính là như vậy một nơi tồn tại xen kẽ giữa hư ảo cùng hiện thực. Không ở nhân giới, lại cũng không phải trong truyền thuyết thần thoại thần giới. Một mảnh đất kì lạ nghe nói là nơi ở lại của rất nhiều vị dị thần sau khi đã chán cuộc sống lang bạt phá phách ở phàm trần.

- Có điều.... Nơi đây cũng có chút không giống lắm. Nó quá hoang sơ... Không giống với u thổ trong tài liệu giới thiệu.

Erica vẻ mặt nghi hoặc nhìn xung quanh.

"Giời ạ! Nói nhiều như vậy và rồi cô ả cuối cùng lại không xác định được nơi này là nơi nào~" Ai đó trong lòng oán thầm. Đương nhiên, kẻ nào đó cũng chẳng có gan mà dám nói ra. Dù sao thì ngôn ngữ của Erica chủ yếu là để giới thiệu cho cậu biết thêm kiến thức mà thôi. Có thể đó chỉ là một hành động vô tâm, thế nhưng chung quy thì đây cũng là đối phương có ý tốt không phải.

- Được rồi! Đừng kiểm tra nữa. Mặc kệ nơi đây có phải là u thổ hay vùng đất bị lãng quên mà cô nói hay không, chúng ta trước hết tìm đến vị trí bức tượng rùa đá kia kiểm tra đi thì hơn. Cái đó mới là chuyện quan trọng nhất hiện tại.

Chàng trai trẻ lên tiếng thúc giục. Cô nàng hiệp sĩ nghe xong cũng đi theo gật đầu đồng ý. Hai người dựa theo dẫn dắt kinh nghiệm của Nguyễn Tiến Minh cứ đi a đi. Không biết có phải hay không trải qua chuyện lần kia xong, màn sương trắng xám ở nơi này mờ đi rất nhiều đồng thời lần này bắt gặp tượng rùa cũng trở nên đơn giản, nhanh hơn lần trước. Chỉ là cảnh tượng sau đó hiện ra trước mắt cả hai....

- Đây là cái anh nói là bức tượng rùa đá cõng bia?

Erica hỏi với giọng nghi ngờ.

Không nghi ngờ không được a! Bởi vì trước mặt bọn họ lúc này đây ngoài một tấp bia đá nằm đổ rạp ra đất bên trên chằng chịt vết rạn, nền đất xung quanh chỉ còn lại có vô số khối đá to nhỏ đã vụn vỡ nằm tung toé khắp nơi, chứ làm gì có cái gì gọi là tượng rùa nào.

- Tôi cũng không biết nữa. Có thể tượng rùa nó tự chạy đi đâu đó hoặc chính nó là đống đá vỡ nát dưới kia. Ai mà biết được. Có điều tấm bia đá đang nằm ngã ngửa trên đất kia quả thật là tấm bia mà con rùa đá đó từng cõng. Nếu có thể, tốt nhất là cô thử đọc những thông tin chữ viết ghi trên tấm bia thử xem. Có thể đáp án chúng ta cần tìm ngay ở nơi đó.

Nói xong, Nguyễn Tiến Minh quay đầu nhìn sang Erica và rồi bất đắc dĩ phát hiện ra cô nàng giống như đang làm một loại phép thuật gì đó. Hai mắt trống rỗng giống như vô thần đứng tại chỗ. Câu hỏi trước đó rõ ràng là cũng không có chờ mong gì về Nguyễn Tiến Minh câu trả lởi. "Mình quả nhiên là tự mình đa tình sao?" Chàng trai trẻ tự giễu thầm nhủ. Quả thật đưa đối phương tới nơi này xong, tác dụng cũng như giá trị của anh đã giảm đi nhiều. Có điều đây là điều hoàn toàn không có biện pháp nếu muốn giải quyết tình huống hiện nay. Tiếp sau đó có lẽ chỉ có thể mặt dày đi theo cô nàng này thôi, Nguyễn Tiến Minh chính là như vậy âm thầm tự nhủ lấy.

Trải qua một khoảng thời gian yên lặng này, Erica rất mau liền đã hồi phục lại. Một đôi lông mày cùng lúc cũng không khỏi nhăn nheo lại. Có vẻ như.... Tình huống cũng không lắm lạc quan!

- Chuyện ra sao rồi?

Nguyễn Tiến Minh chủ động lên tiếng hỏi thăm.

- Chả sao cả! Tình huống tồi tệ hơn tôi tưởng nhiều.

Erica trả lời với giọng bực tức và cáu kỉnh như đứa bé.

- Vậy là sao?

Nguyễn Tiến Minh lúc này hiển hiện rõ trên mặt hai chữ hoang mang. "Cô nàng này thật là~ Tại sao lại cứ thích nói kiểu lấp lửng giật gân thế chứ." Chàng trai trẻ âm thầm phàn nàn trong lúc vẻ mặt ngóng trông nhìn về phía cô gái chờ câu trả lời. Cũng còn tốt! Erica cũng không có ý định giấu kín thông tin không nói cho anh. Hay hoặc đúng hơn là cô cảm thấy anh có biết hay không cũng như vậy cả thôi. Chả sao cả! Vậy đấy.

- Nội dung trên tấm bia đá này ghi lại sự việc vào mấy trăm năm trước... Ầy, giống như là vào thời đại nhà Lê nào đó trong lịch sử của Việt Nam. Rằng một vị Dị Thần Xà nào đó vốn dĩ bị phong ấn từ thời đại cổ xưa lại một lần nữa tỉnh lại và muốn báo thù mối nhục bị phong ấn năm xưa. Để đối đầu với vị thần xà tà ác và bất tử, thần linh đã chỉ thị mượn tay bấy giờ triều đại một nửa hoàng triều khí số phong ấn ở đây một phần của thần xà sau khi đánh bại nó. Để làm đền đáp lại, thánh lực của xà thần tà ác sẽ không ngừng bị chuyển hoá thành mới vận số và đúc thành thanh Vương giả thần khí đầy quyền năng ở đây. Một khi hậu nhân của hoàng triều đứng trước nguy cơ diệt quốc có thể tiến đến và thu được mới khí số củng cố lại triều đại của mình hoặc bản thân một lần nước phục quốc cũng được đại loại vậy.

- Một cuộc giao dịch kinh thiên. Chỉ là không nghĩ tới cuối cùng đều là tốn công dã tràng~

- Ừ? Cô nói vậy là ý gì?

Nguyễn Tiến Minh vẻ mặt khó hiểu hỏi lại.

- Đây không phải là rất rõ ràng rồi sao? Thanh kiếm đá mà trước đó anh nói tới mình từng rút ra rất có thể chính là thanh Vương giả thần khí mà nội dung trên tấm bia đá đã từng nói tới. Như vậy đẩy ngược lại, rất rõ ràng hậu nhân của triều đại nhà Lê gì gì kia vì lý do gì đó cuối cùng cũng không có thu hồi lại được thanh Vương giả thần khí được rèn đúc từ thánh lực của Dị Thần Xà này. Đây không phải là rõ ràng tốn công giã tràng sao?

Erica trả lời với giọng điệu kiêu ngạo đương nhiên.

"Nhưng tôi cũng không phải là hậu nhâu hoàng triều trong nội dung mà tấm bia đá kia nói a? Tại sao tôi cũng có thể rút nó ra, mình đây cũng không họ Lê. Ừ? Dù rằng lúc đó bức tượng rùa đá kia trông có vẻ chống cự cũng dữ tợn lắm. Phải chăng nó cũng phản đối. Và rồi còn có giọng nói thúc giục kì quái khi trước? Mình thành công rút ra chẳng lẽ toàn là nhờ vào sự giúp đỡ âm thầm của Dị Thần Xà nhằm thoát khốn ở bên dưới? Như vậy ai là ngươi âm mưu dẫn mình tới đây? Tại sao lại lựa chọn mình???" Nguyễn Tiến Minh trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man nhưng cũng không dám nói ra điều gì trong đó.

- Ừm? Đã trên tấm bia đá kia viết hậu nhân của vương triều có thể đến đây thu hồi Vương giả thần khí, vậy trên đó có nói gì về cách sử dụng cái kia thanh kiếm bằng đá không?

Anh chàng hỏi với vẻ chờ mong.

- Đương nhiên là..... Không có rồi!

Erica trả lời với giọng giảo hoạt.

- Cái gì mà!!! Tại sao lại không có chứ???

Ai đó lệ rơi đầy mặt kêu rên.

- Có lẽ là hậu nhân của vương triều đó tự sẽ có bí thuật riêng để sử dụng cũng không biết chừng. Nói tới, thanh kiếm đá kia thật sự bay vào người anh sao? Chẳng lẽ không kèm theo gì khác hướng dẫn sử dụng?

Cô nàng hiệp sĩ mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Nguyễn Tiến Minh. Gặp vậy, anh chỉ có thể vẻ mặt phiền muộn đáp lời.

- Trước khi tôi ngất xỉu đi đúng là thấy thanh kiếm đá đó chui vào trong người mình. Mọi chuyện tiếp sau đó liền không biết được rồi. Có điều cái gì hướng dẫn sử dụng vân vân quả thật là không có luôn.

- Vậy thì kì quái! Lúc nãy tôi kiểm trả khắp cả người anh mặc dù phát hiện ma thuật dấu vết toả ra thế nhưng kì quái cũng không thấy tăm tích của thanh kiếm đá mà anh nói a. Nếu như không phải là anh đã kiểm soát được nó vậy tôi nhất định có thể tìm ra chứ? Hoặc có lẽ nó từng chui vào trong người anh để lại ma lực rồi sau đó thấy không thích hợp lại chạy đi cũng không biết chừng. Dù sao thì anh cũng không phải thật sự chủ nhân tương lai của nó trong tấn bia ghi lại~

Erica vẻ mặt ghét bỏ nói. Hiển nhiên! Cô cũng không cho rằng anh là cái gì hậu nhân của hoàng triều xưa vân vân. Từ việc giấc mơ bí ẩn cả tháng cùng bị cố tình dẫn dắt đến đây cho thấy này rõ ràng là một âm mưu được tính toán tỉ mỉ từ trước mà. Chỉ là....

- Chết tiệt! Vậy ra trước đó cái cô gọi là thí nghiệm tìm lối vào rõ ràng là để che dấu việc cô muốn lục soát người tôi hả???

Chàng trai trẻ tuổi tức giận, nghĩa chính ngôn từ chỉ trích cô nàng hiệp sĩ. Đáp lại thế nhưng mà là vẻ mặt hời hợt không mấy quan tâm của Erica.

- Mà mà.... Những chuyện nhỏ này không cần quan tâm chi tiết như vậy đâu. Việc quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là tìm cho được tung tích của vị Dị Thần Xà kia. Chớ có quên trước đó bia đá cũng đã có nói, Thần Xà lần trước tỉnh giấc liền muốn trả thù mối nhục bị phong ấn. Cũng thật ngạc nhiên khi vị thần xà kia tỉnh lại lần này không có trực tiếp tiêu diệt luôn đi anh. Là bởi vì lúc đó nó quá suy yếu rồi hay sao???

Cô nàng bắt đầu vừa hỏi vừa trả lời. Tất nhiên mục đích nói lạc sang truyện khác cũng rõ ràng quá đi. Có điều chuyện cô ấy nói cũng có chút chỗ đúng. Vấn đề quan trọng nhất lúc này là tìm được vị thần xà kia, phong ấn hoặc tốt nhất là tiêu diệt nó. Bởi vì....

- Không biết rõ thế nhưng chắc chắn không phải bản ý muốn nương tay. Phải biết cùng ngày hôm đó nhưng có tới hơn hai vạn người ở quanh đây vì vậy mà chết đấy. Nói tới thì lý do trả thù mối nhục bị phong ấn quả nhiên không phải là chỉ nói không thôi.

Giọng phiền muộn thở dài. Nguyễn Tiến Minh hiện tại cũng không biết việc mình rút ra thanh kiếm đá thả đi thần xà có đúng hay không nữa. Nhờ vào nó mà anh nối liền đường ray với giới phép thuật của thế giới này, hơn nữa còn là vì thế có thể quen biết với những người ở tầng lớp cao nhất như Erica. Có điều bởi vì việc này mà hại chết tính bằng hàng vạn người tính mệnh không khỏi khiến lương tâm anh phần nào không khỏi day dứt. Giữa cái được cái mất ở đây thật khó mà chi li tính toán cho nổi.

- Cô nói... Có phải là tôi không nên rút ra thanh kiếm đá ấy không?

Có lẽ bởi vì tự nhận là quen biết rõ về Erica, Nguyễn Tiến Minh cũng không có quá cảnh giác với cô nàng thuộc về một loại thế giới khác trước mắt này ngay trong lần gặp mặt đầu tiên. Một chút suy nghĩ trong lòng cũng bởi vậy tự nhiên liền bật thốt lên.

Chỉ gặp nói vậy xong, ánh mắt của anh mang theo trông đợi nhìn về phía cô. Giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì lớn lắm muốn được người lớn tha thứ vậy. Dù rằng anh mới là người lớn tuổi hơn cô. Dù cho cô gái không nói rõ tuổi tác của bản thân mình này anh cũng đã sớm biết rõ vậy.

Erica nhìn anh và trầm tư suy nghĩ trong chốc lát rồi nói.

- Đương nhiên là anh không nên rút ra thanh kiếm ấy rồi.....

Trước cái nhìn phức tạp khó tả của Nguyễn Tiến Minh, giọng nói của cô nàng hiệp sĩ kéo dài rồi nói tiếp.

- Đương nhiên là anh không nên rút ra thanh kiếm ấy rồi..... Anh muốn tôi nói như vậy phải không?

- Dù đúng dù sai thì hiện tại có quan trọng không? Việc cần kíp nhất vào lúc này không phải là tìm kiếm rồi phong ấn hoặc tiêu diệt vị Dị Thần Xà tà ác kia sao?

- Hơn nữa, có thể thanh kiếm đá kia thật sự vẫn còn ở trên người anh cũng không biết chừng. Chỉ là tôi năng lực không đủ đề tìm ra nó mà thôi. Phải biết rằng nội dung trên tấm bia đá tuy rằng không có ghi rõ thế nhưng nếu như đổi thành hậu nhân của vương triều kia đến lấy thu hồi thanh gươm vậy nhất định cũng có thể dùng nó tiêu diệt vị thần xà kia đi. Nếu không những người ban đầu thiết kế ra rèn đúc thanh Vương giả thần khí này còn làm thế làm gì chứ.

- Tác dụng của anh vì vậy có thể cũng to lớn lắm đấy. Vì thế đừng có mà ủ rũ vì những chuyện quá khứ nữa. Hãy phấn chấn lên và hoàn thành trách nhiệm của mình nhé. Đây không phải là một chuyện dễ dàng chút nào đâu. Hoặc có lẽ nếu sợ, anh cũng có thể trước tiên bỏ về. Tôi, Erica Blandelli sẽ không vì vậy mà khinh bỉ anh đâu.

Cô ấy nói với một giọng cười nhẹ nhàng đầy tươi tắn. Một người khá thiện lương và biết quan tâm đến người khác dù là lần gặp đầu tiên một cách khá đặc biệt giấu trong thái độ kiêu ngạo của mình.

Ừ! Và rồi Nguyễn Tiến Minh bỗng chốc nhận ra tài ăn nói của cô gái trước mặt quả như những gì kiếp trước trong sách đã từng miêu tả. Giỏi giang và đầy quyến rũ trong lời ăn tiếng nói. Mặc dù thật sự trong tim thì cái chết của hơn hai vạn người đa phần chắc chắn không quen biết và không có quan hệ gì với anh kia không có khiến cho lòng anh hối hận gì nhiều lắm, thế nhưng trải qua Erica lời nói khích lệ khuyên nhủ, cả người của anh cũng nhẹ nhàng đi nhiều.

Thật là một cô gái đáng sợ đây!

"Và cũng rất dễ dàng khiến người ta cảm mếm~" Anh tự nhủ thêm như vậy và đáp lại cô bằng một nụ cười nhẹ nhàng chứng tỏ rằng mình đã ổn.

- Đương nhiên là tôi sẽ ở lại và tìm cho ra con rắn kia rồi. Đừng quên, nó còn nợ tôi một lời cảm ơn vì đã giải thoát cho bản thân nó đây. Để trả lại, có lẽ sự tự do hoặc tính mạng của vị thần xà là một ý kiến hay chứ nhỉ.

Anh trả lời với một giọng giống như vờ giận. Và ánh mắt của Erica giống như cũng sáng lên theo một cách giảo hoạt nào đó. Hai người trong khoảnh khắc này thần kì tỏ rõ ra một sự đồng cảm thầm thấu hiểu rõ ý nghĩ trong lòng nhau.

Mối quan hệ của cả hai cũng từ hai kẻ xa lạ vô tình bị ép cuốn vào nhau giờ giống như là chiến hữu trên cùng một mặt trận đồng minh vậy. Một liên minh sẽ khiến cho thế nhân phải khiếp sợ về thành quả của bọn họ tại tương lai không xa.

Cùng lúc ấy ở phía sau đền Ngọc Sơn mảnh đấy trống nơi hai người Nguyễn Tiến Minh và Erica từng đứng trước khi biến mất, một cô gái có mái tóc màu bạc bạch kim ăn mặc một bộ áo cánh sọc xanh đen cùng váy ngắn, tất chân đến đầu gối đang giận rỗi mím lấy môi lẩm bẩm.

- Con quỷ cái kia...! Thật không biết lại mang con mồi nạn nhân mới của cô ta trốn tới nơi nào đó làm chuyện gì ấy ấy đáng xấu hổ gì đi rồi.

- Mình... Mình lại nên làm cái gì đây bây giờ???

..........

Kết thúc chương 8.