Chương 12: Thất Phu Vô Tội Hoài Bích Kỳ Tội (Hạ)

Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ

Chương 12: Thất Phu Vô Tội Hoài Bích Kỳ Tội (Hạ)

" Haizz … "

Huy thở dài khi bước ra khỏi cửa công hội mạo hiểm giả.

Vì cậu ta đã mang danh hào Tứ Đại Anh hùng Hộ quốc, nên không thể đăng ký trở thành mạo hiểm giả cũng như lập nhóm đi săn quái kiếm tiền, vận tiêu hoặc tham gia bất kỳ quân đoàn nào.

Đơn giản là họ không dám mời chào anh hùng.

" Đội trưởng không cần phải ủ rũ như thế. Chúng ta vẫn có thể đi săn quái ở ngoài thành để kiếm tiền và nâng cao năng lực mà."

Mellyn mỉm cười khuyên giải.

" … "

Huy hơi ngập ngừng, mặt hơi đo đỏ. Cậu ta định nói lại cái gì, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống vì sợ nói năng ấp úng không ra hồn.

" Đội trưởng! Bây giờ đã muộn, không bằng chúng ta đi mướn một cái nhà khách ăn ở lâu dài. Rồi thì sau đó sẽ kiếm tiền để trang trải và chiêu mộ thêm nhân lực. Không biết ý của đội trưởng?"

Mellyn đưa ra ý kiến của bản thân.

" Cứ vậy đi, Mellyn tiểu thư."

Huy không chút suy nghĩ mà đáp ứng.

Không phải hoàn toàn do cậu ta vô năng. Mà là những gợi ý của Mellyn hoàn toàn giống với suy tính của Huy.

Tiền tuy còn, nhưng không tìm việc kiếm lại, sẽ không bền lâu.

Mục đích của cậu ta vừa là để trải nghiệm cuộc sống mới ở thế giới lạ lẫm này, vừa là để sinh tồn trở về nhà và mang theo Vị Lai. Còn có cả Mellyn Ahri Bell nữa.

Vì rất bất mãn với gia đình, nên cậu ta muốn đưa Mellyn trở về và hãnh diện khoe trước mặt bố mẹ mình. Có vẻ như suy nghĩ có bạn gái rồi mang về cho bố mẹ xem mặt đối với chàng trai trẻ đã 18 năm F.A là một kiện rất là thiên kinh địa nghĩa sự tình.

" Mà quá nhanh đi. Chưa ra đâu vào đâu mà mình đã mặc định người ta là bạn gái rồi. Thật là cầm đèn chạy trước ôtô."

Huy thầm buồn cười với những suy nghĩ quá xa xôi của mình, xa hơn khoảng cách từ Việt Nam sang Mỹ đấy chứ.

Vừa đi, cậu ta vừa mỉm cười với suy nghĩ quái quái của mình. Nếu ai nhìn thoáng qua cậu ta, chắc chắn sẽ bảo cậu ta là thằng ngáo đá hay bệnh nhân tâm thần trốn trại.

" Đội trưởng! Khu phố phía kia cầu có một loạt nhà khách trông rất tốt. Chúng ta thử đến đó xem qua."

" A hèm … "

Mellyn đột nhiên kéo lấy gấu tay áo của Huy vì ngăn bước chân của Huy, điều đó đã phá vỡ dòng tâm tưởng không dứt như suối nguồn của Huy. Cậu trai trẻ ho khan một tiếng sau đó đáp ứng.

Nhìn cả 2 người trẻ tuổi một nam một nữ đi qua bên kia cây cầu đá đã phai mòn theo năm tháng. Từ trong một ngõ hẻm nhỏ, thập thò xuất hiện 3 gã đàn ông trung niên có, thanh niên có và rồi thì thậm thụt xì xào to nhỏ.

" May mà tụi nó đi về khu phố mà đại ca quản lý. Nếu sang khu khác thì quả lỡ miếng mồi thơm."

Một gã trung niên hói đầu, mặc quần áo giản dị nhưng nhăn nhúm và bẩn thỉu cũng như 2 người còn lại. Gã quan sát đôi nam nữ mà cười nham hiểm.

" Bà mẹ nó! Bỏ ra 1200 đồng vàng mua trang bị. Thật là người làm tức chết người mà. Tao thề là tao phải lột của tụi nó bằng sạch."

Một gã trung niên còn lại tóc hoa râm, dáng người mập mặc bên ngoài một cái áo da thú đã rách bươm. Gã hằn học khi thấy kẻ khác có tiền và bất bình đâm phắt con dao trên tay vào gốc cây bên cạnh y.

" Em trông con nhỏ kia xinh đẹp hơn hẳn mấy ẻm ở khu đèn đỏ. Chỉ cần ở trên ẻm một đêm, em nguyện ngày mai chết cũng không hối hận."

Gã thanh niên răng hô, tóc vàng chào mào, gầy gò thô bỉ ngôn ngữ cười cười. Và gã đang tung hứng đôi con dao găm trên tay một cách uyển chuyển.

" Thằng ngu, con hàng tốt như thế. Dâng lên cho đại ca thì có mà lập công to. Ngày sau còn lo gì cái ăn."

Gã hói không đồng ý với ý tưởng của gã thanh niên.

" Đúng, đúng. Anh em ta chỉ cần tiền thôi. Có tiền, muốn bao em xinh tươi thì có bấy nhiêu em hầu hạ. Chú em còn trẻ, nên có nhiều điều không hiểu. Phải nhẫn nhịn để làm việc lớn. Hiểu chứ?!"

Gã tóc hoa râm tỏ vẻ lão khí hoành thu bộ dáng.

" Biết rồi, các huynh cứ làm quá lên à."

Gã răng hô cười xuề xòa bỏ qua mọi chuyện.

" Rồi! Tối nay sẽ động thủ. Nam giết, nữ bắt cóc."

Gã hói bàn kỹ chiến lược với đồng bọn.

' Cạch cạch cạch '

" … "

" Quân lính nội thành?!"

Ba gã trộm vặt toát mồ hôi khi nhận ra đã bị bao vây bởi một nhóm quân từ nội thành.

Quân lính nội thành áo giáp trước ngực chạm trổ Điểu Sư Gryphon, áo quần sắc đỏ. Lính trung thành thì mang sắc xanh lục. Còn lính ngoại thành thì mang sắc đen.

Đội quân triều đình nghiêm ngặt vây 3 tên trộm vặt lại vào giữa. Không nói một lời, họ ùa vào và rút kiếm ra chém giết tại trận.

Ba gã trộm vặt chỉ có thể trơ mắt chết thảm mà chả biết mình đã làm gì sai.

Nếu có thuốc hối hận, bọn hắn sẽ uống và ở lại khu đèn đỏ chơi gái đến ngày mai.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

" … "

---

Ánh mặt trời đã tắt hẳn ở đằng tây. Huy và Mellyn đã kiếm được một nhà khách khá ổn. Hai người họ chia ra 2 phòng đơn nhỏ và quyết định ở lại lâu dài. Số tiền còn lại của Huy chỉ còn hơn 600 đồng vàng.

Với rất nhiều người, đó là con số mong ước cả đời mà không thể thành hiện thực.

Sau khi dùng bữa tối ở dưới lầu và trò chuyện một ít chuyện về thế giới mới này cùng với Mellyn, Huy đã lên phòng trước và nghỉ ngơi.

Một bên nhìn chủ nhân đang ngâm nga bài hát nào đó trông rất yêu đời, Vị Lai bất tri bất giác khẽ buồn buồn.

Nàng rất muốn làm nguồn vui, người quan trọng nhất cho chủ nhân, như đã giao kèo với Ngài khi còn ở chỗ của nữ thần Aphrodite. Nhưng có vẻ như đã có hình bóng ngoại nhân thay thế nàng trong tâm trí của chủ nhân.

Nàng cảm thấy mối liên kết giữa nàng và chủ nhân đang dần mờ nhạt dù chỉ mới chưa đầy một ngày gặp mặt.

" … "

Huy mới vừa tắm xong và đang cởi trần cho khô người. Nhìn thấy Vị Lai đang rất là ngốc lăng ngồi trên mặt bàn. Cậu ta không khỏi cảm thấy ủy khuất cho cô bé.

" Vị Lai, anh muốn hỏi chút chuyện."

Cậu ta lên tiếng để phá vỡ bầu không khí đang trầm giữa 2 người.

" Chủ nhân cứ hỏi đi."

Vị Lai mau chóng khôi phục tinh thần và quên rơi mất cái cảm xúc không tên kia.

Huy ngồi xuống giường và nhấc Vị Lai ngồi lên đỉnh đầu của mình. Cậu ta từ tốn hỏi những vấn đề khúc mắc nhất cần giải đáp: " Tại sao anh có thể hiểu ngôn ngữ của Lavindor cũng như tiếng Anh, Trung và Nhật?"

" Ơ?!"

Vị Lai hơi kinh ngạc rồi sau đó cô bé trả lời: " Vì nữ thần Aphrodite đã thay đổi 1 chút não bộ của những hiệp sĩ ngoại giới được triệu hồi bởi nàng. Việc hiểu và nói ngôn ngữ ở Trái Đất và của tinh cầu này là điều duy nhất được thêm vào."

" Vậy anh phải làm gì để Vị Lai có thể bộc phát những kỹ năng mà nữ thần Aphrodite đã ban cho em?"

Huy đưa tay lên quá đầu và xoa đầu nhỏ của Vị Lai.

Và Vị Lai cũng bất giác đón nhận hành động này một cách vui vẻ, cô bé giơ hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của chủ nhân, cười tươi đạo: " Chủ nhân chỉ cần gia tăng cấp độ trong Anh Hùng Thiếp bằng cách săn quái, hộ tiêu như những gì cô Mellyn Ahri Bell mới nói lúc nãy. Một nửa số kinh nghiệm sẽ chuyển sang cho Vị Lai. Chỉ là … "

" Chỉ là?"

Huy ngạc nhiên.

" Chỉ là chỉ số thăng từng cấp của Vị Lai rất cao so với Chủ nhân."

Vị Lai nhẹ nhàng đáp lại.

" Vậy à. Vậy là anh phải chăm chỉ cày cuốc để Vị Lai có thể tự do rồi."

" Cảm ơn Chủ nhân."

Một trong những phong ấn cao nhất dành cho Vị Lai là cô bé phải đạt cấp độ 10 mới có thể trở thành tinh linh tự do. Cô bé sẽ không cần phải trở lại hình dạng cái kính nữa và cùng chia sẻ sự sống với chủ nhân. Huy muốn ngủ hay mệt mỏi, Vị Lai không bị ảnh hưởng.

Nữ thần Aphrodite làm thế vì sợ Thiên đường có thể dò ra sự can thiệp quá tay này của nàng.

" … "

Hơi trầm ngâm, rồi bỗng Huy nói một câu nói mà cậu ta xem như an ủi Vị Lai: " Đối với anh, cả Vị Lai và Mellyn đều rất quan trọng với anh. Đừng vì điều gì mà buồn bã nhé, sẽ làm Vị Lai trông rất kỳ cục."

Vị Lai đáp lại: " Chủ nhân thứ tội. Vị Lai sẽ không làm gì để trở nên kỳ cục đâu."

Huy rời bàn tay xuống và ngáp ngủ một cái. Cậu ta hơi ngẩng đầu và nói: " Vị Lai, ngủ ngon nhé."

" Chủ nhân ngủ ngon."

Vị Lai bay về bên gần đầu giường và trở lại hình dạng cái kính mắt.

Huy mỉm cười nhìn kiện vật phẩm bất khả ly thân của mình lại thêm quan trọng với cậu ta.

' Phù '

" … "

Ngọn nến đã được thổi tắt và Huy ngả người trên giường, mắt nhắm lại và từ từ chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài.

Nhưng bên ngoài căn phòng của Huy, có 2 người đang có 2 mưu đồ xấu đối với cậu ta.

Quả không sai khi: " Kẻ ngốc không có tội, người có của báu mới có tội".

-&&&-