Chương 20: Lộn Xộn Trong Căn Nhà Khách

Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ

Chương 20: Lộn Xộn Trong Căn Nhà Khách

" … "

Huy đứng dậy vươn vai và lau đi những giọt nước mắt ' Hạnh phúc'. Dù sao cũng không nên ủy mị quá, nhất là trước mặt con gái. Huy đã nghĩ như vậy.

" Chủ nhân cảm thấy khá hơn chưa? Bài hát này là bài mà A Kì tiểu thư thể hiện hay nhất."

Vị Lai di dời khỏi đầu chủ nhân và tiến tới trước mặt ngài. Cô bé cảm thấy tinh thần của ngài đã tốt hơn, điều đó thật tốt.

Khi tinh thần tốt thì làm việc gì cũng thuận lợi. Vị Lai nghĩ như vậy là đúng.

< Ps: Bác nào tò mò nghe nhạc Nhật, có thể tìm tên bài hát ' Guilty Crown V.A ' hoặc tìm Anime cùng tên, là bài mở đầu phim này. >

" Là Yuzuriha Inori hả? Anh cũng từng nghe bài này rồi."

Chỉnh trang lại tinh thần, Huy cảm thấy khá hơn cực nhiều. Nhờ có Vị Lai, mà cậu ta có thể vượt qua tình huống tệ hại ban nãy.

Nếu không có cô bé, có lẽ Huy đã làm ra những hành động ngu xuẩn nào đó và đã bị tử hình rồi. Không, có lẽ chỉ là bị ép buộc làm nô lệ cho Đức Vua mà thôi. Mà cuối cùng vẫn vậy, có điều là cảm giác khá hơn nhiều.

Vẫn là nên cảm ơn Vị Lai mà thôi.

" Cảm ơn Vị Lai nhé. Em đã làm rất nhiều thứ cho anh, đừng tự trách bản thân điều gì mà hãy vui lên. Có như vậy anh mới phấn chấn được."

Huy giơ tay lên xoa nhẹ đầu của cô bé tinh linh dễ thương trước mặt mình. Chàng trai trẻ cảm giác cả thế giới hạnh phúc nhất là đây. Có 1 người bạn như cô bé là đủ rồi.

" Thiếp thân sẽ luôn luôn vui vẻ, thưa Chủ nhân!"

Vị Lai mỉm cười hưởng thụ cảm giác được chủ nhân quan tâm. Đối với cô bé, thế này là đủ rồi. Không nên vượt quá bối phận vì sẽ chỉ làm ảnh hưởng tới chủ nhân mà thôi. Mà chính cô bé còn không hiểu vượt quá bối phận là làm những gì.

Đơn giản là Vị Lai còn quá trong trắng, ngây thơ mà thôi.



" Chủ nhân định làm gì bây giờ?!"

Chủ nhân đã dời bàn tay khỏi đầu Vị Lai, cô bé cũng có hơi chút mất mát, nhưng nhanh chóng khôi phục như bình thường. Nàng hỏi han khi thấy khí sắc của chủ nhân không tốt lắm. Có lẽ là cơn đau từ những đòn gậy hành quyết ban nãy.

" Anh định quay về nhà khách tắm rửa một chút, sau đó sẽ tới công hội mạo hiểm đăng nhập thành viên. Dù gì giờ anh cũng không còn cái gì, ngay cả cái Anh Hùng Thiếp. Mẹ kiếp! Con khốn công chúa triều đình."

Huy không khỏi tức giận khi nghĩ lại đã mất gần như tất cả mọi thứ hành trang tùy thân.
Nhưng rất may là cậu ta vẫn còn cái Thánh Khí. Vẫn có thể miễn cưỡng đi cày quái rừng, V.v …

" Hắt xì … "

Huy bỗng hắt hơi lấy một cái. Cậu ta nghĩ là bản thân cảm lạnh đâu. Trời nắng chang chang, người ngợm thê thảm với ướt sũng. Không nhanh quay về chắc bệnh nặng thêm.

" Chủ nhân bảo trọng!"

Vị Lai cũng hơi lo lắng, nhưng vẫn kịp nói ra 1 câu quan tâm rồi mới thu hồi hình dáng tinh linh.

Đeo lại cái kính. Huy lững thững mò ra ngoài đường cái và tiến về cái nhà khách đã thuê trọ hôm qua.

Dọc đường, người dân bàn tán xôn xao về cái sự tích trời đánh của Huy. Họ liếc lén, chửi bới nhưng Huy làm bộ không quan tâm. Cậu ta cứ một mình bước đi.

---

" Cút ngay đi thằng ác nhân! Thân làm Hiệp sĩ triều đình, lại dám cưỡng dâm, giết người. Còn dám quay lại đây nghỉ ngơi sao?!"

Thấy Huy đột ngột trở vào gian nhà khách, một người đàn ông mập mạp trung niên, ăn mặc khá khẩm hơn ối người ở đây lên tiếng quát tháo.

Ông ta là chủ nhà khách này. Lão đã không giữ nổi bình tĩnh mà chửi bới không tiếc lời. Cũng không trách được lão khi mà nhờ Huy, thanh danh nhà khách của lão đã bị bôi bác nặng nề, có vài khách mới chuyển ra và không dám thuê vào khi nghe tin đồn.

Lão đã hết cách khi chỉ có thể rủa thầm Huy từ nãy tới giờ. Bây giờ thấy Huy, tội gì không xả ra cho đỡ tức mình.

" Tôi là khách thuê trọ, đã trả tiền 1 tháng phòng đầy đủ. Tại sao lại phải dời đi?!"

Huy cảm thấy ông chủ nhà trọ đang rất cáu giận, cậu ta lấy lui làm tiến để có thể mau chóng về phòng tắm rửa.

" Đừng bao giờ quay lại đây nữa thằng ác nhân! Tại mày mà làm lỡ mấy mối làm ăn của ta. Cút đi!!"

Lão chủ quán đã không thể giữ được bình tĩnh. Đoạt tài lộ của thương nhân như thù giết cha. Lão há có thể lại để cho Huy lại được ở trọ, không phải thế thì vài hôm nữa lão cũng chả thể làm ăn kinh doanh gì nữa.

" Ông chủ đang nói cái gì thế?! Tôi thế nhưng là chi ra gần 200 đồng vàng cho 2 phòng tốt nhất trong vòng 1 tháng. Ông đang giở cái trò gì thế?"

Huy cũng nheo mắt lại nóng nảy. Cậu ta cảm thấy lão già này đang giở trò khỉ nào đó với mình. Đang yên đang lành lại đuổi ra. Cậu ta đã làm gì khiến lão ta sinh khí?!

Với lại số tiền 200 đồng vàng kia cũng không phải chuyện nhỏ. Đi dọc đường cậu ta có thể quan sát hiểu biết chút ít về giá trị tiền nơi đây. Hai trăm đồng vàng đó mà để ở trọ thì quá là hố người.

Ấy vậy mà Jenny A’rc Lavindor lại không có bất kỳ nhắc nhở nào đối với Huy. Có lẽ cô ta không có chút thương hại nào với Huy đây mà. Để cậu ta bị lừa chút cho vui.

Huy chợt nhớ lại những hành động đêm hôm qua tại nhà trọ của cô công chúa triều đình đó. Tất cả đều là có mục đích cả.

Ngay cả cái yêu cầu đừng khóa trái cửa cũng vậy.



" … "

Huy lặng người và khẽ siết chặt nắm đấm khi lại nhớ tới Jenny A’rc Lavindor.

Trong thâm tâm Huy lúc này, chỉ có sự phẫn nộ và khinh bỉ dành cho cô nàng. Không phải nói là ' Con điếm' rẻ tiền còn không bằng.

" Người đâu, đuổi thằng ác nhân này ra ngoài ngay!"

Ông chủ nhà khách cũng không có kiên nhẫn nhìn Huy trầm tư, lão ta dứt khoát ra lệnh trục khách.

Có 3 tay côn đồ to béo cầm theo gậy gộc, dao găm tiến tới chỗ Huy. Còn mọi khách nhân xung quanh cũng chỉ ngồi nhàn mà cười cợt. Họ đã coi Huy như là trò vui mà thôi.

" Mẹ kiếp! Lũ thương nhân chúng mày... Ra đây Thánh Khí của ta!!!"

' Ù ù '



Khiên thần được triệu hồi ra theo lệnh của Huy và luồng quang mang thần thánh hoàng kim sắc phiêu phù trên tay phải của cậu ta. Trong chớp mắt, một cái khiên làm bằng kim loại không rõ chất liệu màu sáng bạc đã hiển hiện rõ trên tay của cậu ta.

Không hiểu sao Huy cảm thấy đứng trước mấy tay côn đồ cầm dao kéo này cũng không làm cậu ta run sợ. Có lẽ tình huống mới nãy trong lâu đài God's Landing đã thay đổi phần nào tính tình nhát gan của Huy.

Nếu là còn ở hiện thế, bảo đánh nhau với một thằng con trai vạm vỡ hơn Huy. Có lẽ Huy đã khóc bù lu từ lâu. Nhưng nay đã khác, cậu ta không còn đường lui nữa rồi. Lui nữa, chắc chắn sẽ chết mà thôi.

' Tìm sự sống trong đường chết.' Đó là câu châm ngôn của Huy từ lúc cậu ta nhận ra cuộc đời ở thế giới mới này còn khốn nạn gấp trăm lần thế giới cũ.

Ở thế giới cũ chỉ như bước đi trong sương mờ, tuy không chịu tổn thương nhưng lúc nào cũng nên cẩn thận kẻo ướt áo. Xuyên không sang đây thì như đi vào rừng đao kiếm, hơi không cẩn thận thì có thể đổ máu.

Huy nhận thấy hèn yếu quá sẽ phải nhận chèn ép. Vì vậy cậu ta quyết không thể chịu thua trong từng tình cảnh gặp phải. Thua một lần, sẽ thua lần sau và vòng lặp là mãi mãi.

" Mày định làm gì?! Ông chủ bảo mày cút đi mà."

" Phải a. Cút mau khi tụi tao còn nhỏ nhẹ."

" Thằng này định làm anh hùng đây, không sợ lưỡi đao không có mắt phỏng?!"

Ba tên côn đồ thay phiên nhau dọa dẫm Huy. Trong mắt bọn họ, Huy phảng phất chỉ là con cừu non nhỏ bé đang cố chống cự lại với bầy sói hung hãn mà thôi. Không đáng lo ngại.

" Ông chủ. Có phải ông không định cho tôi trở lại trọ phải không?! Nếu vậy thì hoàn lại tiền trọ cho tôi, tôi sẽ đi ngay."

Huy vẫn bình tĩnh nói chuyện. Cậu ta không quan tâm mấy tên côn đồ kia lắm, cậu ta tự tin dù cái Thánh Khí này không có công năng đặc biệt gì, nhưng nếu chỉ để phòng thủ với mấy con dao cùn kia cũng dư xài.

Không phải cậu ta quá kiêu ngạo mà là cậu ta có sự tự tin ở bản thân mình mà thôi.

Quá mức tự tin sẽ thất bại. Nhưng không tự tin vào bản thân cũng chả nhìn thấy thành công.

Ba tên côn đồ hơi dừng lại chờ đợi chủ nhân của bọn hắn ra lệnh. Còn ông chủ nhà khách thẳng thắn ngạo mạn thừa nhận. Phảng phất lão đã ăn chắc Huy: " Đúng vậy, mà tiền trọ cũng không hoàn lại dù 1 cắc bạc."

" Vậy à. Vậy thì tôi xin nhận lấy bồi thường khác vậy."

Nói xong câu đó. Tay phải đang mang theo cái khiên thần, Huy dùng sức báng hết lực vào một cái bàn gỗ lim ngay bên cạnh không có ai ngồi.

' Rầm … rắc … két '

' Rầm '

Cái bàn gỗ lim dày gần mười phân, nhưng không thể nào chịu nổi một cú va chạm với cái khiên thần. Huy còn tưởng sẽ có phản ứng ngược, cánh tay chịu chút nhiều xung lực, ai dè cái khiên vừa chạm vào mặt bàn thì đối tượng đã vỡ vụn cùng theo là 4 cái ghế xung quanh cũng chung số phận. Mà sàn nhà gỗ phẳng đẹp cũng vô tình bị đè nén đến nỗi sụp xuống khoảng vài phân.

" … "

Mọi người trong quán bất khả tư nghị nhìn một màn. Còn Huy thì mỉm cười thỏa mãn.

Quả nhiên là Thánh Khí. Cấp bậc khác xa vũ khí phàm gian.

-&&&-