Chương 2: Quán Trọ nơi sa mạc

Truyền Kỳ P2: Kho Tàng Tháp Cổ

Chương 2: Quán Trọ nơi sa mạc

Trải qua hơn ba ngày tiếp theo, đoàn người cuối cùng cũng vượt qua được sa
mạc. ven đường bắt đầu có một vài đám cỏ mọc. Số lượng thực vật ngày càng nhiều, đến chiều tối ngày thứ tư sau đó họ dừng lại dưới một tòa thành thị cổ. Truyền Kỳ ba người xuống khỏi lạc đà, rồi chia tay đòan người du mục.

Nhìn đoàn người đi xa dần vào trong thành, Truyền Kỳ ba người cũng chưa vào thành ngay mà đi theo một hướng khác. Quốc Hoàn khẽ thở dài " Cuối cùng thì cũng tới".

- Vất vả cho hai người rồi. Truyền Kỳ nhẹ giọng nói, hán thấy có lỗi vì bắt hai người anh em kia của mình vì mình mà phải trải qua không ít khổ cực.

Thấy giọng nói ẩn chứa cảm xúc có lỗi của Truyền Kỳ, Trần Quốc Hoàn liền mở một bộ dạng tươi cười như không có gì nói với hán.

- Ca ca biết vậy là tốt,

Nhìn về phía xa xa ngoài đại mạc, màu vàng trải dài như vô tận khiến ba người
không khỏi lắc đầu cảm thán.

Chiều tối, mặt trời hạ xuống phía chân xa mạc, màu vàng của cát hòa thêm màu đỏ tía thêm phần nóng bức đầy huyền ảo. Theo bước chân ba người, cỏ cũng dân dần thay màu vàng úa.

- Theo như trong thư và tấm bản đồ thì cách đây nửa ngày đường có một
quán trọ. Truyền Kỹ cầm tấm bản đồ sau đó chỉ cho hai người một điểm nhỏ nơi bản đồ

- Cậu có chắc mấy người này có liên quan tới cô ả bí mật kia không?

- Tớ cũng không rõ nữa, chỉ là viên xà ngọc này rõ ràng có liên quan mật thiết tới cô ấy.

Truyền Kỳ mím môi lại, tay vân vê viên xà ngọc ngửa đầu lên không trung
"muội đang ở đâu, ta đã tới rồi".

Theo đó ba người quyết định đi vào trong thành, ngày hôm sau sẽ xuất phát.

Trong thành có vẻ náo nhiệt hơn mọi người nghĩ, dọc đường có rất nhiều các cửa hàng bán đồ dùng hàng ngày, vải vóc và cả vũ khí.Ba người cũng chưa vội vàng tìm nhà trọ mà đi thẳng tới cuối đường.

Có lẽ vì trải qua chuỗi ngày dài ở xa mạc, ba người vội vàng đi tìm một nhà tắm công cộng. Ngâm người xuống bể tắm, nước ấm tràn theo từng thớ thịt, từng lỗ chân lông nở ra, một cảm giác thoải mái tràn vào tâm trí. Cái cảm giác thoải mái khiến người ta được ngâm mãi ở đây mà không muốn trở ra. Sau đó ba người tìm tới một nhà trọ gần đấy, cần phải nghỉ ngơi cho hành trình ngày mai.

Phóng mắt xa xa ngoài cổng thảnh, nơi tiếp giáp với xa mạc, một ngôi nhà khá lớn nổi lên giữa bốn bề bằng phẳng. Bên cạnh, một gốc cây phi lao lơ đễnh đong đưa cành lá, vì là điểm đầu của xa mạc lên đôi khi có từng trận gió cát thổi qua phủ lên vài đám cỏ xác xơ gần đấy. Quay đầu né tránh những trận gió cát, thân ảnh ba người Truyền Kỳ hướng nhà nghỉ trước mắt đi tới. Vào trong mới thấy nhà nghỉ này khá lớn, có hai tầng, người bên trong cũng đã rất náo nhiệt. Ba người đi thẳng vào một bàn trong góc, phân phối tiểu nhị mang ra đồ ăn và rượu. Quả thật ở nơi có địa hình khắc nghiệt như nơi này tồn tại một căn nhà nghỉ này giống như ốc đảo giữa xa mạc lên lượng người đến rất đông. Việc ba người lạ mặt mặc bộ đồ bằng những tấm vải che kín từ đầu đến chân bươc vào quán cũng là việc thường ngày vẫn gặp, lên không có vị khách nào rảnh rỗi mà chú ý tới.

Gió cát ngày một lớn thổi vào, nếu là người bản địa hoặc giả có kinh nghiệm về sa mạc cũng biết bên ngoài kia đang có bão cát. Mạc dù đã ở ngoài vùng của sa mạc nhưng ít nhiều nhà nghỉ này cũng ảnh bị ảnh hưởng không nhỏ. Những lúc như này thường phải đóng lại hết tất cả các cửa sổ và cửa chính, những người dưới lầu của nhà nghỉ cũng dừng lại việc phục vụ khách hàng lật đật chạy đi làm những việc này.

Khi cửa chính được hai người phục vụ đang đóng lại thì xuất hiện một thân ảnh áo xanh xách thanh đao khổ sở chạy vào, người này trên mình mang đầy vết thương, máu tươi vẫn còn đang chảy ra. Nhìn những vết thương này không giống như do bão cát gây ra mà là bị vũ khí sắt bén cắt vào sâu da thịt, hẳn là mới rồi xảy ra kịch chiến với người.

Thấy cảnh này, ông lão ở quầy không có một chút biểu hiện kinh sợ nào mà vẫn vô cùng điềm tĩnh phân phó công việc cho tay chân, rồi nói:

- Khách quan có phải muốn thuê phòng?

- Cho ta một gian phòng tốt nhất, nói rồi nam nhân áo xanh ném một thỏi
vàng về phía trưởng quầy. Đại đao cắm xuống sàn, hơi thở trở lên gáp gáp, có lẽ vết thương đang rất tầm trọng.

- Thật xin lỗi, thượng phòng chúng tôi đã được đặt hết, chỉ còn lại ba gian phòng nhỏ, điều kiện cũng không tới lỗi nào.

- Cũng được, hừ...hừ, khách không suy nghĩ mà đáp, trong bựng thầm mắng.

- Người đâu, mang khách nhân lên phòng, lão trưởng quầy khẽ giọng rồi
hướng phía khách nhân kia nói thêm.

- không biết ngài có cần thầy thuốc không, nhà nghỉ chúng ta cũng có thầy thuốc giỏi nhất của Sa thành?

- Không cần, chỉ cần mang cho ta ít thuốc cầm máu là được rồi.

- Dạ, rất nhanh sẽ mang tới cho ngài.

Người khách ôm vết thương theo sau tiểu nhị lên lầu hai, bước đi có phần mệt
mỏi nhưng vô cùng vững chắc. Ngay khi bóng lưng người kia vừa khuất, cửa vừa đóng lại bị một lực lớn từ bên ngoài đạp tung lên gây ra sự chú ý của những vị khách trong quán. Người mặc bộ quần áo dài màu đen, hai tay khoang ngực ôm trường kiếm vào trong, dáng người cao không béo không gầy, mái tóc để dài tùy ý buộc phía sau thêm vào khuôn mặt lạnh lùng đầy sát ý. Người này khiến người khác liên tưởng tới một sát thủ chuyên nghiệp.

- Không biết vị này là ai, sao lại phá cửa xông vào? Lão trưởng quầy điềm tĩnh hỏi.

Thanh niên lạ mặt nhìn vào vết máu dưới chân không nhìn lão trưởng quầy kia
lạnh lùng nói.

- Nói cho ta biết tên bị thượng vừa vào ở đâu? Tiện tay hán ném về phía trưởng quày không to không nhỏ một nén bạc.

Lão giả cũng không vì cử chỉ của người khách lạ hống hách kia mà bực tức,
tiện tay cầm bàn tính vung nhẹ, nén bạc gần tới nơi bị đánh ngược về phía thanh niên áo đen.

- Thật không biết công tử tìm khách nhân của chúng tôi có chuyện gì?

- Ta phải giết hán, không biết ý quý vị thế nào?. Thanh niên áo đen đều giọng, ánh mắt hướng về phía lão trưởng quầy khẽ nói.

Lão trưởng quầy vẫn bĩnh tĩnh nói.

- Vị đó đã trả tiền thuê phòng, đã là khách của chúng ta, chắc vị công tử này cũng hiểu quy tắc nơi đây rồi.

Quán trọ này nằm ở vung tiếp giáp giữa sa mạc và sa thành, tuy nói vậy nhưng
thực tế nó nằm khá sâu trong sa mạc, là nơi dừng chân cho rất nhiều người qua đường, đôi khi có rất nhiều toán cướp cũng tụ tập lại. Nơi đây hiển nhiên cũng không giống như những quán trọ bình thường, đứng sau nó là thế lực Sa Dương giáo bảo hộ. Vì vậy, tất yếu nơi đây có một quy định ngầm đó là các khách nhân không được ra tay động thủ.

Trước đây khi mới thành lập có một số trường hợp xảy ra tranh chấp, gây gổ đánh giết lẫn nhau nhưng ngay sau đó liền lập tức các cao thủ bí ẩn xuất hiện tiêu diệt.Vì vậy, những điều này dần dần ít xảy ra hơn và người ta cũng biết thủ đoạn của Sa Dương giáo độc ác như thế nào cho. Mạc dù vậy người của Sa Dương giáo rất ít xuất hiện, không ai biết được nội tình của họ, thế lực nào tồn tại vô cùng bí ẩn, nhưng càng bí ẩn thì càng khiến người kinh sợ.

- Hừ, nghe đồn là dịch trạm này không cho phép đánh nhau hay giết người. bất quá, Sa thành thiếu chủ ta vẫn phải ra tay.

Dứt lời, người tự xưng là Sa thiếu thành chủ dùng chân khẽ giậm xuống mặt
đất, một chân đạp lên bản mượn lực phóng qua nơi cầu thang.

Từ tầng trên, bốn người ăn mặc như tiểu nhị chạy lại phía cầu thang, chặn lối
đi lên lầu. Ngay khi vị thiếu thành chủ định hướng bốn người đánh tới thì hai cây gậy hướng người hán đánh tới. Ngay khi buộc vị khách ngoan cố kia lùi lại, hai tên tiểu nhị vừa đánh tới liền thu gậy lại, đứng cùng bốn người lúc trước. Về phía thiếu thành chủ, sau khi phải lùi lại liền rút kiếm ra nói:

- Nếu quý vị cố tình ngăn cản là đành đắc tội vậy. Nói đoạn hướng sáu người đánh tới, quán trọ liền xuất hiện tiếng đao, ánh kiếm.

Trước tình cảnh này, các vị khách khác vẫn ung dung thưởng thức rượu thịt, và
xem người đánh đấm. Một màn này cũng ít nhiều khiến Truyền Kỳ ba người kinh ngạc, một phần lớn vì không biết rằng nơi đây thuộc quản lý của Sa Dương giáo.

Chuyến đi này mục đích của đoàn người Truyền Kỳ chính là đi tìm cô nàng Tiểu rắc rối kia, lúc trước khi vội vàng rời khỏi, cô nàng có gợi về nơi ở của mình. Nàng đang ở vùng đất của chùa tháp, nằm giữa Đại Nam đế quốc và An Cơ đế quốc. Để tới nơi này, Truyền Kỳ đã từ dã người anh em kết nghĩa Ba Thơm hướng phía tây liền qua đại sa mạc, Sa thành và xuyên qua rừng tây cao nguyên., nhưng cho tới giờ lại dừng lại ở nơi này.

- Chỉ là tiểu nhị mà voc nghệ lại cao như vậy, quán trọ này thật không phải tầm thường. Tiểu Nam rót ra một bát rượu khẽ nói.

Truyền Kỳ khẽ gật đầu trong lòng thầm nghĩ " Thực sự mấy cái này có liên quan tới nàng hay sao", thở dài một hơi rồi nói:

- Chuyện này ngày càng thú vị. Sau đó hướng trận chiến trong quán rượu
quan sát