Chương 5: Nguyên tố đất trời và Kế hoạch
Chương 5: Nguyên tố đất trời và Kế hoạch
Đêm tối, Lloyd yên tĩnh ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt nhắm chặt, hai tay thì đan vào nhau thả lỏng phía trên đùi. Theo từng nhịp thở ra, hít vào; ngực hắn cũng trập trùng, liên miên không dứt.
Lúc này, Lloyd cảm giác mình đã tiến vào một trạng thái nào đó, toàn thân trở nên ấm áp, mỗi tế bào như đang gầm thét, chúng nó hấp thu chất dinh dưỡng trong cơ thể, rồi lại chuyển hóa các chất này thành năng lượng, toàn thân như biến thành một nhà xưởng đang tiến vào giai đoạn sản xuất.
Chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, tiếng còi tàu phía xa xa, không gian xung quanh tựa như mặt nước tĩnh lặng bị tảng đá rớt vào, nổi lên từng gợn sóng làm biến dạng mọi thứ, Lloyd cảm giác được một loại năng lượng đang trôi nổi quanh hắn nhưng cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới.
" Không Khí, Dòng Nước, Mặt Đất và Ngọn Lửa - đây là bốn loại nguyên tố cơ bản của trời đất, ta cảm nhận được nhưng lại không thể chạm tới. Không ngoài ý muốn, mình không có thiên phú của một Thuật Sĩ."
"Ta cũng không cảm nhận được thánh quang, tín ngưỡng không đủ sâu sắc, cũng không có thiên phú của một Giáo Sĩ."
"Kiểm Lâm liền không nhiều lời, lực tương tác với nguyên tố của rừng rậm gần như bằng không."
Lloyd thở dài: "Đời này là không thể nào thi pháp rồi. Cũng may, mình ít nhất còn có thể cảm nhận được nguyên tố đất trời, đây là điều kiện tối thiểu để có thể trở thành Người Siêu Phàm."
Chỉ những người cảm nhận được nguyên tố trong đất trời mới có tư cách để tu luyện Minh Tưởng Pháp - chính là một kỹ thuật để tu hành của Người Siêu Phàm, thông qua việc ngồi thiền để điều tiết thể xác và tinh thần, tăng tốc độ khôi phục vết thương, năng lượng nguyên tố và thể năng. Đồng thời chậm rãi cải thiện thể chất, tinh thần và tăng lực tương tác với các nguyên tố.
Năng lượng nguyên tố chính là tên gọi chung của ma lực và khí - là bản chất sức mạnh của Người Siêu Phàm.
Đại đa số Người Siêu Phàm khi còn là những đứa trẻ, đều có thể cảm nhận được nguyên tố đất trời vào đêm trăng tròn - khoảng thời gian mà các nguyên tố đất trời nồng đậm nhất, do không biết kiểm soát sức mạnh khiến cho rất nhiều tai nạn xảy ra, từ đó hấp dẫn sự chú ý của các giáo viên trong học viện, hoặc người của các thế lực khác tới thu nạp "nhân tài" —— Lloyd cũng được các giáo viên của học viện tìm tới và bắt đầu nhập học từ năm 13 tuổi.
Nguyên tố trong đất trời chính là điều kiện cơ bản để trở thành một Người Siêu Phàm, vô luận là "ma lực" vẫn là "khí" đều cần sử dụng các nguyên tố để "khởi động". Có thể hiểu rằng "ma lực" và "khí" chính là một cỗ máy còn nguyên tố trong trời đất chính là "nhiên liệu" để cỗ máy đó hoạt động.
Nguyên tố có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng tùy địa điểm mà sẽ có số lượng nhiều hoặc ít nguyên tố hội tụ.
Người bình thường muốn trở thành Người Siêu Phàm thì trước hết phải rèn luyện thể chất, bởi vì khi tiến hành nghi thức chuyển chức, các nguyên tố sẽ được dẫn dắt tiến vào cơ thể, nếu thể chất quá yếu sẽ bị dòng nguyên tố hỗn loạn xé rách thân thể mà chết.
Còn nếu như có thể chịu được, thì sau đó người chuyển chức sẽ phải điều khiển dòng nguyên tố hình thành "dấu ấn" phía bên trong cơ thể, mỗi "dấu ấn" sẽ đại diện cho một chức nghiệp nhất định.
Dấu ấn "ma lực" là các chức nghiệp làm phép như: Thuật Sĩ, Giáo Sĩ và Kiểm Lâm.
Dấu ấn "khí" là các chức nghiệp chiến đấu như: Võ Sĩ, Tu Sĩ và Du Hiệp.
Đây chính là sáu chức nghiệp chính của toàn bộ những Người Siêu Phàm trên toàn thế giới.....
Sáng sớm hôm sau, Lloyd tinh thần sáng láng bước xuống dưới lầu, hắn liếc nhìn về phía quầy rượu lại không nhìn thấy nữ chủ quán Astrid, người đang đứng lau cốc chén là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng phối với ghi-lê màu đen.
Nhìn bộ dáng trông rất chuyên nghiệp, hẳn là người pha chế của quán.
Lloyd cũng không để ý, hắn tiến về phía quầy rượu, nói: "Một cốc bia Voltaire."
Đây là loại bia nổi tiếng nhất thành Triel.
"4 tiền xu đồng." Người đàn ông quen miệng trả lời.
Lloyd móc một đống tiền xu, đếm đủ 4 tiền xu đồng, rồi đưa cho đối phương, đổi lại được một cốc gỗ lớn đựng bia màu vàng kim, mùi hương của bia nồng đậm mê người. Bữa sáng được người phục vụ đưa tới tận phòng, hắn đã sớm ăn xong từ lâu, bây giờ uống chút bia cũng tốt cho tiêu hóa.
"Ở trước mặt nó, rất nhiều bia thậm chí không thể xưng là bia, chỉ có thể tính là thức uống." Người đàn ông cười ha hả nói.
Lloyd bưng lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy mát lạnh sướng miệng. Đầu tiên là trong vị đắng xen lẫn vị thơm, tiếp đó là mùi vị lúa mạch cuộn trào dâng lên, quanh quẩn trong miệng lại có chút ngọt.
Đặt cốc xuống, hắn nhìn bọt trắng tinh khiết li ti, nhân cơ hội hỏi: "Khu giao dịch ở đâu? Tôi muốn mua ít đồ."
Người đàn ông dừng động tác lau chùi cốc chén, ngẩng đầu quan sát hắn mấy giây, chỉ chỉ xuống dưới: "Kho chứa rượu. Ngươi tự mình đi."
Lloyd gật đầu cảm ơn, liền xoay người đi xuống lầu một.
Hắn đoán đúng, hầu như các quán rượu đều có nơi giao dịch bí ẩn, Lloyd muốn tranh thủ mua lấy chút vũ khí phòng thân.
Hắn mới chỉ gõ nhẹ một cái đã nghe được cửa phòng kẽo kẹt mở về phía sau.
Hai người đàn ông đang cầm khăn lau ở bên trong đều dừng lại, cùng nhìn về phía cửa.
"Tôi muốn giao dịch." Trong bầu không khí trầm lắng, Lloyd vội bổ sung một câu, "Người phía trên giới thiệu."
Nghe được câu này, cả ba người đều có chút nghi hoặc, nhưng rồi lại như nghĩ tới cái gì, người đàn ông lớn tuổi nhất trầm giọng nói: "Vào đi."
Lloyd chậm rãi bước vào, chỉ thấy một người trong đó tiến tới đóng cửa.
Bodin Seine là một người đàn ông tầm 40 tuổi, trên trán có một vết sẹo lớn, ông ta có một cái mũi to, gần như lúc nào cũng đỏ phừng lên.
"Cậu muốn gì?"
"Một thanh kiếm, một cây súng ngắn và 50 viên đạn." Lloyd đưa ra yêu cầu.
"4 Ngân Bảng và 30 tiền xu đồng." Bodin báo giá, "Vì súng ngắn là hàng lậu nên giá cả sẽ đắt hơn."
"Thành giao." Lloyd móc từ trong túi quần ra 1 tờ 5 Ngân Bảng đã chuẩn bị từ sớm, đưa cho đối phương.
Bodin tiện tay kiểm tra thật giả, gật đầu nói: "Được, chờ tôi 5 phút."
Ông ta đưa 7 viên mệnh giá 10 tiền xu đồng cho Lloyd, rồi khập khễnh đi vào trong kho chứa đồ.
Lloyd đưa mắt nhìn theo Bodin đang tìm kiếm hàng hóa trong đống tạp vật, hắn quay đầu nhàm chán xem xét bố cục kho chứa rượu.
Bốn phía vách tường đều có treo đèn với đường ống khí ga, xung quanh là mấy thùng rượu gỗ được xếp chồng lên nhau.
Nghe nói gỗ sồi thường được dùng để chế tạo thùng chứa rượu, vì rượu khi được chứa trong thùng gỗ sồi sẽ khiến vị rượu trở nên mềm mại hơn, và trong một số trường hợp, tạo ra hương vị ngon hơn. Lloyd lắc lắc đầu, hắn không có sở thích uống rượu nên cũng không quá rõ ràng.
Chờ một lúc, Bodin bước ra kho chứa đồ. Trong tay ông ta cầm một vật dài được bọc bởi vải thô và một cái hộp gỗ.
Lloyd nhận lấy vật phẩm, mở ra tại chỗ, đập vào mắt là một cây súng ngắn ổ xoay màu trắng bạc với nòng súng hơi dài, tay cầm của nó như là được đặc chế từ gỗ hồ đào.
Ngoài ra còn có 50 viên đạn vàng óng được xếp chỉnh tề trong hộp.
Vật còn lại chính là một thanh kiếm (long sword) màu xám bạc, phần lưỡi kiếm gần hộ thủ lại mơ hồ lộ ra màu đỏ thắm. chuôi kiếm màu đen dài có thể cầm nắm bằng hai tay. Vừa cầm lấy trường kiếm, Lloyd đã cảm thấy khá nặng, hắn vung thử, phát hiện ra nếu cầm bằng một tay thì hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng vung vẩy.
Vù... Vù...
Mỗi một động tác vung vẩy đều kéo theo một trận gió cuốn, tiếng gió nặng nề, âm thanh lưỡi kiếm xé gió như tử thần rít gào khiến lòng người run sợ.
Dù là người không biết một chút nào về kiếm thì cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của nó.
Trông thấy Lloyd chỉ dùng một tay mà lại có thể vung kiếm, ánh mắt của Bodin không khỏi thay đổi.
Bodin từng làm lính trong quân đội nhiều năm, hắn tự nhiên có thể nhìn ra được sức khỏe đáng kinh ngạc của Lloyd.
Hắn nghĩ tới mấy kẻ có thể vượt qua cực hạn của con người. Đó những kẻ đáng sợ nhất mà hắn từng gặp phải, họ thậm chí còn không sợ đạn.
Ông ta nghiêm túc nhìn chăm chú Lloyd hai phút, dùng thái độ cung kính giới thiệu: "Lưỡi kiếm dài khoảng một mét mốt, nặng 2 cân. Ở giữa có rãnh máu, một khi bị đâm trúng, máu sẽ không ngừng phun ra ngoài. Tôi đã mua lại nó từ tay của một thợ săn tiền thưởng tới từ cảng Verney phía tây nam."
Thu lại kiếm, vác tại trên lưng, Lloyd bỗng thấy có cảm giác an toàn hơn hẳn, hắn hài lòng gật đầu.
Có vẻ ông ta quen biết không chỉ một Người Siêu Phàm nhỉ...
Cảm nhận được thái độ của Bodin, Lloyd nhếch khóe miệng cười nói: "Tôi rất hài lòng. Không biết ở đây còn có độc dược không? Tôi muốn một loại có thể bôi lên thân kiếm."
"Độc dược?"
Bodin suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: "Hiện tại thì không có, nhưng tôi sẽ thử tìm cho cậu."
"Cảm ơn ông. Tôi nhất định sẽ trả thù lao xứng đáng, đêm mai tôi lại đến."
Sau khi đạt được câu trả lời khẳng định, Lloyd liền rời đi quán rượu. Hắn còn một số việc quan trọng cần làm hôm nay.....
Buổi trưa, khu Messer, đối diện tiệm bánh mì Oler.
Lloyd ngồi trên băng ghế gỗ dài bên ngoài cửa quán cà phê, một tay cầm tờ báo, tay còn lại thì cầm ly trà ngọt.
Hắn đeo mắt kính không độ, đầu đội chiếc mũ phớt đen.
Đang nhàn nhã nhìn về phía một góc đường, nơi đó có một võ quán đang hoạt động.
Hừ...Ha...
Từ đằng xa cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào của đám đệ tử đang rèn luyện.
Nhấc tay, nhấp một ngụm trà đá, cảm nhận được hương vị ngọt mát quanh quẩn trong khoang miệng. Lloyd cảm thấy rất hài lòng.
Loại trà ngọt xuất xứ từ phía nam này gần đây rất được người dân thành Triel ưa chuộng, nghe nói nó thường được xuất hiện bên trong tiệc trà chiều của các tiểu thư quyền quý.
Các loại bánh ngọt cũng vô cùng đặc sắc, thậm chí còn xuất hiện một loại đồ ngọt mới gọi là kem ly.
Cũng được... Tuy phí sinh hoạt ở thành Triel rất đắt đỏ. Nhưng những phương diện khác đều bỏ xa làng Valentinus, đặc biệt là mỹ thực khác biệt của mỗi vùng miền đều có thể tìm được ở đây. Đủ loại ca kịch và hí kịch, chỉ cần không sợ tốn tiền, thì đều có thể xem được... Tuy chưa chắc đã ăn, đã đi xem, nhưng ít nhất vẫn có được quyền lựa chọn. Đây chính là chỗ tốt của tòa thành lớn... Lloyd bưng ly trà đá lên, lại thoải mái uống một ngụm.
Trong khi đó, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi cửa võ quán. Vì thám thính tin tức, sau khi thay đổi trang phục, hắn không có mang theo vũ khí, lập tức ngồi xe ngựa công cộng tới khu Messer.
Võ quán Vardan, nơi mà hắn đã từng làm trợ thủ chỉ đạo kiếm thuật.
Lloyd không dám đứng quá gần, hắn sợ bị người quen nhận ra.
Hắn đang chờ lão Mogan và Marcus xuất hiện, sau đó bám đuôi bọn hắn.
Bước đầu tiên trong công cuộc báo thù là tìm kiếm địa chỉ của mục tiêu, Lloyd cũng không định động thủ ở trong thành. Hắn sợ mình gây động tĩnh lớn, cho dù thành công báo thù lại bị binh lính trong thành bắt giữ.
Thành Triel là lãnh địa của công tước Louis Binoche, dưới trướng là tòa thị chính có một lực lượng vũ trang mang tên Sở Cảnh Vệ, đại bộ phận các cảnh vệ và binh lính gác cổng đều có nhiệm vụ đấu tranh chống tội phạm và bảo đảm trật tự trong thành. Nhưng trong bóng tối còn có một ban ngành đặc biệt chuyên xử lý các sự kiện thuộc lĩnh vực siêu phàm.
Ngoài ra ba đại giáo hội cũng sở hữu các lực lượng siêu phàm, nếu không thể nhanh chóng chạy thoát, thì động thủ ở trong thành không khác với tự sát là bao.
Còn lão Mogan là có chuẩn bị trước, lại thêm Người Siêu Phàm giết người bình thường như giết kiến, căn bản không mất quá nhiều sức, chờ cảnh vệ phát giác thì máu cũng đã khô.
Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
Trên đường đi, hắn đã suy nghĩ cẩn thận, phát hiện có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm nhưng cũng không phải là không thể hóa giải được.
Chung quy mục đích của hắn là giải quyết lão Mogan và Marcus. Hắn không cần thiết phải mạo hiểm đương đầu với các thế lực lớn này.
Lloyd dựa theo trí nhớ, hắn bị đánh ngất xỉu ở trong thành, nhưng lại tỉnh dậy ở bãi cỏ cạnh bờ sông bên ngoài thành.
Nước sông chảy cũng không mạnh, trong thời gian ngắn thì không thể nào thả trôi xa đến vậy được, đáp án duy nhất chính là hắn bị kéo ra ngoài thành rồi mới bị thủ tiêu.
Nói cách khác, lão Mogan và Marcus có một cứ điểm ở ngoài thành, cũng chính là nơi mà hắn bị ẩu đả vào đêm hôm đó.
Nếu như có thể tìm được cứ điểm này, thì ắt sẽ có cơ hội báo thù.
Lloyd phân tích rõ ràng tình cảnh của bản thân, bỗng ánh mắt trở nên lạnh lẽo.....
Chờ đợi từ giữa trưa tới tận chiều tối, Lloyd mới phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Đó là một người đàn ông có vóc dáng cao gầy, trông khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, tướng mạo bình thường nhưng lại có một đôi mắt sáng, trên mặt lúc nào cũng nở một nụ cười ấm áp, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ gần. Hắn đang vừa đi vừa nói chuyện cùng với một nữ giáo viên của võ quán, cười cười nói nói, cử chỉ lịch sự, đúng mực.
"Mogan Karoly."
Lloyd nhìn chằm chằm từ xa, trong lòng hừ lạnh.
Nếu như hắn không tự mình thể nghiệm, thì ai có thể nghĩ tới, lão Mogan với vẻ bề ngoài hiền lành, lịch lãm kia lại chính là một đao phủ tay dính đầy máu tanh, là kẻ giết người không chớp mắt.
Đi phía đằng sau lão Mogan còn có hai người thanh niên, ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Một người trong đó là bạn học cũ của hắn, Marcus, một người khác thì hắn không biết, hẳn là trợ thủ mới của lão Mogan.
Lão Mogan rất lịch sự đưa tiễn nữ giáo viên lên xe, rồi mới quay đầu phân phó hai trợ thủ rời đi, bản thân hắn cũng vẫy một chiếc xe ngựa tư nhân đang đỗ bên đường để về nhà.
Lloyd không thèm để ý tới Marcus, chỉ chú ý xe ngựa của lão Mogan.
Quán cà phê này nằm gần một giao lộ lớn, thông thường xe ngựa sẽ phải đi ngang qua đây để chuyển qua làn đường chính. Lloyd cúi thấp đầu, dùng báo chí trong tay che khuất nửa gương mặt.
Lộc cộc lộc cộc...
Nghe tiếng vó ngựa tới gần, hắn đưa mắt qua tờ báo, nhìn thẳng về phía cửa sổ xe ngựa, trông thấy lão Mogan đang ngồi bên trong.
Chỉ một cái liếc mắt, năng lượng bị trừ đi 1 điểm.
Toàn bộ quá trình kéo dài không đến hai giây, lão Mogan đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không phát giác có người đang nhìn mình.
Lloyd chậm rãi bỏ tờ báo xuống, nhìn xe ngựa đi xa.
"Hóa ra là hệ Du Hiệp chi nhánh Kẻ Ám Sát."
Trước đó, Lloyd không thể xác định được chức nghiệp của lão Mogan.
Mặc dù hắn tận mắt trông thấy lão ta giết người, nhưng khi đó cảm giác duy nhất chính là quá nhanh!
Tốc độ di chuyển của lão rất nhanh, nhưng kiếm lại càng nhanh, tốc độ vượt qua cực hạn của con người, người bình thường chưa kịp phản ứng liền bị giết chết.
Theo trí nhớ thì có hai hệ chức nghiệp sở hữu tốc độ di chuyển nhanh, phổ biến nhất là "Du hiệp" và "Tu Sĩ", cả hai chức nghiệp đều có tốc độ vượt qua cực hạn của con người.
Nhưng mà, phong cách chiến đấu của hai hệ lại khác nhau, nếu như tính sai, sẽ phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Mỗi một vị Du Hiệp đều là chuyên gia vũ khí, họ tinh thông kiếm thuật, là chuyên gia xạ kích, giỏi leo trèo, thường mang theo ám khí, dây thừng... hai tay cực kỳ linh hoạt, có thể điều khiển các bộ phận cơ thể một cách dễ dàng, giúp họ di chuyển nhanh chóng trong một phạm vi nhỏ. Đôi mắt của các Du Hiệp cũng được cường hóa, giúp họ nhìn rất xa. Lại còn có thể thu liễm khí tức của bản thân, trở nên tàn hình trong một khoảng thời gian ngắn.
Còn Tu Sĩ lại là các bậc thầy về võ thuật, họ thường không sử dụng vũ khí; bởi vì đối với các Tu Sĩ thì bản thân họ chính là vũ khí đáng tin nhất. Các Tu Sĩ có thể dự phán được động tác của đối thủ chỉ thông qua các khớp nối và động tác di chuyển của đối phương. So với Du Hiệp thì số lượng Khí của Tu Sĩ gấp đôi, các Tu Sĩ khai thác nguồn sức mạnh của Khí và truyền Khí vào các đòn tấn công để tăng cường lực công kích hoặc có thể sử dụng để vũ trang bản thân, tăng cường lực phòng thủ. Thậm chí họ còn có thể cường hóa bàn chân để tăng tốc độ di chuyển hoặc tạo ra các làn sóng Khí đánh về phía mục tiêu, phản lực làm lệch hướng đòn đánh, "cách sơn đả ngưu"...
Đối với Lloyd thì các Tu Sĩ chính là các "cao thủ võ lâm" trong truyền thuyết:v.