Chương 8: Giết người và Lần đầu tăng cấp

Truyền Kỳ Kỵ Sĩ Lloyd

Chương 8: Giết người và Lần đầu tăng cấp

Chương 8: Giết người và Lần đầu tăng cấp

Chương 8: Giết người và Lần đầu tăng cấp

Ở phía bên kia, Celine đang gặp rắc rối lớn.

Cô bị ba gã thanh niên lạ mặt chặn bên trong một con hẻm nhỏ.

Cầm đầu là một gã thanh niên cao gầy, khuôn mặt trắng xám bệnh hoạn, mái tóc màu nâu bết dính, không biết đã bao lâu chưa gội đầu; hắn thè ra đầu lưỡi, liếm láp khóe miệng buồn nôn của mình, hai con mắt thì lộ vẻ dâm tà đang nhìn chằm chằm Celine.

"Mau nhìn, hôm nay chúng ta quá may mắn, vậy mà bắt được một nữ sinh."

"Đừng nhìn bên ngoài dáng vẻ quê mùa, nhưng bên trong chắc chắn là cực phẩm."

"Tin ta đi, đôi mắt này hai năm nay chưa bao giờ nhìn sai."

"Kéo nó về, sau đó nhốt vào phòng, chúng ta chơi mấy ngày rồi hẵng bán. Hắc hắc..."

Nghe lời nói của gã thanh niên, Celine sợ hãi run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập, ngực bụng phập phồng để lộ ra dáng người ẩn hiện phía sau lớp áo.

Hai gã lưu manh còn lại thấy vậy, ánh mắt lóe lên như muốn ăn tươi nuốt sống, vẻ mặt bẩn thỉu nhìn nhau cười sung sướng.

Celine không nói gì, cũng không hét lớn, chỉ yên lặng cắn chặt môi. Phía sau gọng kính, sâu trong đôi mắt ngoại trừ tuyệt vọng và sợ hãi, còn có một tia kiên quyết. Cô lén lút đưa tay vào trong túi áo, nắm chặt chuôi của một con dao.

Tuy nhiên, con dao này vừa ngắn lại không mấy sắc bén, cộng thêm sức lực của Celine cũng không lớn, muốn tự vệ thì rất khó khăn. Nhưng nếu dùng để tự sát, thì chỉ cần không quá một giây, liền có thể chém đứt động mạch cổ.

Nhà của Celine nằm ở khu Button cho nên cô thường xuyên phải đi qua con đường này.

Trong quá khứ, cô đã tính toán toàn bộ đường đi, thời gian hao phí và các con hẻm khuất mắt, cho nên rất ít khi đụng phải đám người xấu này.

Khu Button nổi tiếng là cực kỳ nguy hiểm, bởi tụ tập các băng đảng và những sát thủ máu lạnh. Nhưng đối với một nữ sinh mà nói, cho dù vô tình gặp gỡ bọn họ thì cũng không cần lo lắng.

Mối nguy chủ yếu đến từ một nhóm người khác.

Ví dụ như bọn lưu manh bệnh hoạn và một số nhỏ kẻ lang thang.

Trước kia cô đều có thể né tránh, thế nhưng lần này, vì giúp đỡ Lloyd cho nên có chút bối rối, chẳng những đi muộn giờ mà còn luống cuống đi nhầm vào hai con hẻm khác.

Nhìn ba gã thanh niên tiến lại gần, Celine nghiến răng, có chút tức giận.

Đây đã không phải là lần đầu tiên, giống như từ lúc mới sinh, đen đủi vẫn luôn bám theo mình....

Bàn tay nắm chặt con dao nhỏ, chầm chậm rút ra bên ngoài, thế nhưng lưỡi dao lại không hướng về phía ba kẻ xấu, mà xoay ngược vào trong, kề lên trên cổ,

Dù sao, một nữ sinh không thể nào đánh bại ba gã lưu manh được, nhưng mà cô có thể khiến bọn chúng không thu hoạch được gì, tới khi bắt được mình, lúc đó chỉ còn lại một bộ thi thể.

"Cô bé, đừng phản kháng, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua một quãng thời gian khó quên."

"Nữ sinh như này hẳn là không có nam sinh nào ưa thích, lần đầu tiên vẫn còn có đúng hay không? Hắc hắc, nhanh thôi, chúng ta sẽ cho cô biết thế nào là hoan ái."

Gã cầm đầu từng bước tiến tới gần, lời lẽ vô cùng sắc bén, tinh chuẩn kích thích nhược điểm của Celine.

Chỉ thấy ánh mắt cô lộ vẻ phẫn nộ, Celine xoay con dao trên tay về phía trước, cô muốn đâm chết tên khốn trước mắt mình.

Hiển nhiên, gã cầm đầu khích tướng rất thành công.

Mấy gã lưu manh này hiểu quá rõ tâm lý của mấy nữ sinh, hắn cũng chuẩn bị sẵn tư thế, chỉ đợi Celine hơi di chuyển một chút, liền sẽ vòng ra phía sau, lấy tay ôm chặt rồi đẩy ngã đối phương xuống đất.

Trời đã muộn, ánh sáng từ đèn đường chiếu lấp ló vào trong con hẻm tối tăm.

Xoạt...

Tia sáng từ lưỡi dao lóe lên làm lộ ra sơ hở, gã lưu manh xoay người né tránh, cười hả hê, hắn đang định nhào tới phía sau Celine.

Thì dị biến phát sinh.

Lịch bịch!

Tiếng bước chân nặng nề truyền tới từ đầu hẻm khiến bọn hắn cảnh giác, hai gã lưu manh phía đằng sau chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lam lạnh như băng lóe sáng lên một cái, sau đó liền choáng váng.

Người kia bước nhanh tới, thừa cơ vung ra hai cú đấm, răng rắc, xương hàm bị đánh lệch sang một bên, mũi bị đấm vỡ khiến máu và nước mắt chảy giàn giụa, thân hình của hai người ngã đổ xuống đất.

"Cái gì?"

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, gã đầu mục còn chưa kịp phản ứng, chỉ bản năng hỏi một câu, mà lúc này, một cánh tay như kìm thép đã vòng vào cổ của hắn.

Gã lưu manh hoảng sợ, cố gắng giãy giụa nhưng vô ích, một cỗ lực xoắn truyền đến, cái cổ yếu ớt của nhân loại không thể nào đối kháng với thứ lực lượng này, rắc một tiếng, đồng tử của gã bắt đầu tán loạn, tay chân mềm oặt xuống, đã không còn hơi thở.

Buông tay ra, thi thể rơi xuống đất, bóng người kia lảo đảo dựa lưng vào vách tường, sau đó ngực bụng phập phồng, thở một cách dồn đập.

Ánh đèn yếu ớt chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn, Lloyd nhìn về phía Celine, nghĩ rằng chắc cô đã rất sợ hãi, ý định an ủi một câu:

"Celine, có..."

Rầm! Một bóng người bỗng nhiên lao vào trong ngực khiến hắn bị mất thăng bằng, ngồi bệt xuống đất.

Sau đó, răng rắc, Lloyd nhịn không được, kêu thảm:

"A!"....

Trong hẻm nhỏ,

Lloyd một tay ôm eo, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng hơi hơi run rẩy, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô gái rụt rè đang ngồi bên cạnh.

Hắn không có bị thương, chỉ là hơi trật khớp hông, chuyển lại tư thế ngồi liền trở lại bình thường.

Nhưng náo loạn một hồi cũng khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn.

Dù sao thì bên cạnh họ còn đang nằm ba bộ thi thể.

Đây lần thứ hai Lloyd giết người.

Không, hẳn là lần đầu tiên hắn 'chủ động' giết người.

Biến cố phát sinh quá nhanh, khiến Lloyd không có thời gian để suy nghĩ.

Vừa đuổi tới nơi, đã phát hiện Celine bị đám lưu manh áp sát.

Mắt thấy 'thảm kịch' sắp xảy ra, hắn không do dự sử dụng 'Khí' truyền vào tay và hai mắt.

Vô cùng đơn giản, thô bạo.

Mỗi một quyền đều có thể lấy mạng, Lloyd chỉ cảm giác toàn thân nóng rực, sau đó thể lực như bị rút cạn khỏi cơ thể vậy. Vừa kết thúc chiến đấu, hắn liền rơi vào trạng thái mệt nhọc cực độ.

Tuy nhiên, cũng có hồi báo.

Thở hổn hển, màn hình chỉ số hiện lên trước mắt. Có ba thông báo mới mà hắn chưa kịp nhìn.

"Đánh giết nhân loại, điểm Kinh Nghiệm cộng 10, điểm Tiềm Năng cộng 2."

"Đánh giết nhân loại, điểm Kinh Nghiệm cộng 10, điểm Tiềm Năng cộng 2."

"Đánh giết nhân loại, điểm Kinh Nghiệm cộng 10, điểm Tiềm Năng cộng 2."....

Tính danh: Lloyd Silas

Tuổi tác: 16

Chức nghiệp: Không

Trạng thái: Mệt nhọc cực độ

Đẳng cấp: 4 (53/50) (+)

Năng lượng: 0/4(+)

Tiềm năng: 6

Kỹ năng: Kiếm thuật cơ sở lv1(+)

Thiên phú: (xem thêm)....

Giết ba người liền được ba mươi điểm kinh nghiệm và sáu điểm tiềm năng. Trung bình một người bình thường có thể cung cấp mười điểm kinh nghiệm và hai điểm tiềm năng.

Lloyd chú ý tới dấu cộng xuất hiện phía trên màn hình.

Hắn quyết định trước tiên tăng cấp level, ánh mắt tập trung vào cột Đẳng Cấp, sau đó lựa chọn dấu cộng.

Đinh!

Đẳng cấp thay đổi từ lv4 thành lv5, dấu cộng ở đằng sau cũng biến mất. Đẳng cấp tăng lên, kéo theo cả hạn mức năng lượng từ bốn điểm thành năm điểm.

Lloyd cảm giác tố chất thân thể của mình được tăng lên một chút, đồng thời một điểm năng lượng dư thừa sinh ra cũng giúp trạng thái của hắn quay trở lại 'mỏi mệt'.

Cảm giác dễ thở hơn nhiều, tuy rằng có thể sử dụng điểm tiềm năng để hồi phục năng lượng ngay lập tức, nhưng Lloyd không muốn phí phạm.

Lại tập trung vào cột Kỹ Năng, không có 'kỹ thuật bắn súng', khả năng là do Knight III là game chủ yếu về hiệp sĩ cho nên không thể xuất hiện kỹ năng của trường phái khác trên màn hình chỉ số, hắn liền lựa chọn tăng cấp 'kiếm thuật cơ sở'.

Đinh!

Điểm tiềm năng trừ 1, kỹ năng biến thành: Kiếm thuật cơ sở lv2(+).

Điểm tiềm năng trừ 2, kỹ năng biến thành: Kiếm thuật cơ sở lv3(+).

Điểm tiềm năng trừ 3, kỹ năng biến thành: Kiếm thuật cơ sở lv4.

Số lượng lớn ký ức tràn vào trong đầu, hiện ra một bóng người đang miệt mài rèn luyện kiếm thuật, ngày qua ngày chưa từng bị đứt quãng.

Kiếm thuật cơ sở, có hai chữ 'cơ sở' bao hàm trong tên, chính là kiếm pháp cơ bản nhất; toàn bộ kỹ năng chỉ có ba chiêu thức là vung, chém và đâm kiếm, không có quá nhiều hoa văn.

Đương nhiên, thứ thông thường nhất cũng chính là thực dụng nhất.

Kiếm pháp cơ sở, dễ học mà khó tinh, nếu không vung kiếm một trăm ngàn lần thì không thể thành tài.

Lúc đầu, người kia cầm kiếm rất vụng về.

Ví dụ động tác đâm kiếm, rõ ràng phải đâm thẳng, nhưng cuối cùng lại bị lệch ra, cong cong vẹo vẹo.

Dần dần, tốc độ đâm kiếm của hắn càng ngày càng nhanh. Mỗi một động tác vung kiếm đều như được đo đạc, vô cùng chuẩn xác.

Thời gian trôi qua, gió mặc gió, mưa mặc mưa, bóng người vẫn không mệt mỏi vung kiếm.

Cuối cùng, hắn cầm kiếm bằng hai tay, chém thẳng, chỉ thấy lưỡi kiếm xé rách không khí, phát ra tiếng vang như sấm rền.

Vù... vù...

Gió lốc rít gào, vù vù như giông bão, từ đầu mũi kiếm bắn ra một luồng gió hình trăng lưỡi liềm bay thẳng về phía trước năm mét mới dừng lại. Trên đường đi của nó, cây cối ở xung quanh cũng nghiêng ngả, cỏ dại bị chém bằng, khói bụi bay mịt mù.

Bóng người thu kiếm lại, phủi đi đất cát bám vào trên quần áo, để lộ ra khuôn mặt kiên nghị cùng đôi mắt sắc bén màu xanh lam.

Lloyd say đắm trong trạng thái kỳ dị này, mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Thì ra là thế... Thì ra là thế...

Lloyd lập tức hiểu rõ. Bậc thầy kiếm thuật chính là vận dụng năng lượng nguyên tố chém ra một kiếm, cùng với kỹ xảo cao siêu tạo thành một luồng gió, từ đằng xa có thể gây ra lực phá hoại cực lớn.

Điều này không chỉ đòi hỏi phải là người có thiên phú tốt mà còn phải là người có trí sáng dạ (IQ) cao.

Nói cách khác, không phải là Người Siêu Phàm trung đoạn liền không thể chém ra một kiếm như vậy. Chỉ có Người Siêu Phàm trung đoạn trở lên mới có đủ lực tương tác với năng lượng nguyên tố, cùng với tuổi thọ lâu dài giúp sở hữu kỹ xảo chiến đấu thượng thừa, từ đó sinh ra chất biến, chiến lực bỏ xa Người Siêu Phàm sơ đoạn.

"Sau khi 'kiếm thuật cơ sở' đạt tới lv4, dấu cộng phía đằng sau liền biến mất, số điểm tiềm năng bị trừ đi lại bằng chính cấp độ của kỹ năng. Như vậy, muốn tăng một kỹ năng từ lv1 đến lv5 cần tổng cộng khoảng 10 điểm tiềm năng."

Dựa vào số điểm tiềm năng bị tiêu hao, Lloyd tìm được quy luật.

"Hô..."

Hắn thở hắt ra một hơi, vui mừng trong lòng, càng thêm tin tưởng đối với kế hoạch tiếp theo.

Quét mắt một vòng nhìn ba thi thể trên mặt đất, Lloyd nhẹ giọng nói:

"Đi thôi."

Hắn quay người rời khỏi con hẻm, Celine cũng vội vàng chạy theo sau.

Lloyd không báo cáo với cảnh vệ, cũng không có ý định dọn dẹp hiện trường.

Mọi người đều biết thành Triel rất yên bình, nhưng khu Button là ngoại lệ.

Ở khu vực này, cướp bóc giết người trở thành chuyện bình thường như cơm bữa. Mỗi ngày đều sẽ có án mạng xảy ra ở một góc nào đó xung quanh nơi đây.

Nghe nói, ở khu Button, khi trời còn chưa sáng, luôn có xe ngựa của Sở Cảnh Vệ đi ngang qua mấy con hẻm để 'dọn dẹp vệ sinh'. Ví dụ như thi thể trong cuộc đấu súng của các băng đảng hoặc mấy nạn nhân xấu số từ đêm hôm trước đều sẽ được họ vận chuyển lên xe rồi chở đi.

Trong trường hợp thi thể có mặc quần áo đắt tiền, cảnh vệ sẽ cho pháp y tới khám nghiệm, cùng với điều tra một chút.

Nhưng trong trường hợp thi thể trông giống như lưu manh hoặc thành viên các băng đảng, vậy càng đơn giản, trực tiếp mang tới lò thiêu.....

Con đường tối tăm, còn có chút mùi hôi thối thoang thoảng trong không khí, Celine đi phía trước dẫn đường, còn Lloyd chậm rãi bám theo sau.

Cả hai người đều không nói chuyện, chỉ bình tĩnh bước đi, tựa hồ không bị chuyện vừa nãy ảnh hưởng tới cảm xúc một chút nào.

Thế nhưng Lloyd rất rõ ràng, nội tâm của hắn không bình tĩnh như biểu hiện trên khuôn mặt.

Giết người!

Dù sao cũng tự tay kết liễu ba sinh mạng còn đang sống sờ sờ, nào có người bình thường nào không cảm thấy ghê tay?

Trong thời khắc nguy cấp, máu dồn lên não khiến hắn trở nên vô cảm, lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng bây giờ, sau khi tỉnh táo lại, Lloyd liền thấy có chút hoảng hốt.

Cũng may, nhờ có số lượng lớn ký ức hỗn loạn chen vào trong đầu giúp hắn phai đi nỗi sợ, nếu không thì Lloyd đã sớm không giữ được bình tĩnh.

Mà hắn cũng nhận ra một chi tiết rất quái lạ.

Một nữ sinh mười bốn, mười lăm tuổi nhút nhát, rụt rè như Celine làm cách nào có thể bình tĩnh như vậy?

Phải biết, cô trực tiếp nhìn thấy ba gã lưu manh bị Lloyd đánh chết ngay trước mặt mình, sau đó còn không khóc, vả lại bình tĩnh cùng hắn rời đi.

"Có lẽ, đây không phải là một cô gái bình thường?"

Lloyd nhớ lại biểu hiện của Celine khi đối mặt với ba gã lưu manh.

Thân hãm hiểm cảnh, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là hét lên hay cầu xin tha thứ, mà quyết đoán định tự sát, đây không phải là phẩm chất mà một nữ sinh, hay thậm chí là một cô gái bình thường có thể có được.

Vừa đi vừa suy đoán, nhưng hắn không có hỏi, cũng không nhắc tới sự việc vừa rồi.

Một mạch đi về phía nhà của Celine, không có gặp gỡ bất kỳ sự kiện ngoài ý muốn nào.

Mất khoảng chừng 10 phút, hai người dừng lại trước một căn nhà nhỏ hai tầng.

Đây là một căn nhà trông khá chật chội, nó nằm trong một con hẻm nhỏ và bị kẹp giữa hai tòa nhà lớn hơn. Bức tường trắng loang lổ, mái ngói chất đầy rêu xanh, cùng với cửa lớn cũ kỹ, điển hình cho căn nhà của người nghèo khu Button.

"Tới...tới nhà rồi."

Đứng trước cửa sắt, Celine vẫn có chút rụt rè cho nên cà lăm nói.

Rõ ràng có dáng người tốt, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng bởi vì tính cách cùng gia cảnh khiến cô gái mang dáng vẻ quê mùa, lại thường xuyên bị coi thường.

Từ một số chi tiết có thể đoán ra được, hẳn là có một số nguyên nhân nào đó mới dẫn tới việc hình thành nên tính cách của Celine như bây giờ.

Lloyd chưa từng cho rằng Celine thật sự ngu ngốc. Chỉ cần có thể tiến vào học viện thì đều không phải kẻ ngu, thiểu năng trí tuệ là không thể tu luyện Minh Tưởng Pháp, đám Jullien cũng vậy, bọn hắn chỉ có chút ngây thơ mà thôi.

Đứng nhìn cô bé trước mắt, Lloyd hoài nghi hắn có thể chính là người bạn duy nhất của cô tại học viện.

Bởi nếu là một nam sinh bình thường, căn bản sẽ không làm bạn với một nữ sinh có dáng vẻ quê mùa, tính cách lại lập dị như Celine. Mấu chốt nhất là, cô còn bị đám nữ sinh nổi tiếng trong khóa xa lánh, cô lập.

Tự hỏi phải trải qua những gì mới tạo nên một cô gái kiên cường như vậy? Có lẽ chỉ những tổn thương trong quá khứ mới dẫn tới đau đớn ở hiện tại và bản năng tự thu mình lại phía sau lớp vỏ bọc nhân cách...

Cảm thấy tâm lý có chút gợn sóng, Lloyd tựa hồ đưa ra quyết định nào đó. Hắn lấy tay xoa xoa mái tóc rối bời của Celine, cười nói:

"Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau vào nhà đi thôi. Lần sau, nếu cần thiết thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi đưa cô về, ai bảo chúng ta là bạn bè đâu. Tôi cũng không mong muốn bạn bè của mình gặp phải chuyện bất trắc gì."

"A..."

Lloyd vừa dứt lời, cô gái lập tức ngẩng đầu ngạc nhiên, sau lại lộ vẻ vui mừng, đôi mắt vốn ảm đạm phía dưới kính đen, tại giờ khắc này lại tỏa ra thần thái khiến người ta rung động.