Chương 9: Quái vật và Cơ Hội

Truyền Kỳ Kỵ Sĩ Lloyd

Chương 9: Quái vật và Cơ Hội

Chương 9: Quái vật và Cơ Hội

Chương 9: Quái vật và Cơ Hội

Celine ngạc nhiên, là do hai chữ 'bạn bè'.

Vốn dĩ, cuộc đời của cô chưa bao giờ thuận lợi, nó giống y hệt như cái biệt danh mà đám bạn đặt cho cô vậy, 'Celine xui xẻo'.

Cô lớn lên trong sự cô đơn, quanh năm suốt tháng bị bạn bè xa lánh, chưa từng có cho mình một người bạn 'đúng nghĩa'.

Đối với Celine, bạn bè là thứ gì đó rất xa xỉ.

Ai có thể nghĩ tới, khai giảng còn chưa bắt đầu, cô đã kết giao được một người bạn. Cho dù người bạn đó cũng không học cùng khóa với cô đi chăng nữa. Nhưng...Suy cho cùng, tuổi tác đâu phải là vấn đề cần phải quan tâm?

Sự việc xảy ra trong ngày hôm nay, Celine cũng chưa bao giờ trải qua.

Cô cảm thấy như đang thả mình giữa không trung, lại không có cách nào hạ xuống mặt đất.

Kích động và vui sướng, Celine che dấu rất tốt cảm xúc của mình.

Nếu như có thể, cô hi vọng mọi thứ cứ mãi tiếp diễn như thế này, giống như một tia sáng le lói vụt qua trong cuộc sống thường nhật buồn tẻ, vô vị mà lại bi thảm.

Khoảnh khắc tốt đẹp thường duy trì ngắn ngủi, giọng nói khàn khàn của một người đàn bà cục cằn nhanh chóng chấm dứt suy nghĩ của Celine.

"Celine, có phải không?"

"Muộn như vậy còn không mau đi vào, đứng ngoài đó làm cái gì?"

Âm thanh truyền tới từ lầu hai, kéo theo cả tiếng chân dẫm sàn gỗ kêu ọp ẹp nghe rất khó chịu, khiến người ta liên tưởng đến bộ dáng một người đàn bà mập mạp đang bước xuống.

Celine bị dọa giật mình, sau đó kịp phản ứng, hô lớn:

"Mẹ, là con, con lập tức vào ngay đây."

Lại quay sang, lo lắng vội nói:

"Ra khỏi con hẻm này, đi qua đường lớn, phía bên tay trái có một bến xe, không nên đứng ở đây quá lâu, sẽ rất nguy hiểm."

"Tớ phải vào nhà rồi, khai giảng gặp."

Nói xong, Celine tựa hồ rất sợ mẹ của mình ngó đầu ra ngoài cửa sổ, vô tình trông thấy Lloyd, vì vậy không đợi hắn trả lời, liền xoay người móc chìa khóa mở cửa, thậm chí còn cố tình dẫm mạnh chân xuống sàn tạo ra tiếng 'ầm ầm'.

Lời tạm biệt vội vàng khiến Lloyd không nhịn được mà lắc đầu, cũng không nói gì thêm, quay người liền đi theo phương hướng Celine chỉ dẫn, tìm bến xe.

Tuy có kiếm thuật cao siêu cùng sức mạnh vượt xa người thường, thế nhưng hắn vẫn chỉ là 'người trần mắt thịt'. Nếu như gặp phải đám du côn, lưu manh đầu đường xó chợ thì không sao. Nhưng nếu gặp phải các băng đảng xã hội đen, Lloyd liền thảm rồi.

Súng ống đạn dược vẫn luôn làm người ta sợ hãi, dù sao, dưới họng súng, mọi sinh linh đều bình đẳng:v

Để không trở thành 'hộ khách của Sở Cảnh Vệ' vào sáng hôm sau, hắn cần phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Tuy nhiên,

Trong khoảnh khắc chớp mắt lúc đang quay người, bỗng chợt trực giác ghi nhận một cái gì đó quái lạ, lông tơ trên tay lập tức dựng ngược lên.

Đây là...

Có người đang nhìn chòng chọc mình? Quan sát mình? Giám thị mình?

Những ý nghĩ mọc lên trong đầu, Lloyd mơ hồ nhận ra, hắn kinh ngạc quay người, nhìn về một phương hướng khác.

Là phía chỗ con hẻm vừa rồi, nơi mà phơi xác ba gã lưu manh xấu số.

Chỉ là, ngoại trừ đèn đường đang rung lắc, ngã ba vắng vẻ không một bóng người cùng với một số góc tối ra thì không nhìn thấy điều gì bất thường cả.

Tập trung năng lượng nguyên tố vào hai mắt, vệt sáng màu lam lóe lên.

Vẫn không phát hiện ra cái gì.

Mà cái cảm giác bị nhìn chằm chằm kia lại biến mất đúng lúc này.

Lloyd ngẩn ngơ trong một tích tắc, sau đó không chút do dự quay người rời đi.

Bước được vài bước, hắn liền ra sức chạy, nhanh nhẹn vượt qua con hẻm cùng với đường lớn.

Nhìn thấy phía xa có mấy cỗ xe ngựa đang lái tới, Lloyd mới hơi hơi buông lỏng một chút.

Tìm kiếm đúng xe ngựa, hắn lên xe, chọn lấy một chỗ trống, đưa cho người soát vé 2 xu tiền xu đồng.

Lộc cộc... lộc cộc...

Ban đêm không có nhiều người đi đường, cho nên tốc độ xe đi rất nhanh, vẻn vẹn chỉ qua vài phút, xe ngựa đã chạy qua ba cái giao lộ.

"Phù!"

Lloyd thở ra một hơi, đã cơ bản bình tĩnh trở lại, còn nghiêm túc ngắm cảnh sắc đang lướt nhanh qua bên ngoài cửa sổ.

Mãi khi xe ngựa tới bến xe gần khu chợ, không xảy ra chuyện gì cả.....

Quán rượu "Bánh răng và dây cót".

Không gian ồn ào nồng nặc mùi rượu, dẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng lộp cộp.

Vừa vào cửa, hắn liền nhìn về phía quầy bar,

Chỉ trông thấy một người đàn ông mặc áo vải đen bó sát người đang yên lặng ngồi trên ghế cạnh quầy rượu, từ từ uống một cốc rượu màu hổ phách khiến người ta cảm thấy âm trầm.

Cho dù vậy, Lloyd vẫn cảm thấy an tâm hơn không ít. Hắn nhàn nhã cất bước đi lên trên lầu.

Thấy hắn đi vào thì Marion chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi tiếp tục thưởng thức rượu trong cốc của mình.....

Một bên khác, trước hẻm tối lặng yên xuất hiện hai bóng người, là một đàn ông trung niên và một cô gái trẻ.

Người đàn ông không đội mũ, có một mái tóc màu vàng nâu được cắt rất ngắn, đôi mắt màu xanh lam sẫm sâu lắng.

Đi ở phía sau là một cô gái trông tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt tinh xảo, có mái tóc màu đỏ bắt mắt được buộc thành hình đuôi ngựa ở sau đầu.

Cả hai người đều có đeo một món trang sức trên tay phải, nó có dạng bốn chiếc nhẫn màu trắng bạc được nối liền bởi một sợi xích nhỏ cùng màu.

Người đàn ông có nếp nhăn rất rõ nơi khóe mắt, vừa đứng quan sát vừa trầm giọng nói với cô gái:

"Elwyn, yểm trợ tôi." Sau đó chủ động cất bước tiến vào.

"Rõ, ngài Darell." Elwyn trả lời, chậm rãi bám theo phía sau.

Trong cả quá trình, cơ bắp của hai người đều căng chặt, dường như đang phải đối kháng với thứ gì đó.

Cộp... cộp...cộp...

Tiếng bước chân vang vọng khắp con hẻm chật hẹp và u ám, truyền tới một mảng yên tĩnh xa xăm, không còn âm thanh nào khác.

Đi được nửa đường, Darell bất chợt dừng lại, hắn im ắng hít vào một hơi, sau đó cả người hơi ngả xuống, cơ bắp toàn thân bị kéo căng, giống như một con báo săn lao vụt tới phía trước, chỉ để lại sau lưng một cơn gió lốc.

Vù...vù...

Chính vào lúc này, một bóng dáng thon gầy cao lớn xuất hiện nơi góc khuất.

Xoạt...

"Nhanh quá!"

Elwyn chỉ kịp nhìn thấy một vệt đen lướt qua, kéo theo một mùi tanh hôi phả vào mặt.

Tốc độ của đối phương cực kỳ nhanh, nhanh hơn Darell rất nhiều.

Tựa như đạn pháo được bắn ra khỏi nòng, bóng đen thét dài, cả người bay ngang với vận tốc lớn, mau chóng tới gần, mục tiêu lại chính là người đàn ông trung niên.

Tóc gáy dựng đứng lên, trực giác điên cuồng truyền tới báo hiệu, thời khắc nguy cấp, nhờ có kinh nghiệm chiến đấu hình thành nên bản năng, Darell phản xạ có điều kiện rút ra dao găm giấu dưới ống tay áo, đâm về phía trước.

Phộc!

Lưỡi dao đâm xuyên qua hốc mắt khiến máu đen và dịch mủ tuôn ra ngoài, bắn tung tóe lên mặt Darell. Nhưng đồng thời, lực quán tính làm cho đối phương va chạm mạnh với hắn.

Rầm!

Giống như bị xe ngựa tông trúng, một nửa bên cơ thể Darell mất cảm giác, thân thể bị bay ngược ra sau, lê trên mặt đất bảy tám mét mới dừng được.

Trên đường phố vắng người, dịch nhờn chảy đầy đất, bốc lên nồng nặc mùi máu tanh hôi.

Darell ho ra máu, ngẩng đầu nhìn bóng người dữ tợn phía trước đang bị một con dao găm ghim trên đầu.

"Đây là...Quỷ Ăn Xác?!" Âm thanh run run có chút khàn truyền ra.

Hắn biết đối phương rốt cuộc là thứ gì, nhưng sau đó lại phủ nhận:

"Không! Nó vẫn chưa biến đổi hoàn toàn!"

Chỉ thấy 'người' này thân hình gầy gò, mái tóc nâu bết dính chặt trên đỉnh đầu, hàm dưới trễ xuống, khóe miệng hai bên như bị xé rách ra, gần ngoác tới mang tai, nước dãi chảy tự do. Bộ dáng khiến người ta sợ hãi.

Mà một bên con ngươi vẫn còn hoàn hảo của nó thì tựa như dã thú. Lộ ra vẻ lạnh lẽo và khát máu.

Gàoo ——!!

Gầm thét, con quái vật nhào lên người Darell, nó mở miệng lớn dính đầy máu, táp về phía cổ của hắn.

Hiển nhiên, nó định trực tiếp cắn đứt đầu con mồi.

Darell muốn giãy giụa, nhưng tay chân đã bị đè tê cứng.

Ngay lúc hắn cảm thấy tuyệt vọng, thì hai tiếng súng kịp thời vang lên.

Bàng! Bàng!

Gàoo ——!!

Con quái vật gào thét thảm thiết, âm thanh vang vọng cả trời đêm, truyền đi thật xa.

Hai viên đạn vừa rồi bắn rất chuẩn, tốc độ và độ xoáy khủng khiếp làm nó mất đi nửa bên mặt. Còn có một chút thịt nát và máu đen rơi xuống người Darell.

Darell cảm nhận được sức đè bị yếu đi, hắn chớp lấy thời cơ, rút hai tay ra ôm lấy hai chân con quái vật, hét lớn:

"Elwyn, kết liễu nó!"

Gàoo ——!!

Con quái vật thét lên giận dữ, đau đớn khiến nó điên cuồng.

Một màn không thể tin nổi diễn ra.

Xì... Xì...

Toàn thân con quái vật chợt nóng lên, chất nhầy trên cơ thể sôi trào, bốc khói trắng nghi ngút.

Chỉ thấy hai bàn tay của nó dài ra móng vuốt sắc nhọn. Nửa khuôn mặt bị vỡ nát cũng dần dần phục hồi, các khối u to cỡ nắm tay bắt đầu mọc lên trên đầu nó.

Vài giây ngắn ngủi, nó biến thành một sinh vật tà ác mà đáng ra không nên tồn tại.

Hơi thở vốn đã suy yếu, nay lại trở nên nặng nề.

Bây giờ, nó mới thực sự là Quỷ Ăn Xác!

"Mau lên!!" Darell kinh hãi, hét lớn thúc giục.

Đồng thời, con quái vật dường như cũng nhận ra điều gì đó.

Nó quay ngoắt đầu lại, vừa vặn trông thấy một đôi mắt tràn đầy sát khí cùng với họng súng tối om.

Bàng! Bàng! Bàng! Bàng! Elwyn nổ súng, bề ngoài viên đạn màu trắng bạc hình như có khắc dấu ấn nguyên tố.

Đây là đạn phá giáp.

Cô mất bốn giây để thay thế bốn viên đạn thường thành đạn phá giáp.

Uy lực mạnh tới mức hất văng Elwyn ra đằng sau.

Cảm giác được nguy hiểm trí mạng, con quái vật muốn né tránh, nhưng lại bị hai cánh tay ghìm chặt dưới mặt đất.

Chỉ thấy đạn bắn vào ngực, bụng, đầu và cổ con quái vật.

Ong ong

Nửa thân trên của nó giống như dưa hấu vỡ vụn ra, hóa thành cơn mưa máu rớt xuống.

Cho dù quái vật đã biến đổi thành công, cũng không thể đỡ nổi sức sát thương của đạn phá giáp.

Bịch!

Đẩy ngã nửa phần thân dưới của quái vật sang một bên, Darell nằm yên thở dốc.

Nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, hắn không khỏi tê cả da đầu, mồ hôi lạnh toát ra đã thấm đẫm lưng.

Thiếu chút nữa mất mạng.

May mắn Elwyn nhanh trí sử dụng đạn phá giáp, dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt con quái vật.

Phải biết, Quỷ Ăn Xác được xếp vào loại Siêu Phàm Sinh Vật cấp 2, có nghĩa là cần phải có hai Người Siêu Phàm cấp hai cùng nhau liên thủ mới có thể miễn cưỡng chém giết nó.

Con quái vật này đáng sợ ở chỗ, nó có tốc độ di chuyển cực nhanh cùng với bộ móng vuốt có thể dễ dàng xuyên thủng sắt thép.

Nếu họ không sớm phát hiện, đợi tới lúc Quỷ Ăn Xác biến đổi hoàn toàn, thì hai người cũng không đủ cho nó giết.

Nghĩ tới đây, Darell không khỏi buồn bực, dạo này đám tà giáo đồ quá lộng hành, khiến cục an ninh bị thiếu người trầm trọng. Dẫn tới bọn hắn - những Người Gác Đêm đều bận bịu tối mắt tối mũi, riêng Darell đều đã không ngủ hai ngày hai đêm.

"Khụ... Khụ..."

"Cha, ngài không sao chứ?"

Một giọng nữ truyền tới, đánh ngắt dòng suy nghĩ của hắn.

Mùi cháy khét trong không khí hòa quyện với mùi máu tanh, làm cho Elwyn nín thở đỏ bừng cả mặt, chỉ là lúc này, cô không thèm quan tâm tới một chút nào.

"Xương sườn bị gãy vài chỗ, nhưng vấn đề không lớn." Darell trả lời.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của con gái, Darell im lặng một hồi, tâm tình của hắn có chút phức tạp, nhưng vẫn nói thẳng:

"Elwyn, chạy tới Sở Cảnh Vệ ở gần đây, gọi một ít người tới xử lý thi thể."

"Vâng."

Elwyn có chút do dự, nhưng nhớ tới tính tình của cha, lại quay người rời đi.

Sau mười phút, một chiếc xe ngựa có huy hiệu của Sở Cảnh Vệ lái vào trong con hẻm, Elwyn cùng với ba người bước xuống, họ chính là ba vị cảnh vệ đang trực đêm ở phụ cận.

"Thưa ngài, là thi thể này phải không?"

Vị cảnh vệ tuổi trung niên cung kính khẽ hỏi.

Vừa nãy, Elwyn đã cho hắn kiểm tra giấy chứng nhận của Cục An Ninh, hắn cũng chỉ mơ hồ nghe qua lời đồn đại về ban ngành đặc biệt này, không ngờ rằng nó lại thực sự tồn tại.

"Ừm, là thi thể này." Darell gật đầu.

Vị cảnh vệ liền quay sang nói với đồng bạn: "Bọc lại."

Ngay lập tức, hai vị cảnh vệ nhanh nhẹn lấy túi xác đựng nửa phần thi thể, rồi nhấc lên xe ngựa.

Một lúc sau, có mười mấy vị cảnh vệ chạy tới hiện trường, bắt đầu tiến hành phong tỏa cùng dọn dẹp. Đồng thời cũng có mấy người tiến tới gõ cửa nhà dân ở xung quanh, tránh để lộ bất kỳ tin tức nào ra ngoài.

Rốt cuộc, nếu để người bình thường biết tới sự tồn tại của đám quái vật, chắc chắn sẽ gây nên khủng hoảng, bất lợi cho sự ổn định của xã hội.

Còn hai cha con Darell đã sớm lên xe ngựa của cảnh sát, rồi cùng nhau rời đi.....

Sáng hôm sau, tại câu lạc bộ bắn súng Fanchon.

Bàng! Bàng! Bàng!

Cầm súng, nâng cánh tay, bắn, mở ổ xoay, đổ vỏ đạn ra, nhét đạn vào... Lloyd lặp đi lặp lại quá trình này, làm quen và cũng nhớ được cảm giác bắn. Đương nhiên hắn vẫn xen kẽ nghỉ ngơi để tổng kết và chỉnh sửa.

Luyện tập xong, Lloyd ngồi trong sân bắn, sử dụng Minh Tưởng Pháp để tăng tốc độ hồi phục thể lực.

Buổi chiều, quán cà phê ở khu Messer.

Lloyd cầm báo chí, kiên nhẫn chờ cơ hội.

Hắn trông thấy lão Mogan rời khỏi võ quán như thường ngày, tuy nhiên hôm nay có chút khác biệt, lão không gọi xe ngựa công cộng, mà đi lên một chiếc xe ngựa khác đang chờ sẵn.

Lloyd lập tức nhận ra, chiếc xe ngựa này chính là chiếc xe đón hắn trong buổi tối hôm đó.

"Đêm nay lại muốn ra ngoài giết người?" Lloyd suy đoán.

Sau đó, hắn lại ngoài ý muốn nhìn thấy Marcus cũng lên xe.

Lộc cộc... lộc cộc...

Xe ngựa đi ngang qua quán cà phê, chạy về phía nam, tựa hồ muốn ra khỏi thành.

Lloyd liền bắt một chiếc xe ngựa, bám theo sau, quả nhiên, xe ngựa của lão Mogan đi ra khỏi thành, còn tăng tốc chạy vùn vụt trên đường lớn.

"Bọn họ đi về hướng cứ điểm?" Lloyd vừa mừng vừa sợ, đây chính là cơ hội mà hắn đang chờ.

Do ngoài thành quá vắng vẻ, Lloyd không dám ngồi xe ngựa, chỉ có thể chạy bộ theo sau.

May mắn là thể lực của hắn khá tốt, lại sử dụng Khí truyền vào hai chân, Lloyd mới miễn cưỡng có thể đuổi kịp phía sau xe ngựa, không đến mức bị mất dấu.

Trời bắt đầu tối, hắn lẩn trốn dưới bóng đêm, năng lượng đã bị trừ mất hai điểm.

Vừa thở dốc, Lloyd vừa quan sát tòa trang viên ở trước mắt.

Nơi này được xây ở bên cạnh ruộng lúa, chiếm diện tích cũng không lớn, bốn phía có tường gạch bao vây, phía đông nam còn có rừng cây vờn quanh, trang viên ở gần nhất cũng cách đây khoảng một cây số, cho nên vô cùng yên tĩnh.

Ngoài ra, Lloyd cũng phát hiện có một nhánh sông chảy ngang qua nơi này.

Nếu dọc theo đường nhỏ từ trang viên đi ra đường lớn, liền có thể nhìn thấy sông Nora.

Hắn có thể khẳng định, tòa trang viên này chính là cứ điểm bí mật của lão Mogan và Marcus.

Phía sau bụi rậm, Lloyd núp trong chỗ tối vẫn luôn yên lặng quan sát ánh đèn bên trong trang viên.

Hắn không thấy được khung cảnh bên trong, càng không thể nào biết được bọn hắn đang làm gì. Hắn chỉ có thể nhẫn nại, dựa vào ánh đèn lấp lóe, dựa vào các điểm đen nhỏ thỉnh thoảng đi ngang qua để phán đoán tình hình.

Chờ thêm một lúc, vẫn không có ai đi ra.

Lloyd ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tầng mây dày đặc che khuất ánh trăng, bốn phía là một màu đen tối tăm.

"Tại sao bọn hắn chưa xuất phát? Chẳng lẽ muốn chờ tới ban đêm?" Hắn nghi hoặc.

Gió lạnh thấu xương thổi qua, Lloyd bỗng rùng mình, cảm giác như thể có một dòng điện đột ngột từ dưới chân vọt thẳng lên não.

Có lẽ mình có thể làm gì đó! Suy nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu hắn.