Chương 389: Xe Bus Kiểu Mới
- Nếu không đủ thì để dịp sau nhé, khi đó đảm bảo sẽ có thêm nhiều chức năng mới.
Flora sáng mắt:
- Thế cậu cứ thong thả mà làm, tôi cũng chưa cần gấp. Có viên đá năng lượng cấp C này thì nhiều khả năng sẽ rút ngắn được thời gian, nhưng tôi không chắc là rút được bao nhiêu đâu. Với cả trong lúc điều trị sẽ rất đau đó.
Tuyết Yên gật đầu:
- Em chịu được, xin chị giúp em.
Nhìn em gái quyết tâm như vậy, Dương Tuấn Vũ vỗ vỗ vai động viên:
- Cố gắng nhé.
- Vâng. Anh yên tâm. Em gái anh cái gì không chịu được chứ chỉ là đau thôi em đã quá quen thuộc rồi.
Cô cũng chẳng phải nói mạnh miệng, việc khối u phát triển gây đau đớn cho cô đâu chỉ ngày một ngày hai, suốt 8 năm trời bị liệt, có ngày nào cô không bị nỗi đau hành hạ, gặm nhấm, mới đầu cô còn khóc rất nhiều, nhưng sau đấy cô đã dần kiên trì, cố gắng.
Vừa đau đớn thể xác, cô cũng bị tổn thương tinh thần không kém, ở xã hội này, người khuyết tật luôn phải nhận những ánh mắt kỳ thị, khinh thường. Nếu cô là một cô gái yếu đuối thì chắc đã không đủ mạnh mẽ sống tới bây giờ.
Flora véo véo cái má mềm mềm:
- Yên tâm, chị sẽ cố gắng giảm đau cho em bằng các loại thảo dược, và chị cũng tin em sẽ vượt qua được. Các bài tập và phương thuốc chị nhờ Vân Tú gửi cho em, em vẫn thực hiện rất chăm chỉ, hì, chị chỉ cần quan sát một chút là nhận ra mà. Em khá lắm, mấy động tác khó như vậy cũng làm được.
- Em cũng có học vũ đạo nên dù hơi tốn thời gian làm quen nhưng may mà cuối cùng cũng thành công.
Dương Tuấn Vũ cắt ngang:
- Bao giờ chị có thể bắt đầu?
- Ừm, ngay trong ngày hôm nay có thể bắt đầu, mỗi ngày điều trị khoảng 1 giờ.
- Thế thì bắt đầu ngay hôm nay đi. À mà trả lại cho tôi con rồng kia được chứ? Thiếu nó tôi sẽ bị lột da mất.
- Quân Đoàn Tối Mật hửm?
Dương Tuấn Vũ cảnh giác:
- Cô biết?
Flora bĩu môi:
- Cậu quá coi thường tôi rồi đấy, nói đúng hơn là coi thường The Night. Đừng quên chúng tôi có một vị quân nhân cấp cao trong NATO.
- Ấy, làm gì mà nóng thế, tôi cũng là thành viên của The Night mà.
Nhìn Flora nhẹ nhàng tháo viên đá ra, Dương Tuấn Vũ cũng phải gật đầu cảm thán khả năng điều khiển Ki vi diệu của người phụ nữ này, nhìn đơn giản như thế nhưng thực ra con rồng bên ngoài đã được gắn rất chắc với viên đá để đảm bảo ngay cả trong các cuộc chiến khốc liệt, chỉ có huy hiệu bị rơi chứ viên đá không bị rơi ra.
Đón lấy huy hiệu rồi cất vào trong hộp thì bên trong nhà cũng vang lên tiếng của mẹ Lan:
- Mấy đứa đâu rồi, vào ăn mỳ nào.
Flora nhanh nhảu đi trước, các giác quan của cô rất nhạy cảm, từ khi nãy cô Lan đang nấu thì cô đã ngửi thấy mùi thơm làm cái bụng nhỏ đã reo lên ầm ĩ rồi.
Thấy em gái còn ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mình, Tuấn Vũ cười khổ, đợi cô đi trước hắn mới bước theo sau.
- Oa, mỳ cô nấu sao ngon như vậy?
Flora há miệng nhỏ đưa chiếc thìa mang theo một chút mì và miếng thịt chân giò thái mỏng vào miệng, cô vừa nhai mấy lần thì đôi mắt đã sáng bừng lên như sao rồi. Vừa ăn vừa khen không ngớt miệng làm mẹ Lan cười híp mắt vui vẻ, miệng liên tục nói "ngon thì ăn nhiều vào". Còn gì vui hơn khi món ăn của mình nấu ra được lũ trẻ vui vẻ, hạnh phúc ăn chứ?
Tuyết Yên cười tự hào:
- Mẹ em chính là siêu cấp mỹ nhân đầu bếp đó.
Mẹ Lan cười mắng:
- Gì mà siêu cấp mỹ nhân, đã là bà già rồi.
Flora húp sụp sợi mì rồi lắc đầu:
- Cô đúng là rất trẻ, rất đẹp đó. À, nhân tiện đây, cháu có quà cho cô chú.
Flora lúi húi mở túi xách ra.
"Bà chị này cũng chu đáo đấy chứ?" Dương Tuấn Vũ thầm gật đầu rồi quay lại công cuộc đánh chén hết bát mỳ thứ nhất chuyển sang bát thứ hai, không gì ngon bằng đồ ăn mẹ nấu đúng là câu nói chuẩn nhất.
Mẹ Lan xua tay:
- Con bé này, tới chơi là vui rồi, lại còn quà cáp gì.
Flora cười:
- Cô chú đừng từ chối làm cháu buồn a, cũng không có gì quý hiếm đâu ạ, đều là của nhà làm được. Cháu sợ Tuấn Vũ ăn hết nên mới phải tới bây giờ mới đưa ra, không thể qua trung gian được.
Dương Tuấn Vũ đang ăn nghe thấy thế thì trợn mắt ho sặc:
- Khụ khụ... này tôi không đáng tin như thế từ khi nào vậy?
- Cậu lúc nào cũng không đáng tin, nhất là chuyện liên quan tới phụ nữ.
Nghẹn họng trân trối, hắn coi như đó là một lời khen rồi tiếp tục cắm cúi ăn nhưng đôi mắt vẫn thi
thoảng ngó sang xem bà chị này thì tặng được cái gì hay ho.
Từ trong túi Flora lấy ra mấy lọ nhìn như lọ thuốc, sau đấy cô bóc lớp tem, rồi đổ ra một viên hoàn
(viên thuốc thảo dược) màu xanh lam nhìn khá thích mắt.
Dương Tuấn Vũ thoáng nghi hoặc bởi vì hắn thấy trong đó có một nguồn năng lượng, tuy rất ít nhưng lại khá êm dịu.
- Triệu Cơ, em biết đây là đồ chơi gì không?
- Ồ, thứ này hay đó, không ngờ cô ấy lại đem đi tặng.
- Là gì nhỉ?
- Kiểu gì cô ấy chẳng giải thích tác dụng, anh gấp cái gì.
- Ài, đến em cũng bắt nạt anh a.
-...
Thấy Triệu Cơ không trả lời lại, Dương Tuấn Vũ chợt cảm thấy địa vị của mình thật thấp bé.
Flora mỉm cười đặt 3 chiếc lọ vào tay cô Lan sau đấy giơ viên hoàn trong tay lên nói:
- Thứ này gọi là Dưỡng Nhan Hoàn do bí phương gia truyền nhà cháu làm ra, có thể dùng cho cả nam và nữ. Nếu mọi người không chê thì có thể dùng thử. Hì. Tất nhiên nó không thể có tác dụng ngay mà phải sau khoảng 1, 2 tháng mới có công hiệu. Tuy nhiên nếu chú ý thì vài ngày có thể nhận thấy chút cải thiện nhỏ ạ.
Dương Tuấn Vũ sợ mẹ từ chối hắn nhanh miệng nói:
- Cha mẹ yên tâm, chị ấy không phải bán hàng lừa đảo đâu.
Mẹ Lan cười đánh vào vai hắn:
- Cái thằng nhóc này, ai lại nói thế bao giờ. Mẹ là phụ nữ mẹ hiểu, nhìn cô ấy da dẻ mịn màng tươi trẻ thế kia là mẹ đã tin rồi. Chẳng qua là thứ tốt như thế sao có thể tặng gia đình cô nhiều vậy được?
Flora lắc đầu:
- Cái này nhà cháu làm nhiều lắm, nguyên liệu cũng không khó kiếm đâu ạ, chỉ là có bí quyết biết phối hợp nên mới có công dụng tốt. Ba lọ này mỗi lọ có 50 viên, cả nhà mình cứ dùng mỗi ngày một viên trước khi đi ngủ, vừa có tác dụng tái tạo da, vừa giúp giấc ngủ thêm sâu ạ.
Mai Tuyết Yên cũng phụ giúp:
- Mẹ cứ nhận đi cho chị ấy vui. Sắp tới chị cũng ở nhà mình một thời gian đó mẹ.
Mẹ Lan hơi ngạc nhiên, ánh mắt chuyển sang nhìn đứa con trai thoáng nghi ngờ.
Dương Tuấn Vũ biết mẹ hiểu lầm, hắn nói:
- Chị ấy biết mấy bài thuốc chữa bệnh muốn giúp cho Mai Mai tăng cường thêm sức khỏe thôi ạ.
Đợt này con cũng chỉ được về chục hôm, con cũng phải tranh thủ qua công ty với đi thăm Vân Tú một chút.
Nghe con nói vậy bà hơi áy náy:
- Con biết chuyện của Tú Tú chưa?
Hắn nắm tay mẹ nhẹ vỗ vỗ:
- Mẹ yên tâm, con dâu mẹ không thể chạy mất được đâu.
- Nhưng mà người nhà họ hình như đã mai mối xong rồi...
- Còn chưa cưới mà mẹ lo gì, da mặt con dày lắm.
- Đừng có làm lớn chuyện đấy, giải quyết trong hòa khí là tốt nhất.
- Vâng, con hiểu mà mẹ.
- Ừ, thôi mấy đứa nghỉ sớm đi, mẹ rửa bát.
Dương Tuấn Vũ nhanh tay thu hết bát đũa lại, hắn đứa dậy chạy vào bếp:
- Mẹ để con rửa cho, cha mẹ đi nghỉ đi.
Mẹ Lan cười mắng:
- Cái thằng nhóc này. Thôi, để bác dọn qua cái phòng tầng trên nhé, cháu đợi chút.
Flora ngăn lại:
- Bác đừng khách sáo ạ, tối nay cháu ngủ cùng Mai Mai là được rồi.
Mai Tuyết Yên cũng gật đầu:
- Cha mẹ đi ngủ đi ạ, lâu rồi con cũng chưa có người ngủ cùng mà giường lại rộng như vậy. Hì.
...
Dương Tuấn Vũ nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng chẳng biết chợp mắt thiếp đi lúc
nào.
Nhưng như trong người có cái đồng hồ báo thức, cứ đúng 5 giờ là hai mắt hắn lại mở, một ngày mới
đã đến.
Mặc bộ đồ quần áo phông, đi đôi giày rồi rời nhà chạy xung quanh con phố.
Vĩnh Hà đã có nhiều thay đổi hơn nhiều so với thời điểm 5 năm trước hắn sống lại rồi, thoáng cái mà đã 5 năm, Dương Tuấn Vũ thầm cảm thán thời gian trôi quá nhanh.
Các con đường đều đã được mở rộng hơn, đường chính có tới 8 làn, đường phụ cũng có tới 4 làn, mật độ đường trải rất tốt, tất cả đều đạt tiêu chuẩn quốc tế. Sải từng bước dài trên đường, hắn rất hài lòng với những gì công ty xây dựng Thames đã làm.
- Quên mất, cũng nên để Tùng Khôi Kỳ quay về định cư ở Việt Nam thôi, chứ cứ chia cắt hắn với
Lâm Băng cũng không ổn, đã có con với nhau rồi mà còn chưa cưới được. Năm qua Thames cũng có nhiều công trình mang tính thế kỷ nên chắc rất bận rộn.
Không thể không nói việc xây dựng lên kỳ quan Tòa Poseidon ở bãi Cát Bạc đã làm cho danh tiếng của Thames được đẩy lên tầm cao mới. Các công trình yêu cầu trình độ thi công xuất sắc và có độ khó cao thì gần như các đối tác đều liên hệ với Thames. Thế mới nói, đôi khi một công ty xây dựng chỉ cần làm ra một công trình để đời là có thể làm trùm trong giới rồi. Khách hàng sẽ tới liên tục, làm không hết việc.
Hắn vừa chạy vừa suy nghĩ xem có nên nâng cấp cơ sở hạ tầng lên nữa không. Cuối cùng quyết định "có" đã thắng thế, bởi theo lý giải của hắn, kế hoạch biến Vĩnh Hà trở thành một thành phố thông minh, một trong những thành phố đáng sống nhất của Việt Nam và trên thế giới thì phải có một cơ sở hạ tầng tốt.
Hiện tại dưới mỗi đoạn đường này đều đã được phân chia thành phần chạy lưới điện và mạng cáp quang ngầm, phần cho ống nước sạch, phần cho cống ngầm,.. tất cả đều được phân chia rạch ròi và có đánh dấu cụ thể.
Nhưng hắn không định xây dựng quá nhiều cầu đường chẳng chịt, thay vào đó việc thay đổi phương tiện sẽ giúp cải thiện đời sống người dân, tránh hiện tượng tắc đường, đó chính là phương tiện vận chuyển công cộng.
Nói tới phương tiện vận chuyển công cộng, có lẽ mọi người đều nghĩ tới những chiếc xe bus với ống xả đen ngòm cùng khói xăng khó ngửi, ô nhiễm môi trường, rồi đi cũng toàn tạt đầu xe máy trên đường vô cùng nguy hiểm.
Và khi lên xe thì luôn trong tình trạng đông đến nghẹt thở, xe đi nhanh phanh gấp, rung lắc nghiêng ngả, trả từng 1, 2, 3 nghìn đồng tiền vé, hay là tình trạng quấy rối tình dục, sờ mó nữ hành khách, móc ví, trộm tài sản,... quá nhiều tệ nạn xảy ra trên đó.
Dương Tuấn Vũ muốn cái quan điểm này sẽ hoàn toàn biến mất. Một hệ thống xe bus với khoảng 100 chỗ chạy bằng năng lượng điện sạch thân thiện môi trường, người dân đi lại hoàn toàn không mất phí. Xe không cần chạy riêng một làn mà nó sẽ có cách thiết kế hổng chân, để các thiết bị khác như ô tô, xe máy sẽ chạy dưới nó và tất nhiên cũng có khu chờ xe bus riêng với mái che và căng tin phục vụ.