Chương 393: Quá Đáng

Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 393: Quá Đáng

P/s: Cảm ơn bạn bachphuongbui đã Đề cử 2 Nguyệt Phiếu. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
.....

Cảm giác hành hạ người khác rất dễ bị nghiện, Dương Tuấn Vũ thầm nghĩ mình cũng có cái năng khiếu này đấy chứ. Quay trở lại cuộc đàm phán, hắn cảm thấy mình trêu đùa như vậy là đủ rồi, thời gian hắn chẳng còn nhiều, cứ thế này vài ngày cũng không đạt được thỏa thuận nào đáng giá. Hắn nghiêm túc:

- Giữa hai yêu cầu vừa đưa ra, chủ tịch chỉ được phép chọn một, nhưng giá trị lợi nhuận cũng không thể để toàn bộ Volkswagen nuốt không được.

Katherine thoáng cân nhắc, cô tất nhiên biết hai yêu cầu kia sẽ không được chấp nhận, nếu chọn một thì nên chọn thứ nào? Thực ra phần nào cũng đem lại lợi nhuận cực lớn. Suy tính thiệt hơn cuối cùng cô nở nụ cười xinh đẹp khiến đám đàn ông ở đây không ai là không cảm thấy tim mình đập thiếu một nhịp:

- TT Master Device. Tôi chọn nó. Kèm theo đó là... ừm... 70% lợi nhuận thuộc về Volkswagen.

Dương Tuấn Vũ nhếch mép:

- Cô đúng là một con quỷ hút máu mà, ài. Cô gái, cô nói xem có phải không?

Tuệ Mẫn đang đứng một góc cố làm mờ đi sự tồn tại của mình thì bỗng dưng bị chỉ mặt nhưng không gọi tên, rõ ràng hắn biết tên cô mà còn giả vờ không biết, điều này khiến cô cảm thấy muốn ói máu.

Thấy cái vẫy vẫy tay cô đành bước đến, đang đàm phán căng thẳng lôi cô ra làm gì? Lại còn hỏi một câu nhạy cảm, nói đối tác là quỷ hút máu, xong lại bắt cô trả lời có đúng hay không? Tuệ Mẫn nhìn về phía người đàn ông kia chợt cảm thấy hắn mới chính là con quỷ.

Muốn khóc cũng không dám khóc, cô ấp úng lắc đầu:

- Chủ tịch Katherine xinh đẹp không thể là quỷ hút máu được ạ.

Dương Tuấn Vũ nhướng mày:

- Thế tức là cô nghĩ tôi nói sai?

- Ngài... tôi... Hức...

Tuệ Mẫn bị ép cho xẹp lép, cô cảm thấy hôm nay là ngày đau khổ nhất kể từ khi mình sinh ra, nước mắt chảy xuống, cô chỉ biết lắc đầu.

Tiểu Di véo tay Tuấn Vũ:

- Chị thấy cậu đùa hơi quá rồi, người ta chỉ là một nhân viên nhỏ bé thôi, gặp lãnh đạo đứng ở đây nãy giờ đã là cố gắng rồi, cậu lại còn bắt cô ấy nói ra ý kiến khó xử như thế, đến chị đây cũng chịu chứ đừng nói là cổ.

Dương Tuấn Vũ thấy nước mắt đã rơi thì cũng chịu, hắn thở dài nói:

- Ra đây, đứng sau tôi. Ừm, nín. Khóc lóc cái gì?

Tuệ Mẫn che miệng cố nén sự tủi thân xuống, cô đi về phía sau hắn đứng.

- Ồ, có chút trục trặc, rất xin lỗi, nãy giờ đang nói tới đoạn nào rồi nhỉ, à, tới đoạn nghi vấn chủ tịch
Katherine đây là quỷ hút máu. Cấp dưới tôi không trả lời được thì là người làm lãnh đạo tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm này. Cô chính là một con quỷ hút máu không sai.

Vừa đá bóng vừa thổi còi, chưa từng có ai gặp kẻ trơ trẽn như hắn.

Như người khác đã giận sôi máu, nhưng Katherine không thể suy nghĩ theo lẽ thường, nụ cười của cô càng rạng rỡ hơn:

- Cậu đúng là kẻ đểu cáng nhất mà tôi từng gặp. Nói đi, cậu muốn thế nào?

- TT Master Device cùng với 55% giá trị lợi nhuận. Hoặc 60% đi kèm với 50 tỷ Euro đầu tư cho dự án
tiếp theo của chúng tôi.

Nghe thấy 50 tỷ Euro mà hắn đưa ra khiến tất cả đều nghẹn họng trừng mắt, đây con m* nó chính là cướp đường giữa ban ngày mà, đừng nói là Volkswagen, ngay cả tập đoàn số 1 thế giới Walmart (tập đoàn bán lẻ hàng hóa – Hoa Kỳ) với doanh thu 350 tỷ USD mỗi năm cũng khó mà một lúc xoay được 50 tỷ Euro (67 tỷ USD). Đây rõ ràng là Dương Tuấn Vũ cố tình làm khó Katherine mà.
Chẳng ai nghĩ cái 5% kia đáng giá tới 50 tỷ Euro cả.

Nhưng nếu lẽ thường là như vậy, nhưng Katherine rất hiểu tên khốn này có rất nhiều trò quái quỷ, nên không thể dùng suy nghĩ bình thường để áp đặt cho hắn được.

Cô suy xét rồi trả giá:

- 60% doanh thu, 50 tỷ Euro đổi lại 50% giá trị hợp đồng mới.

- 40% giá trị hợp đồng mới.

- 48%.

- 45% là sự nhân nhượng cuối cùng.

Katherine chỉ thoáng nhíu mày, nhưng sau đó cô nhanh chóng vươn tay ra:

- Mong hợp tác thành công.

Dương Tuấn Vũ cũng chẳng bất ngờ, hắn mỉm cười:

- Hợp tác thành công.

Mọi người trong gian phòng đều cảm thấy mình đang như nằm mơ, cao tầng Thịnh Thế ngẩn ra, như vậy là họ có 50 tỷ Euro làm vốn rồi?

Tuệ Mẫn đang ấm ức nghe thấy cuộc đàm phán này thì cũng chết đứng, 50 tỷ Euro a, không phải 50 nghìn đồng, cứ như vậy là xong rồi? Đàm phán có thật dễ như thế?

Cô chợt cảm thấy hoài nghi nhân sinh của mình. Sống bao nhiêu năm, làm việc vất vả rồi bỗng một ngày nhận ra mình sống quá uổng phí.

Azgad và mấy nhân viên cấp dưới của Katherine vội nói:

- Chủ tịch? Việc này... có phải hơi gấp rồi không?

Paul Vicent (cha của Katherine) nhướng mày:

- Quyết định của chủ tịch đã đưa ra, các cậu còn ngăn cản làm gì, trước nay cô ấy đã bao giờ làm sai điều gì chưa?

Tất cả chỉ nói một câu "chưa" rồi cúi đầu ngơ ngẩn. Chẳng qua là họ chưa kịp tiêu hóa tin tức này thôi. 50 tỷ Euro chính là gần bằng khoản lợi nhuận của một năm vừa rồi của tập đoàn, thế mà nó chỉ đáng giá một câu nói. Quá kinh dị rồi.

Dương Tuấn Vũ không để ý đến cuộc tranh cãi nho nhỏ ở bên nội bộ đối phương, hắn chắp hai tay đặt lên bàn, cằm chống lên, trên môi treo nụ cười:

- Nếu mấy người đã biết về thiết bị TT Master Device của chúng tôi rồi thì chắc không cần giới thiệu lại nữa nhỉ? Đây là sơ bộ bản thiết kế của nó. Trần Bằng, anh hãy tóm tắt lại xem dự án này đang
triển khai tới đâu rồi?

Trần Bằng đứng lên nói:

- Thưa chủ tịch, tôi và anh Lê Khôi được sự phân công của giám đốc Vân Tú đã tiến hành mở rộng thêm phân xưởng bên cạnh nơi sản xuất xe và tụ điện, đồng thời các thiết bị cũng đã đang tiến hành lắp ráp đồng loạt, dự tính hết tháng 10 sẽ chính thức đi vào sản xuất sản phẩm đầu tiên.

Dương Tuấn Vũ cũng khá hài lòng với tiến độ này, chỉ trong thời gian ngắn hơn 1 tháng mà đã tiến hành được nhiều thứ như thế, có thể nói hiệu suất làm việc của công ty càng ngày càng nhanh. Một phần không nhỏ chính là vì họ nắm trong tay đội ngũ xây dựng lành nghề của Thames.

- Nếu chủ tịch Katherine cần thì cậu có thể yêu cầu đội ngũ thi công đó qua Đức một thời gian giúp Volkswagen xây dựng phân xưởng. Chủ tịch thấy tôi có đủ thành ý chứ?

- Cho tôi mượn thêm vài kỹ sư biết lắp ráp máy về nữa thì tốt.

- Không thành vấn đề.

Sản phẩm mới kỵ nhất là đi sau người khác, Dương Tuấn Vũ hiểu rất rõ đạo lý này. Việc hoàn thành công xưởng trong tháng 10 tức là đầu tháng sau họ đã có thể sản xuất ra những sản phẩm đầu tiên, trong thời gian đó, việc giới thiệu sản phẩm ra thị trường cũng sẽ được tiến hành song song.

Nếu để Volkswagen tự mày mò thì dù cho đội ngũ kỹ sư của họ có tốt thì lúc thi công cũng sẽ gặp một số vấn đề cần suy nghĩ và giải quyết. Bản vẽ có chi tiết tới mấy đi chăng nữa thì nó cũng không
phải trong ngày một ngày hai hiểu hết được.

Họ đã đi sau lại còn chậm hơn Thịnh Thế, thì chắc chắn các đơn hàng lớn nhỏ trên thế giới sẽ bị Thịnh Thế hút hết. Cuộc sống là không chờ đợi, đặc biệt sự chạy đua công nghệ thì càng không thể chờ đợi được. Dù chỉ ra mắt sớm hơn một ngày thì tên tuổi của công ty đó cũng được người ta nhớ đến.

Hiểu tâm lý đó, Dương Tuấn Vũ tất nhiên không muốn cho đối tác của mình phải chịu thiệt thòi, có như vậy thì lần sau người ta mới hào phóng dâng tiền lên cho mình chứ? Chẳng đi đâu mà thiệt.
Katherine tất nhiên hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác.

Ai bảo tên này quá quái dị, cứ một năm là lại làm ra hoặc cải tiến mới cho sản phẩm của mình vài lần, đội ngũ nghiên cứu kỹ thuật của Volkswagen cũng chẳng phải là đám bỏ đi nhưng sự quái vật của Dương Tuấn Vũ và Thịnh Thế là vượt xa lẽ thường. Họ cảm thấy mình chắp cánh cũng không đuổi theo kịp.

Đây cũng chính là điểm cô bội phục ở người thanh niên trẻ tuổi này. Còn những cái khác, xin lỗi, cô không muốn chấm điểm, vì nó chẳng có gì đáng để chấm cả. Thậm chí nếu được, cô thật sự muốn hắn biến mất cho nhanh, chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy hắn là cô lại cảm thấy khó chịu.

Dương Tuấn Vũ cũng chẳng rảnh quan tâm tới cô nàng này nghĩ gì, bọn họ vốn ở hai thế giới khác nhau, hai quốc gia khác nhau, đã vậy người ta còn có vị hôn thê rồi, có muốn trêu một chút cũng cảm thấy không đúng phận.

Hắn chìa tay ra, bên trong có một cái usb nhỏ.

Tuệ Mẫn đã bị những con số kia hù dọa quên cả khóc từ lúc nào, giờ nhìn thấy người này giơ ra một cái usb thì hiểu hắn muốn làm gì.

Khi hai tay cô cầm vào cái usb, cô mới để ý bàn tay của kẻ này sau có nhiều vết chai sạn như vậy? Điều này khiến cô nổi lên nghi hoặc, một người trẻ tuổi thành công như hắn đáng lẽ phải là một công tử nhà giàu được đào tạo toàn diện từ nhỏ chứ?

Thoáng nhìn thêm vài lần, cô tạm thời nén sự tò mò xuống, bước chân tiến về phía để dàn máy tính, cắm usb vào đó, rồi mở một file duy nhất ở đó lên, một đoạn clip mô phỏng dạng 3D bắt đầu xuất hiện trước mắt mọi người, tất nhiên là trên màn chiếu.

Có lẽ nhìn quen hình chiếu 3D ở căn cứ rồi, khi nhìn lên màn hình kia, trái ngược với tâm lý hứng thú của những người còn lại, Dương Tuấn Vũ cảm thấy hơi khó chịu, hắn xoa xoa cằm cân nhắc xem có nên đem công nghệ AI (trí tuệ nhân tạo) thiết lập ở công ty hay không.

Tất nhiên, ở căn cứ muốn làm thế nào cũng được, nhưng ở công ty thì phải từng bước cải tiến một, để người khác từ từ thích nghi cho đỡ sốc. Bởi vì bây giờ trên thế giới hầu như ở mặt nổi, không ai biết một tập đoàn nào có công nghệ AI mô phỏng 3D tồn tại cả.