Chương 394: Fly Car

Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 394: Fly Car

Đoạn phim ngắn mà hắn làm ra đã sơ bộ thể hiện được dự án tiếp theo mà Dương Tuấn Vũ định triển khai.

Thấy bộ dạng ngơ ngác của cả đối phương lẫn người nhà, Dương Tuấn Vũ cười cười nói:

- Sao hả? Nghĩ mình đang xem phim viễn tưởng sao?

Katherine trong mắt ánh lên tinh quang, cô lắc đầu:

- Tôi tin chủ tịch Ralph không rảnh tới mức chiếu cho chúng tôi xem một đoạn phim để thư giãn đầu óc.

- Vẫn là Katherine hiểu tôi.

Nhìn thấy cô gái đấy nhướng mày, Dương Tuấn Vũ không tiếp tục trêu nữa, hắn gật đầu:

- Đoạn video này chính là đoạn giới thiệu ngắn gọn những chiếc xe mà tôi định cho ra mắt trong thời gian tới. Ừm, tuy hiện giờ nó mới chỉ có trên giấy và trên màn hình, nhưng chắc cũng không cần quá nhiều thời gian nữa. Chỉ là hiện tại tôi đang phân vân không biết nên chọn loại động cơ đẩy dạng gì.

Katherine bĩu môi:

- Thịnh Thế chắc không thích dùng loại nhiên liệu ô nhiễm rồi, như thế chẳng phải chỉ còn thứ mà các người hiểu nhất sao? Động cơ điện nhưng làm sao để động cơ điện có thể bay được? Xin thứ lỗi cái này đầu óc nông cạn của tôi còn chưa nghĩ ra, mong chủ tịch chỉ giáo.

Nghe rõ ý khinh thường trong lời nói của Katherine, Dương Tuấn Vũ chẳng những không tức giận mà còn mỉm cười. Cô gái này rõ ràng đang khích đểu để hắn phun ra hết bí mật đây. Nhưng mà dù sao người ta đã chịu chi ra 50 tỷ Euro để lấy 45% lợi nhuận thì cũng không thể để họ cầm theo mỗi một tờ giấy hợp đồng về được.

Dương Tuấn Vũ đứng dậy đi về phía máy tính, trong usb đó mọi người không ngờ hắn lại còn rảnh rỗi ẩn đi một file hình ảnh.

Tiếng "click" chuột vang lên, file này có tên là Fly Car được mở ra. Trong đó có khoảng 10 file ảnh. Hắn bắt đầu chiếu lên tấm thứ nhất.

Tấm này chính là hình ảnh của chiếc xe bay màu đen ban nãy, click cái thứ hai, hắn muốn giới thiệu tới mọi người hình ảnh của hệ thống động cơ đẩy lấy nhiên liệu bằng cách điện phân nước tạo thành hai loại khí O2 và H2, sau đấy hai khí này được thu vào hai bình riêng, sau đó được một hệ thống kiểm soát theo nhịp.

Mỗi lần mở van, nó sẽ "phun ra" một lượng khí với nồng độ được tính toán hợp lý vào buồng đốt, buồng này được gắn với một chiếc bugi đánh lửa và hai khí này sẽ phản ứng với nhau, hydrogen sẽ bị đốt cháy sinh ra áp lực rất lớn, áp lực này sẽ truyền tới bộ phận hình thù giống một cái ống xả thiết kế khá kỳ lạ, dưới tác dụng của lực đẩy chiếc xe sẽ được "nâng" lên khỏi mặt đất.

Tất nhiên, nói thì dễ nhưng hệ thống này cần số lượng bao nhiêu, thời gian phân rã nước thành hai khí, thời gian đóng mở van, nồng độ khí, thời gian đánh lửa... tất cả cần phải nghiên cứu rất tỉ mỉ, công phu mới có thể khiến chiếc xe có thể lơ lửng trên không trung liên tục. Điều này đã vô cùng khó, chưa nói đến lơ lửng chỉ là thành công bước đầu, muốn đi được lại càng khó, mà đi được rồi muốn tăng tốc lại khó càng thêm khó.

Dương Tuấn Vũ tất nhiên không ki bo, hắn tiếp tục chiếu những hình tiếp theo, đồng thời vừa giải thích, nhấn mạnh những điểm quan trọng cho mấy người ở đây hiểu.

Tới khi hắn giới thiệu thiết bị định hướng bằng một con chip mới, con chip này có tác dụng điều
khiển vô cùng tinh vi hoạt động của các "ống xả mini" kia. Tới lúc này thì họ đã hiểu vì sao những chiếc ống xả này lại có điểm kỳ quái – nó được lắp trong hệ thống dầu nhớt để có thể dễ dàng chuyển động.

Nghe xong thứ này, họ mới giật mình nhận ra, kỷ nguyên phương tiện bay thực sự đã xuất hiện ngay trước mắt rồi, ánh mắt họ nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang cười cười nói nói như chẳng có chuyện gì kia đã nhiều thêm sự kính trọng, nể phục tự tận đáy lòng. Hắn – chính là thiên tài của nhân loại.

Dương Tuấn Vũ tất nhiên không dám vỗ ngực tự cao, nhưng sản phẩm này đúng là hắn đã nghĩ ra trong lúc sản xuất thiết bị giáp bay cho Vân Tú. Chỉ khác ở chỗ nguồn năng lượng sử dụng trực tiếp là nước chứ không phải là hydro nguyên chất nữa. Đây chính là một bước tiến rất tốt.

Tất nhiên, việc phân rã và sử dụng nước này đã có nhiều nơi nghiên cứu thành công, nhưng tất cả chúng đều được tạo ra từ một cái máy kích cỡ rất lớn so với đồ chơi của Dương Tuấn Vũ, đồng thời hiệu suất tạo ra khí của chúng chắc chắn không bằng.

Cùng với việc liên tục áp dụng và phân tích những nguyên lý mà hắn từng bị Triệu Cơ dụ dỗ nhồi nhét vào đầu, hắn đã có những cải tiến rất tích cực.

Theo những gì Triệu Cơ nói thì ở thế kỷ 22 người ta vẫn chỉ áp dụng những xi lanh động cơ cỡ lớn, cùng với đó là hệ thống ống xả đơn, ống xả kép chứ không sử dụng hệ thống ống xả mini như hắn.
Việc này cũng là do một lần hắn nhìn thấy những sợi lông bay nghiêng ngả theo gió, hắn liên tưởng tới việc sử dụng một loại động cơ với nhiều ống xả và xi lanh cỡ siêu nhỏ được gắn với hệ thống ổ bi hoặc một thứ gì đó giúp nó chuyển động uyển chuyển theo sự thay đổi của khí động (dòng chảy của các chất khí).

Những con chim muốn bay lượn trên cao, những cánh diều muốn bay mãi không rơi tất cả đều phụ thuộc vào nó có đón được tầng gió phù hợp không. Và chim là vật sống, nó có thể cảm nhận sự thay đổi khí động thông qua áp lực gió và chuyển động của các sợi lông.

Nghĩ tới đó hắn đã tìm kiếm ngay một thiết bị cảm thụ khí động của thế kỷ 22, thông qua đó thiết lập mã hóa, liên kết nó với một con chip điều khiển hệ thống xi lanh và ống xả. Để cuối cùng cho ra đời những thiết bị bay của riêng mình.

Thứ hắn sáng tạo ra cũng khiến cho Triệu Cơ thực sự bất ngờ, bởi cô biết điều này sẽ mang lại sự đột phá lớn tới mức nào. Thậm chí ngay từ khi hắn định sử dụng công nghệ này áp dụng cho xe bay thì đã nhận được sự phản đối gay gắt từ cô.

Mãi tới khi hắn đồng ý mã hóa một thiết bị tự hủy vào trong các con chip này, nếu có bất cứ ai động tới bảng mạch này thì nó sẽ như siêu tụ điện, "xì khói" và hỏng, thì lúc đó cô mới từ từ nhân nhượng.

Tất nhiên, hắn hiểu Triệu Cơ cũng không phải hẹp hòi như vậy, là do cô lo hắn sáng tạo ra thứ này mà bị phanh phui, mổ xẻ rồi bắt chước, thì khi đó những thiết bị quân sự, các loại vũ khí hủy diệt sẽ mọc lên cực nhanh. Và hậu quả là cuộc chiến tranh thể giới sẽ lại nổ ra một lần nữa.

Thế mới biết, đôi khi nhà khoa học thiên tài sáng tạo ra một thứ gì đó, mới đầu nó thường chỉ với mục đích khiến con người ta sống tốt hơn, nhưng những kẻ hiếu chiến, ham mê quyền lực sẽ bắt họ áp dụng nó vào các loại vũ khí, và chiến tranh phi nghĩa từ đó mà nổ ra.

Anhxtanh tất nhiên không muốn tạo ra một quả bom nguyên tử để sau này nó hủy diệt hai thành phố Hiroshima và Nagasaki của Nhật Bản gây ra thảm họa khiến hơn 200 nghìn người chết. Nhưng giới chính quyền lại bắt cóc và lừa gạt ông làm việc đó, cho mãi tận khi gần chết Anhxtanh mới tức giận biết được nguyên lý khoa học của mình đã tạo ra những vũ khí giết người hàng loạt.

Kiến thức không có tội, chỉ có người áp dụng nó vào làm việc ác mới là kẻ đáng trách.

Dương Tuấn Vũ muốn tạo ra những thiết bị bay để khiến con người sống thú vị và thoải mái hơn, nhưng nếu hắn không biết cách kiểm soát những thiết bị này thì biết đâu chỉ vài năm nữa các quân lính bay sẽ tràn ngập bầu trời, nhân loại sẽ lại bước vào một cuộc thảm họa toàn cầu mới.

Thực ra việc tạo ra một thiết bị bay dạng "cánh quạt" đối với Dương Tuấn Vũ chính là không tốn công sức, và hiệu quả cũng khá tốt. Hắn chính là muốn những thứ tốt nhất cho con người. Từ từ nâng cấp cuộc sống của họ, kiến thức và tầm mắt của họ, để sau khi hắn chẳng may có ngã xuống thì loài người vẫn có thể tiếp tục phát triển, hi vọng khi đám quái vật không gian kia xâm lược, họ còn có lực đánh trả chứ không chưa ra trận đã biết thua như những gì Triệu Cơ nói.

Katherine ban đầu cũng nghĩ hắn chỉ làm thiết bị bay áp dụng phản lực để làm quay cánh quạt giúp nó bay lên thôi, không ngờ hắn lại đưa ra một công nghệ hoàn toàn mới. Cô nhíu mày, xung quanh đây có quá nhiều người, hắn lại thoải mái nói ra như vậy:

- Cậu bị điên rồi.

Mọi người nghe như thế thì ngẩn ra, nhưng rồi nhận được ánh mắt lạnh giá của người con gái kia chiếu đến thì mới hiểu câu chửi kia có nghĩa gì.

Dương Tuấn Vũ nhún vai:

- Công nghệ này sớm muốn họ cũng nghĩ ra thôi, tôi chỉ đi trước kiếm chút lợi nhuận có gì mà không được.

- Cậu thừa sức có thể dùng cánh quạt mà, sao lại áp dụng công nghệ này.

- Tôi thích thì làm thôi.

- Đồ điên. Cậu sẽ phải hối hận.

- Tức là cô sẽ không đầu tư nữa?

- Đầu tư, tất nhiên phải đầu tư. Tôi không đầu tư cậu sẽ vẫn làm, có ngu mới không tranh thủ kiếm khoản tiền này.

Dương Tuấn Vũ nở nụ cười:

- Cô yên tâm, mọi thứ đã được suy tính hết rồi.

Nghe hắn nói như vậy Katherine mới thoáng bình tĩnh lại, cô chợt nhận ra mình đã lo thừa rồi. Một kẻ gian xảo, khốn nạn như hắn sao có thể để người khác lợi dụng dễ dàng được. Nghĩ về chiếc siêu tụ điện cho tới giờ vẫn chưa có quốc gia hay công ty nào tuyên bố sản xuất ra được thứ này thì cô cũng yên tâm.

Bản thân Volkswagen đã làm cháy không dưới 10.000 chiếc rồi mà vẫn chưa nghĩ ra cách phá giải cái lớp bảo vệ bên ngoài của nó, huống chi là những nơi khác. Tất nhiên thế giới có lắm kẻ biến thái không gì không làm được, nhưng suốt 3 năm rồi tất cả vẫn im hơi lặng tiếng, lớp ngoài còn chưa phá xong, ai biết bên trong còn bao nhiêu lớp bảo vệ.

Mà thứ này lại đặc biệt nhạy cảm với việc tháo lắp, chỉ cần sơ sẩy một chút nó đã ngay lập tức tự hủy rồi, điều này khiến tất cả những người phá khóa cảm thấy quá thốn, trong người luôn dâng lên cảm giác muốn giết người. Không ít giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư khoa học đã hỏng mất vì nó.