Chương 29: Manh Mối

Tội Nguyên Hệ Thống

Chương 29: Manh Mối

Chương 29: Manh Mối


Sau buổi trưa bốn người lại tiếp tục bận rộn người dân xếp hàng dài không thấy cuối

Mãi tới tối mới xem như hoàn thành công việc Diệp Vân cầm danh sách dân làng xem phát hiện còn 12 người không tới kiểm tra hắn hỏi Dư Hùng

"Dư huynh những người này vì sao không tới? "

Dư Hùng cầm danh sách xem rồi nói

"Bọn họ đều có tuổi rồi, chính là số ít người tôn thờ Hà Thần ngoại trừ sùng bái ra họ cũng không làm gì quá đáng nên chúng ta cũng không có cách
Dù hai lần các vị giúp đỡ chúng ta nhưng đối với những người này các vị đang xúc phạm thần thánh của họ nên họ giận không ra, ta nghĩ nên bỏ qua đi mấy người đó còn rất khỏe khi cần họ sẽ tự đi kiểm tra, trời cũng tối rồi nếu không chê các vị có thể ở lại đây một đêm cho an toàn "

Diệp Vân quay lại nhìn ba người một mình hắn không quyết định được, qua một ngày bận rộn mọi người cũng cảm thấy uể oải

Lăng Vân Ngọc chỉ muốn về sớm tiếp tục nghiên cứu, Tuyết Y thì ngồi suy tư nàng cảm thấy nàng quên mất gì đó nhưng không nhớ được đúng lúc có bọn trẻ gần đó chơi đùa nàng liền bỏ qua có lẽ không quan trọng nên không nhớ

Cuối cùng Lăng Yên Vân suy nghĩ một lúc rồi gửi tin trong nhóm

Lăng Yên Vân: Mọi người cố gắng thêm một chút dù sao cũng gần xong rồi nếu bỏ qua manh mối nào thì rất đáng tiếc

Lăng Vân Ngọc đọc xong gục đầu ủ rũ nhưng cũng không phản đối Diệp Vân thấy vậy quay sang Dư Hùng nói

"Dư huynh cố gắng thuyết phục họ kiểm tra một chút dù sao sức khỏe và tính ngưỡng không liên quan tới nhau "

Dư Hùng cũng không có ý kiến gì đi kêu người, không lâu sau đó một đám người đi tới nói chuyện râm ran

Sau cùng tách ra để mấy lão nhân lên trước Dư Hùng nói

"Mấy người cũng già rồi dù không thích nhưng cũng phải kiểm tra để giữ sức khỏe mới có thể tiếp tục lo hương khói cho Hà Thần và ở bên con cháu hơn nữa mấy vị đây cũng không có ác ý gì chỉ là không hiểu tục lệ ở đây mà thôi, xem ở mặt mũi của ta các vị bỏ qua lần này thế nào? "

Mấy lão nhân chần chờ một lúc nói

"Chúng ta tin trưởng thôn nên bỏ qua cho họ lần này... "

Hai tỷ muội cũng mặc kệ mấy người thích hay không làm kiểm tra như thường lệ, ban đầu mọi thứ rất bình thường chỉ có mấy triệu chứng của bệnh tuổi già như cơ thể suy yếu và di chứng của những vết thương cũ có lẽ là do chiến đấu để lại, ở nơi hỗn loạn như vậy việc này rất bình thường

Nhưng càng kiểm tra hai người càng thấy kì lạ dù thân thể rõ ràng có bệnh những người này bề ngoài vẫn khỏe mạnh, giống như không cảm nhận được sự mệt mỏi và đau đớn của bệnh tật mang lại

Nếu là bình thường thì có thể xem là hồi quang phản chiếu nhưng lấy tình hình nhạy cảm bây giờ đến xem rõ ràng là có vấn đề, Lăng Vân Ngọc nhìn sang Lăng Yên Vân thấy muội muội nàng vẫn kiểm tra như thường đồng thời giao lưu bằng điện thoại

"Lão bà ngươi có tuổi rồi mà vẫn khỏe thật đáng mơ ước, ta trời sinh thân thể có thiếu không nghe nói như người bình thường được, sức khỏe lại yếu nếu có thể giống như ngươi thì tốt... "

May mắn lão bà này vẫn biết chữ giống như tìm được chung chủ đề lão bà luôn miệng nói

"Trước đây ta cũng bệnh tật đầy mình nhưng từ khi đi theo Trần đạo sĩ cúng bái Hà Thần ta không còn bệnh tật nữa, niệm tình cô nương ngươi mới tới còn không hiểu lễ nghĩa nơi này chỉ cần nhờ Trần đạo sĩ làm một bàn tế lễ xin lỗi Hà Thần, ngài ấy sẽ rộng lượng tha cho ngươi sau đó gia nhập chúng ta cùng nhau thờ cúng Hà Thần ngươi sẽ được ban phước nhanh chóng khỏe lại không còn sợ bệnh tật quấn thân nữa... "

Lão bà nói luyên thuyên tùy ý Lăng Yên Vân xoa nắn tay, khi Lăng Yên Vân nới lỏng tay nàng ra chỉ thấy phần cơ tay của lão bà giật liên hồi

Lăng Yên Vân nhìn một chút rồi đi tới bên cạnh Lăng Vân Ngọc ra hiệu nàng qua bên kia xem tỷ tỷ nàng có chuyên môn cao hơn có lẽ sẽ tìm ra gì đó, Lăng Vân Ngọc đi tới nhìn tay lão bà tiếp tục vừa làm vừa nói

"Muội muội ta không tiện nói chuyện nàng để ta đi tiếp ngươi, giờ người cảm thấy thế nào? "

Bà lão không vui nói

"Ta rất khỏe không cần ngươi bận tâm, nếu các ngươi thành tâm cúng bái Hà Thần sẽ được ngài chúc phúc tu luyện nhanh như gió, thân thể khỏe mạnh bách độc bất xâm còn gặp nhiều may mắn "

Lăng Vân Ngọc có vẻ vô cùng hứng thú gật gù không ngừng thứ nàng cảm thấy hứng thú là chuyện đang diễn ra trong cơ thể bà lão này

Nàng kiểm tra qua các giác quan khác của mấy người này vẫn bình thường nhưng không có cảm giác đau, vừa rồi Yên Vân làm cho cơ tay bà lão này co rút (chuột rút) nhưng bà lão vẫn không có phản ứng

Lăng Vân Ngọc kết thúc kiểm tra vì muốn làm kiểm tra sâu hơn cần phải giải phẫu với tình hình hiện tại rõ ràng là không thể nhưng nàng vẫn ngồi lại nói chuyện với bà lão kiếm thêm thông tin

"Lão bà ngươi tham gia việc này lâu chưa? Ta cảm thấy rất hứng thú ngươi có thể kể cho ta nghe quá trình được không? Nếu ổn chúng ta sẽ tham gia... "

Bà lão suy nghĩ một chút rồi nói

"Đầu tiên các ngươi cần... "

Lăng Vân Ngọc không kiên nhẫn nữa cắt ngang nói

"Cái đó ta nghe rồi ngươi có thể kể quá trình Hà Thần chúc phúc không? "

Bà lão không vui nói

"Người trẻ tuổi đừng nóng vội cúng bái cũng là một phần quan trọng không bỏ qua được... "

Lăng Vân Ngọc cười nhạt nàng đã sống hơn 200 năm mấy người này chỉ là phàm nhân không biết ai mới là người trẻ tuổi, lần này Lăng Vân Ngọc kiên nhẫn nghe cuối cùng cũng tới đoạn nàng mong muốn

"... Sau một thời gian chúng ta theo Trần đạo sĩ cúng bái rốt cục lòng thành của chúng ta cũng được Hà Thần đáp lại, ngài ban cho chúng ta nước thánh!
Khi đó ngài ban cho rất nhiều người nhưng chỉ có chúng ta dám uống bây giờ chắc mấy người đó rất hối hận, Trần đạo sĩ nói qua một thời gian nữa Hà Thần sẽ chia cho chúng ta một phần sức mạnh đến lúc đó chúng ta cũng có thể tu luyện một bước thành tiên!
Mấy người nhanh đi tìm Trần đạo sĩ sau khi hoàn thành lễ tế quay lại tìm ta, chúng ta cùng một chỗ cúng bái sớm ngày thành tiên!... "

Lăng Vân Ngọc gật đầu nói

"Chúng ta cần thảo luận thêm mới quyết định được, bà và mọi người về đi thân thể mọi người vẫn bình thường "

Sau khi mọi người rời đi ba người ở lại thu dọn đồ đạc Lăng Vân Ngọc trầm tư một lúc lại đi tìm Dư Hùng nói

"Có thể dẫn ta đi gặp Trần đạo sĩ một chút sao? "

Dư Hùng cũng không nghĩ nhiều dẫn nàng đi tới phòng giam tạm thời của Trần đạo sĩ

Sau khi tới nơi Lăng Vân Ngọc đuổi Dư Hùng đi để nàng nói chuyện riêng với hắn

Người vừa đi Trần đạo sĩ liền buông lời đe dọa

"Việc các ngươi làm đã khiến ngài ấy tức giận các ngươi sẽ phải chịu trừng phạt bị nguyền rủa tới chết! "

Lăng Vân Ngọc tỏ vẻ sợ hãi nói

"Đừng! Hãy nói với Hà Thần chúng ta biết sai rồi, ta đại diện mọi người tới đây để xin lỗi và thả ngài ra mong ngài giúp chúng ta làm lễ tạ lỗi Hà Thần mong ngài đừng trách phạt... "

Trần đạo sĩ hơi ngỡ ngàng hắn không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng được Lăng Vân Ngọc cởi trói lập tức lấy lại tinh thần dùng tư thái bề trên nói

"Ngươi biết sai thì tốt nhưng vẫn chưa đủ cần bày tỏ lòng thành để ngày mai ta bẩm báo Hà Thần giúp ngươi tạ lỗi "

Lăng Vân Ngọc làm như nghe không hiểu mà nói

"Ngài có thể tiết lộ cho ta một chút về việc chúc phúc không? "

Trần đạo sĩ bị làm ngơ rất khó chịu nhưng vẫn giải thích nói

"Đó là việc của Thần ta chỉ là tôi tớ được ngài tin tưởng thay ngài phát ngôn làm sao biết được suy nghĩ của ngài "

Lăng Vân Ngọc ra vẻ chợt hiểu lại chỉ vào tay hắn nói

"Vậy còn thứ này thì sao? "

Trần đạo sĩ bắt đầu mất kiên nhẫn nói

"Ta xem ngươi không có chút nào gọi là thành tâm hối lỗi tốt nhất về lo hậu sự cho mình trước rồi để lại di ngôn nếu không sẽ chết không kịp trở tay "

Lăng Vân Ngọc thản nhiên nói

"Đây không phải là việc bình thường sao? Ta chỉ hỏi một chút nếu ngươi không nói ta sẽ giết ngươi trước rồi tự sát xem thần thánh làm gì được ta, chết cũng không có gì đáng sợ "

Trần đạo sĩ trong lòng sợ Lăng Vân Ngọc làm thật nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói

"Nhìn ngươi có phần hối lỗi ta sẽ tiết lộ cho ngươi bí mật, đây chính là phân thân của Hà Thần dùng để giám sát thế gian chỉ có sứ đồ của ngài mới có vinh hạnh được sỡ hữu! "

Lăng Vân Ngọc ra vẻ trầm trồ kinh ngạc Trần đạo sĩ thấy vậy rất vui vẻ, Lăng Vân Ngọc lại hỏi tiếp

"Vậy ngươi dùng những phân thân này như thế nào? "

Trần đạo sĩ hừ lạnh không trả lời mà đi ra ngoài Lăng Vân Ngọc đi theo sau tiếp tục nói

"Một thứ thần thánh như vậy hẳn rất thần kỳ ngươi hẳn phải dùng nó vào mục đích rất cao cả như trị bệnh cứu người đúng không? Trần đạo sĩ ngươi thật là người cao thượng Hà Thần hẳn là rất tự hào về ngươi... "

Trần đạo sĩ bị tâng bốc lên tận mây xanh vô cùng đắc ý nói

"Đó là chuyện đương nhiên những người được Hà Thần chọn như ta phải có phẩm chất hơn người, hầu hết ta dùng phân thân của ngài để cứu người nhưng chỉ người nào tôn thờ Hà Thần mới được chọn
Sau đó những người này dù bệnh tật đến đâu cũng đều khỏe lại, vậy mà có nhiều kẻ ngu dốt từ chối ân huệ của Thần "

Lăng Vân Ngọc tiếp tục nói

"Những người này quá không biết điều lại dám từ chối thánh thủy thần ban, ta nghe nói người uống có thể trường sinh bất lão, bách độc bất xâm, một bước thành tiên không biết Trần tiên sinh có còn hàng tồn không? "

Trần đạo sĩ nghe rất sung sướng nhưng cuối cùng lại cau mày nói

"Thứ đó là Thần ban đâu phải muốn giữ là giữ, ngươi cứ kiên trì cúng bái sớm muộn cũng sẽ có "

Rất nhanh hai người đi tới đường lớn thấy ba người Diệp Vân và trưởng thôn đang nói gì đó, Trần đạo sĩ thấy mấy người Diệp Vân thì hừ lạnh rồi đi vào hẻm nhỏ

Lăng Vân Ngọc dừng lại hướng về Trần đạo sĩ nói

"Trần tiên sinh đi mạnh khỏe khi nào cần ta sẽ tìm ngươi "

Mấy người Diệp Vân đứng đó nhìn nhau không hiểu tại sao Lăng Vân Ngọc lại thả tên đạo sĩ đó ra, Lăng Vân Ngọc đi tới bên mọi người nói với Dư Hùng

"Nếu hắn có làm gì đó nghiêm trọng thì gọi chúng ta, nếu hắn cho mọi người uống thánh thủy gì đó hay chữa bệnh nhớ ngăn cản còn lại cứ tùy hắn âm thầm theo dõi là được "

Dư Hùng cảm thấy khá mơ hồ Lăng Vân Ngọc nói tiếp

"Diệp Vân sẽ thường xuyên tới đây không cần lo, giờ cũng trễ rồi chúng ta về trước "

Mấy người lên xe đi về bỏ lại Dư Hùng đứng ngẩn người, trên xe Liễu Tuyết Y tò mò hỏi

"Tỷ làm như vậy không phải công sức của Diệp Vân trước giờ đổ sông đổ bể sao?

Lăng Vân Ngọc cốc đầu Liễu Tuyết Y nói

"Vậy muội nói xem nếu không thả hắn ra thì nên làm gì? "

Liễu Tuyết Y bĩu môi nói

"Không thú vị để chủ nhân lo đi "

Lăng Yên Vân gửi tin trong nhóm

Lăng Yên Vân: Sớm muộn gì hắn cũng được thả ra, thôn trưởng không dám giết sợ đắc tội người khác, Hạo Thiên thì muốn câu cá lớn nên để hắn sống, tỷ tỷ chỉ đi kiếm thêm ít thông tin mà thôi cũng không biết kết quả thế nào

Lăng Vân Ngọc: Đúng là muội muội của ta, đáng tiếc là ta chỉ đi xác minh vài thứ mà thôi không moi được thông tin gì đáng giá, lần đi này có thu hoạch nhỏ vẫn hơn không có gì...

Khi bốn người Diệp Vân về tới nhà đã 9 giờ tối, mọi người vừa bước xuống xe Hạo Thiên đứng trong góc tránh máy quay nói

"Ta biết mọi người đã mệt mỏi rồi nhưng các ngươi đã kiểm tra xe chưa? "

Diệp Vân nghe xong vỗ trán nói

"Nhiều việc quá ta quên mất, đợi một chút ta kiểm tra "

Hạo Thiên nói

"Không cần đâu để ta làm cho, vào nghỉ ngơi đi vẫn còn đồ ăn ta nấu cho bọn trẻ ngày mai lại bàn tiếp "

Liễu Tuyết Y nghe có đồ ăn Hạo Thiên nấu lập tức chạy như bay vào bếp Lăng Yên Vân đi sau cùng dùng ngôn ngữ ký hiệu

"Bọn trẻ đã ngủ chưa? "

Hạo Thiên nói

"Có lẽ chưa nhưng ta đã nấu ăn và dạy bọn trẻ học rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi "

Sau khi mọi người đi vào Hạo Thiên huýt sáo có hai con quạ từ sau nhà bay tới đậu trên vai hắn đây là hai con thông minh nhất nhưng chỉ phản ứng với tiếng huýt sáo của hắn vì mỗi lần như vậy là có ăn, Hạo Thiên lấy ra một ít linh mạch ném xung quanh xe cho chúng tự nhặt đồng thời canh chừng lũ chuột rồi đi lấy hai con cú lại cột dây dài hơn để gần xe, một ngày này chúng vẫn chưa ăn gì sẽ hứng thú với mấy con chuột nhỏ hơn lũ quạ

Sau khi chuẩn bị xong Hạo Thiên đi tới phòng bếp, thấy hắn đi tới Liễu Tuyết Y đầy miệng đồ ăn vội nuốt xuống suýt nghẹn vội vàng nói

"Chủ nhân, ta vẫn chưa ăn no một ngày này bằng ta làm việc cả tháng qua để trả công ngươi chỉ cần nấu ba bàn như vậy là được "

Hạo Thiên thở dài không biết nên cười hay tức giận rõ là lười biếng còn kể ra như mình lập được chiến công, sau đó Hạo Thiên vẫn nấu một bàn khác cho mọi người cùng ăn

Rất nhanh một bàn ăn thơm ngon với mùi hấp dẫn được dọn lên, bọn trẻ cũng bị mùi đồ ăn câu dẫn chạy xuống nhà, đương nhiên chúng ăn no rồi không thể ăn thêm nữa chỉ ngồi đó nghe Liễu Tuyết Y kể về "chiến công " của nàng. Hạo Thiên vốn muốn tranh thủ hỏi tin tức nhưng thấy mọi người vui vẻ lại thôi...
Sau khi bữa ăn kết thúc mọi người quay về nghỉ ngơi Hạo Thiên về phòng ngồi trước máy tính