Chương 97: Thu hết
Băng Ngưu Thú Vương như thế nào cũng không thể hiểu nổi, làm thế nào mà bên trong nhân loại yếu ớt thể chất kia lại có thể tồn tại cá thể phát ra năng lượng khủng bố như vậy, điều này căn bản là nó trước đây chưa hề gặp và bây giờ lại chẳng thể tưởng tượng ra được.
Trước mắt mình cảm nhận tà quang tuôn ra dữ dội từ người đó, nó thậm chí không để ý lấy Quan Ngư một khắc nào, toàn bộ chỉ trừng trừng vẻ mặt sợ hãi, tạc lòng tạc dạ ghi nhớ tên nam nhân tóc trắng. Nhất là luồng hơi thở giết chóc khủng bố kia, tàn ác, đẫm huyết, còn nặng nề mùi tế đàn u ma, đừng nói chỉ loay hoay một phạm vi nhất định, mà cái này còn là ảnh hưởng toàn bộ thiên nhiên.
Yêu vương ngưu tộc xác định đã hoàn toàn tử vong, hai mắt nó chết trong kinh hãi chưa kịp nhắm lại, thân thể từng mảng từng mảng to lớn như thung lũng nguyên sơn tan rã thành bùn rớt xuống, thẩm thấu vào bên trong thềm địa, đại khái hầu như đều đã mục nát qua mấy hồi diệt lôi phá hủy rồi. Phía trên cao, Mạc Phàm ban nãy giẫm lên cơ thể Băng ngưu cũng từ từ tại không trung đáp xuống, có chút giống với cảm giác một thánh nhân hạ phàm.
"Xộc xộc xộc ~~~~"
Tiểu Nê Thu trước ngực Mạc Phàm đột nhiên phát ra một chùm ánh sáng rực rỡ như đom đóm, cũng đã lâu lắm rồi hắn mới thấy lại dáng vẻ thèm thuồng kia, càng kể từ khi đột phá tới Tà Thần biến hóa, hắn chả còn hứng thú ý tới công việc thu nhặt hồn phách này.
Thời điểm ban nãy tại thuấn sát yêu ma cấp vô địch quân chủ, căn bản Mạc Phàm còn chẳng quan tâm Tiểu Nê Thu là thu thập được bao nhiêu.
Nhưng cái rung lắc hiện tại dĩ nhiên không giống, là một cái hồn phách của sinh vật cấp đế vương a!
Đối với Mạc Phàm, càng là đế vương sinh vật đầu tiên mà hắn tự tay thu nhặt được. Làm sao không thống khoái đây.
"Tê tê tê tê ~~~"
Xác của ngưu vương dĩ nhiên lại nổi lên từng chùm ánh sáng tương tự, toàn bộ quang mang biến thành những đường viền bao bọc xung quanh thân thể khổng lồ của nó. Tiểu Nê Thu thích nghi bắt đầu công việc thường lệ của mình, dẫn dắt hồn phách của ngưu vương tách khỏi thân thể.
Đế vương chung quy vẫn là đế vương, không chỉ thân thể cùng lực lượng cường đại, ngay cả khi chết đi rồi thì hồn phách của chúng vẫn là bá chủ bên trong thế giới của những linh hồn, cực kỳ khó khăn để bắt giữ.
Mạc Phàm nhận ra được hồn phách của Băng ngưu thú vương đang cố gắng chống cự không để Tiểu Nê Thu hút vào, nhìn điệu bộ của nó nhất định là không cam lòng bị nhân loại nô dịch linh hồn rồi. Thậm chí, lực áp bách đế vương của nó vẫn như cũ vô cùng bá khí, tuy chỉ còn là một cái hồn khí lơ lửng, nhưng tựa hồ áp súc giống như một toà núi khổng lồ đang đè ép, đem thanh âm gào thét vang lên không ngừng, cố gắng phản kích ngược lại linh hồn của Mạc Phàm.
Mà Mạc Phàm cũng không phải lần đầu nhìn thấy hồn phách của yêu ma phản kháng như thế, tuy nhiên trước sự bá đạo của Tiểu Nê Thu, từ xưa đến nay chưa từng có hồn phách nào mà nó không thể chế phục, không bị hút vào bên trong.
"Ông ~~~~~ "
Tiểu Nê Thu như một thói quen, đối với hồn phách chống cự phát ra một tiếng chuông ngân vang trong trẻo, một đoàn tia sáng màu lam hiện lên định bắn về phía linh hồn của Băng ngưu thú vương.
Chỉ là đột nhiên Mạc Phàm ngăn lại, đem một tia Tinh Thần cường hãn của mình đánh tan Tiểu Nê Thu lực lượng trước.
"Để cho ta đi…" Mạc Phàm nói rằng.
Lần đầu tiên Tiểu Nê Thu cảm nhận được cỗ lực lượng Mạc Phàm thời điểm, hắn tùy ý vung ra đã hất ngược lại được rồi, nhất thời bản thân cũng tự mình rung động lên, nhanh chóng trở về nguyên bản như trước, không có động tĩnh.
Bá khí mãnh liệt ập đến, hồn phách của Băng Ngưu Thú Vương liều mạng lao tới định xé tan hồn phách của kẻ nhân loại này ảo tưởng có thể cưỡng bức nô dịch linh hồn của mình.
Mạc Phàm nhìn thấy một màn này, nhưng trước sau như một vẫn giữ một thái độ dửng dưng, nửa miệng hơi nhếch lên lộ ra một cái nụ cười khinh miệt.
Đột nhiên, linh hồn Ngưu vương co giật mãnh liệt, mới vừa rồi còn đắc ý diễu võ giương oai tấn công vào thế giới tinh thần của Mạc Phàm, vậy mà bất ngờ sợ hãi gào rú một tiếng, cũng không rõ nó rốt cục nhìn thấy hình ảnh gì đáng sợ, cả người loay hoay kinh hãi muốn quay đầu bỏ trốn.
Nhưng con chuột... à... con trâu đã tự chui đầu vào rọ, Mạc Phàm chắc chắn sẽ không để nó xổng mất. Tám toà hồn sơn là giống như tám cửa giam linh hồn, bủa vây phong toả hoàn toàn lối thoát, từng tia màu huyết mực hoá thành những sợi dây xích trói tà dị, lôi kéo ngưu vương quay ngược trở về.
Hồn phách Băng ngưu thú vương có chút hối hận rồi, không nghĩ tới linh hồn của cái tên nhân loại này thậm chí cũng kinh khủng như hắn thực lực bên ngoài vậy, đứng trước mặt hắn mặc dù là chân chính đế vương đỉnh cấp nhưng cũng chẳng khác nào sâu kiến, tuỳ tiện cũng có thể khiến mình hồn phi phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh.
Lại một lần nữa bất lực, cho dù có ra sức giãy dụa cũng chẳng thể nào thoát khỏi, hồn phách ngưu vương cũng coi như buông xuôi, từ từ thu nhỏ chỉ còn lại một đốm sáng u linh lập loè, ngoan ngoãn bay về phía mặt dây chuyền trước ngực Mạc Phàm.
Không phải tàn hồn!
Là đế vương cấp tinh phách!!
Mạc Phàm ánh mắt sáng lên mừng rỡ, đây là một cái tinh phách giá trị liên thành a.
"Tiểu Nê Thu ngoan, đừng thu lấy tinh phách này, chúng ta suy tính thấu đáo". Hắn đối với Tiểu Nê Thu nói.
Tiểu Nê Thu dường như hiểu ý của Mạc Phàm, dù sao hồn phách kia lần này cũng là do hắn chế phục, nó cũng không có lại đi tham lam nuốt lấy tinh phách nữa mà giúp Mạc Phàm bảo quản ở trong người của mình.
Cái quan trọng nhất chiến lợi phẩm, đã thu thập xong. Mạc Phàm nhẹ nhõm nhìn dạo một vòng xung quanh.
"Đây là cái gì?" Hắn chỉ tay về phía bãi thềm thi thể yêu vương nói ra.
Quan Ngư một bên cũng ngoảnh sang ngó ngó, rồi đáp lại: "Ngươi nói là những tảng trụ giống thân cây màu bạc đằng đó?"
"Không sai, ta nhìn thấy chúng còn sót lại từ thân thể kia rã tan đến".
"Rất giống với gân chi của Băng Ngưu thú vương, ta đoán vậy". Quan Ngư trả lời, hắn cau mày lại đi đến gần hơn để quan sát.
Mà ở gần nhất vị trí, tiểu Mei từ lúc nào đã nhẹ nhàng phía thiên không vung cánh đáp xuống, nàng đem bàn tay của mình gõ con cót lên mảnh trụ bạc kia vài cái, xong khuôn mặt không giấu đi vẻ hài lòng hướng qua Mạc Phàm nói:
"Hì, vận khí thật tốt, chính ra Băng ngưu quả thật sở hữu tự chi đại địa trong người!!"
"Tự chi đại địa lại là cái gì?" Mạc Phàm tiến lại hỏi.
"Tỷ phu, ta hỏi người một điểm, giả sử một cơ thể to lớn như nguyên sinh ốc đảo vậy, trông rất rất to lớn, nặng nề, nhưng ngược lại vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt thì bộ phận nào thật cần thiết, coi như cứng rắn nhất?" Tiểu Mei đặt ra câu hỏi.
Mạc Phàm loáng thoáng nghe xong, trong đầu hình dung lại một lần hình ảnh Băng Ngưu, rất nhanh đã hắn hớn hở phản xạ cất lời:
"Sừng, cái sừng trên đầu chính là tinh hoa của nó!!"
"Hả?" Tiểu Mei vẻ mặt lạ lùng trơ ra.
"Xương cốt…" Quan Ngư xuất hiện sau lưng, nhỏ giọng nhắc nhở kế bên tai hắn, ngay khi Mạc Phàm vừa dứt lời.
Tự nhiên thấy dáng vẻ kỳ lạ này, Mạc Phàm tỏ thái độ nghi ngờ, không hiểu lắm ý đồ của Quan Ngư, một mặt vẫn khó hiểu hắn đề cập vấn đề gì, cuối cùng nghiêng đầu qua hỏi lại:
"Ngươi tại sao lại nói nhỏ vậy, mà xương cốt là sao, ý ngươi có phải những cái sừng đó!!"
Thở dài một cái, Quan Ngư lần nữa dùng thanh âm nhỏ nhẹ nói rằng, ánh mắt hắn thủy chung già nua vẫn giữ điềm đạm nhìn về Mạc Phàm.
"Là xương cốt đó…"
Tuy là vô cùng thấp bé tiếng động, nhưng tiểu Mei bên kia dĩ nhiên nghe được, nàng tự nãy giờ vẫn đang khúc khích cười cười tỷ phu của mình, càng hớn hở hơn với thái độ Quan Ngư.
Mạc Phàm ý thức tiểu Mei đang cười, hắn cau mày lại nói:
"Quan Ngư, rốt cuộc ngươi muốn nói gì, đừng lằng nhằng như vậy, có phải bảo cái sừng kia là xương cốt Băng Ngưu thú yêu?"
…Bục vỡ thần kinh nhẫn nhịn...
"Mạc Phàm, ngươi có sừng không?" Quan Ngư xòe ra cái nụ cười râu ria đầy khinh bỉ nói.
"Ta không!"
"Thế cẩu tạp nhà nó, giả sử ngươi biến to ra, liền có khả năng mọc sừng sao? Mắc cái gì một cơ thể to lớn mà linh hoạt lại liên quan tới cái sừng!!" Quan Ngư không nhịn được nữa, quát to.
Khoái hảo với tình huống này, tiểu Mei ha hả cười to theo dõi, nàng nói:
"Tỷ phu, trưởng thôn chắc nãy giờ đối với người phải ngưỡng mộ lắm, liền nhắc nhở một ít để không làm mất mặt".
Minh bạch ra câu trả lời, Mạc Phàm bụng dạ có mấy phần cồn cồn nổi bọt lên, cũng là chính mình hấp tấp không nghĩ thấu đáo tình huống, càng không nghĩ tới Quan Ngư, kẻ này hôm nay nhưng lại có ý tưởng nhắc nhở mình.
"Ha ha, ra vậy, là xương cốt, là xương cốt!!" Mạc Phàm cười cười vỗ vai Quan Ngư nói.
Quan Ngư khuôn mặt đều chẳng buồn cất thêm lời nào nói với Mạc Phàm. Vốn dĩ ít phút trước, trong con mắt đầy rẫy sự ngưỡng mộ, thậm chí là tôn trọng đặc biệt, nhưng rất nhanh, mèo… vẫn hoàn mèo…
"Xương cốt của Băng ngưu thú vương, chính xác là tủy cốt của nó, chắc hẳn có liên quan đến Côn Lôn thánh sơn nằm ở đại mạch lục địa, là nó ngâm mình thời gian lâu như vậy chiếm giữ tiện nghi tinh hoa, liền hình thành cỗ gắn kết siêu bền, liên kết cái mảnh xương cốt lại với nhau, trên thực tế là lý do chính khiến nó đột phát được bản chất thân thể. Hay nói rõ ràng hơn, khối xương cốt này đại biểu vô cùng quý hiếm, không thua gì tinh phách đế vương giá trị!!" Tiểu Mei đối với những vấn đề này vẫn là phi thường am hiểu.
Nghe đến đây Mạc Phàm miệng mồm đều toạc ra hết rồi, cái này không phải nói, đem bán hết thảy mớ này đi, chính mình khả năng muốn giàu nhất nhì cái Trung Hoa cũng được.
"Nhưng mà làm sao con trâu kia to lớn như vậy nhưng tủy cốt của nó liền chỉ có vài mẫu như mấy thân cây cổ thụ thế này?"
"Tủy cốt chỉ là phần rât nhỏ gắn liền khác khớp xương trọng yếu, người xem, có thể trước vạn cân lôi điện vẫn không bị phá nát ra như những mảnh xương khác". Tiểu Mei cười nói.
"Vậy là nói, nó hoàn toàn chịu đựng được lôi kích của ta sao?"
"Không hẳn vậy, nếu người đem Hồng Ma Hữu Kiếm trực tiếp bổ xuống, nhất định sẽ đứt!"
"Há, thu... trước tiên thu hết đã, ngươi đi một vòng kiểm tra, nhất định đừng chừa lại cái gì…"