Chương 106: Hai gã trơ trẽn

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 106: Hai gã trơ trẽn

...

Kể từ khi nhìn thấy hai cái khuôn mặt tương đối quen thuộc này, hình thiên sứ Farl nhưng thần sắc hoàn toàn mất đi vẻ hớn hở lúc trước, càng là thâm tâm như dầu hỏa bắt nhiệt, hừng hực tỏa ra nhiệt tức, đến nỗi làn da ngâm đen của nàng chẳng khỏi lộ lên mấy phần hồng hào, buộc miệng nói ra:

"Bên ngoài đây đó đi lại từng ấy năm, ta chỉ biết Triệu Thị người đứng đầu là Triệu Hữu Càn gầy dựng, còn chưa thỉnh giáo qua hắn có nuôi một đứa tiểu đệ béo tốt thế đấy."

"Ha ha ha, phải phải, hóa ra ngươi có biết ta vị huynh trưởng này, xác thực là hắn nuôi ta cũng rất khổ sở, đêm ngày cày cuốc đều liên tưởng ta ở trong đầu. Đến nỗi nhiều lúc ta còn muốn gọi hắn một, hai tiếng cha". Triệu Mãn Duyên liếc mắt nhìn ngực hình thiên sứ Farl, miệng ba hoa theo bản năng nói rằng.

"Nếu thế thì tốt rồi, muốn nhận Triệu Hữu Càn làm cha, cha ngươi cũng thực sợ hãi ta, gặp mặt liền hết mực cung kính, có phải ngươi nên học hỏi hắn?" Farl mạch lạc gài gẫm.

"Tiếc quá, cha ta chết rồi". Triệu Mãn Duyên đề cập nhưng mặt mũi vô cùng vui vẻ.

"Triệu Hữu Càn đã chết sao?" Farl bất ngờ nói ra.

"Còn chưa, nhưng hôm nay trở về ta sẽ một dao đâm chết hắn. Đã gọi một, hai tiếng cha làm sao có thể đối với con dâu tương lai mà cung kính sợ hãi đây, thật mất mặt". Triệu Mãn Duyên tự tin cất giọng, hắn đẩy mũi mình một cái, làm bộ ra dáng giám đốc doanh nghiệp đang đeo kính mắt.

"Bệnh thần kinh!!"

Farl mặt mũi đỏ chót, nhưng nghĩ đến nàng ở đây cốt ý muốn bái phỏng cách thức phòng dịch, không có cần thiết chấp nhất cái tên này mồm mép, nhanh chóng quay qua hướng Mục Bạch, tầng tầng hỏi rằng:

"Ngươi cũng là Phàm Tuyết sơn tay chân?"

"Ngươi nói gì cũng tính là đúng, thiên sứ các hạ!" Mục Bạch tiếp tục cái dáng dấp băng lãnh đáp lời

Chỉ là tự nhiên dụng ý của hắn cùng với cái vẻ ngoài quân tử bạch mã kia càng khiến cho Farl trong lòng sôi sục khó chịu. Hai cái thánh ảnh giả đứng kế bên chỉ mới lịch luyện ở Úc Châu quay về, không thể hiểu được, Mục Lâm Sinh đối diện cũng chưa thể hình dung ra, nhưng nàng đồng dạng không giống, loại quá khứ nhục nhã như vậy vốn dĩ chẳng dễ dàng gì quên được.

Quang Minh thiên phụ cấp cho nàng chính là hồn thai hình thiên sứ, cực khổ dài lâu tu luyện, nàng chân chính đã chạm đến 10 cánh khủng bố tồn tại. Nhưng tựa thời điểm đều đã bị Mục Bạch xé tan nát ra, hiện tại liền đang trong quá trình xin ấn cổ lão thần lực tái thai nghén, so với sơ sinh hồn thai ắt hẳn chẳng có mấy khác biệt.

Có thể không thống hận sao?

Đại đa số mọi người nhìn thấy Mục Bạch chính là nhân y thư sinh hình hài, còn trong mắt Farl, hắn tựa hồ y hệt một cái ác ma ngoại thiên ngủ sâu dưới hắc ám đáy vực vậy, đến hơi thở giọng nói đều khiến nàng ngập tràn sự oán hận kèm một chút sợ sệt.

Cái gì mà Phàm Tuyết sơn nguyện trung Thánh Thành, cái gì mà ta nói sao cũng đúng… Khốn nạn! Rõ ràng hắn đang đem bộ mặt đáng ghét như vậy chế giễu!!

"Hừ, ta không cần nói chuyện với ngươi!" Farl ôm cục tức vào lòng lại, vẻ mặt làm ngơ quay đi.

Nhận ra được sự xấu hổ của nàng, Triệu Mãn Duyên không bỏ lỡ cơ hội, tranh thủ nhảy vào tham gia cuộc đối thoại, cười cợt nói:

"Há, vậy ngươi nói chuyện với ta tiếp đi!!"

"Cút!!!" Farl nhẫn nhịn không vui quát lên, nàng đối với Triệu Mãn Duyên ký ức cũng là từng bị hắn chiếm tiện nghi ức hiếp.

"Đừng như vậy, lâu ngày không gặp, lần ấy ngươi ôm ôm ấp ấp ta trên lưng thật chặt, vẫn có chút hoài niệm a. Nói với ta đi mà!" Triệu Mãn Duyên bộc lộ cái điệu cách từ ngữ vô cùng trơ trẽn trêu chọc.

Tay gồng lại siết thật chặt, sắc mặt Farl so với đại biến còn muốn nổi lên tơ máu dữ dội hết cả rồi.

Không đánh, liền bị làm nhục, hình thiên sứ tồn tại ở nhân gian xưa nay đều là giẫm đạp, thanh trừng người khác. Chưa bao giờ có ngược lại bị mấy cái tiểu nhân thừa cơ hội vô sỉ châm biếm!

Không nhịn nổi nữa…

Chung quy là hai cái tên đáng ghét như vậy làm sao lại được sinh ra trên đời này!?

Hai vị thánh ảnh giả tự ban nãy nghe Farl cảnh cáo đều không có biểu hiện gì nhiều, nhưng theo tình huống không ngừng sinh, bọn hắn một mặt cũng phi thường chướng mắt Triệu Mãn Duyên, cái xảo biện tiểu nhân này.

Thánh ảnh tổ chức, thế giới đứng đầu trật tự giả, hôm nay không đánh, cả đời sẽ khó lấy lại được thanh danh!!

Ninh Bàn Tháp coi như được xây dựng cực kỳ chắc chắn, dẫu là nguyên liệu gia công hay cấm chế trận hình cách ly ma pháp, tuyệt đối thuộc vào loại tốt nhất Á Châu hiện tại. Miễn cưỡng một chút, có thể tiếp thu được siêu giai cấp bậc chuyển động, nhưng đến cấm chú tu vi, khẳng định đã bục vỡ ra ngoài cực hạn rồi.

Nhận thấy sát ý xuất hiện, Mục Bình bước tới trước một bước, khuôn mặt duy trì cái biểu cảm không mấy cảm xúc, cúi đầu nói rằng:

"Ba vị, bàn luận chớ động tay chân, bất quá chúng ta cúi đầu nhận lỗi là được!"

"A, là chúng ta sai, ta cũng hướng về đại tiểu thư đây cùng hai trưởng bối các ngài nhận lỗi, mong lượng thứ bỏ qua!" Triệu Mãn Duyên thậm chí còn làm cái hành vi xin lỗi vô cùng cường điệu.

Thật làm cho người ta muốn đánh…

Đừng nói hình thiên sứ Farl hay hai vị thánh ảnh giả, kể cả Mục Lâm Sinh và nữ thư ký của hắn ở bên đồng dạng đều nhìn mà tức giùm a, hai tên trơ trẽn. Mục Bạch xưa kia đều không có loại tính tình này, đúng là chơi với mực thì sẽ thành mực, huống chi cái Triệu Mãn Duyên này nhân phẩm, chắc chắn còn đen hơn cả mực.

Đây chính là chọc chó xong đứng lại xin lỗi trong truyền thuyết đây!!

Nếu như đám Farl thực sự ra tay, há chẳng phải tự nhận mình là chó sao!?

Nhưng không ra tay, thì nỗi hận này, gặm nuốt thế nào cũng không trôi được, càng là cảm giác như vừa nhận ân huệ của đối phương. Bất quá ít nhất còn tốt vì tránh được một cái trận chiến không nắm chắc phần thắng.

"Khi nào thành chủ ngươi trở về?" Hình thiên sứ Farl một lần nữa phải nuốt vào, quay mặt qua Mục Lâm Sinh nói.

"Canh canh canh canh~~~~"

Ngoài cửa sổ lớn bao trùm không gian lục bích mơn mởn, có thể nhìn thấy bạt ngàn ngọn dây leo hoa chuông tinh tế như tơ hồng, liên miên liên miên quấn quanh, rủ từ tận đỉnh Ninh Bàn tháp xuống. Đột nhiên xuất hiện một luồng uyên linh bạch quang lóe đến không ngừng, mà những hoa kia đã nở rộ, nhan sắc màu đỏ tương đối tinh khiết, theo gió thổi lên lung linh như ngọn lửa chập chờn.

Ở tầng phía trên tồn tại một đại sảnh khổng lồ hình tròn lơ lửng giữa trời, để cho đám uyên linh bạch quang lướt qua tụ lại nhiễu xuống, lóe sáng lên làn sương, một cái tóc trắng mỹ lệ thân ảnh mồn một hiện ra, là loại sắc nước nghiêng thành, băng thanh cao quý. Nàng mặc bộ com lê đen nam tính nhưng nghiễm nhiên vẫn không giấu được cái dáng người phụ nữ trưởng thành, mông tròn vo, eo thon, ngực phập phồng tuyệt đối vạn phần hấp dẫn.

"Chúng… chúng ta cùng đi lên, thành chủ đã về!" Mục Lâm Sinh mừng rỡ nói ra.

"Không thành vấn đề." Farl đáp lại.

Cả bọn nhanh chóng rời khỏi phòng hội nghị, đi nhanh thang bộ lên đại sảnh phía trên, vì chỉ cách nhau duy nhất một tầng nên cũng không cần thiết phải sử dụng hình thức thang máy.

Đẩy cửa đại sảnh bước ra...

"Các người tới rồi." Mục Ninh Tuyết phủi phủi những mảnh bụi bám ở khuỷu tay mình, đồng thời cất lời.

Ừng ực.

Nghe cái tiếng luân hãm nuốt nước bọt của cả hai vị thánh ảnh giả nhìn chằm chằm vào Mục Ninh Tuyết, Triệu Mãn Duyên không khỏi nở nụ cười đắc ý, âm thầm đi vòng ra phía sau lưng bọn hắn, vỗ vỗ hai vai, nói với trường âm rất nhỏ:

"Nàng ta còn nguyên vẹn thanh xuân, chưa từng qua tay ai, chỉ là bất quá sở thích thô bạo một chút, cực kén tuyển chọn. Hai vị huynh đài, tiểu đệ nghe đâu nàng chỉ thích thể loại thiên sứ đó…"

Khỏi phải nói, nam nhân thiên hạ lần đầu gặp Mục Ninh Tuyết, ai nấy đều không khỏi suýt xoa cỡ nào, huống chi còn được gã Triệu Mãn Duyên kia tiết lộ mấy chuyện trời trăng có ý nghĩa kia.

Đáng tiếc, địa phương hiện tại còn có hình thiên sứ lãnh đạo đang đứng, coi như muốn ba hoa tới trước liền không thỏa đáng lắm. Nhưng chỉ cần có cơ hội, cứ việc tuổi tác cùng nàng nhất định nảy sinh một ít chênh lệch, bọn họ vẫn là lập tức muốn tiến lên thành thân a.

"Lâu rồi không gặp, nhìn ngươi thần sắc tốt đẹp như vậy ắt hẳn kế hoạch triển khai đều tốt?" Hình thiên sứ Farl nói ra.

"Ân!" Mục Ninh Tuyết mỉm cười gật đầu.

Giữa cái làn sương mụ mị như vậy, theo sau dải băng uyên linh nàng để lại, một thể thống nhất hùng ảnh màu đen xẹt qua, mang theo cuồng phong cùng lôi ngấn lấp loé xoay quanh tại phía trên đầu tất cả bọn họ.

Một đầu Hải Đông Thanh Thần uy vũ quấn không biết bao nhiêu là dày đặc xiềng xích điện quang, từ từ đáp xuống. Phía trên đầu nó, đang đứng một người là Tống Phi Dao, hai người còn lại chính là Linh Linh cùng lão sư nàng, Trần Khương.