Chương 107: Màu cam
Một đầu đồ đằng thú như vậy xuất hiện trên tòa tháp cao nhất Hoa Hạ thật quá cường điệu, dù vô tình hay cố ý cũng sẽ lập tức bao trùm đi phần nào trung tâm thành thị, là loại vô duyên vô cớ làm khuất đi rất nhiều ấm áp ánh nắng của ban ngày đấy.
Hải Đông Thanh Thần đều đã biến hóa thời điểm, so với trước đây, kích cỡ thân thể nhất định không còn tương đồng, đầu cùng đuôi nhưng là như tuyết trắng noãn, khủng bố che ngộp lấy bầu trời Ninh Bàn tháp, trên máng lưng càng hiện ra thần thánh khí tức cùng lực lượng đồ đằng ấn tự, để cho tuyệt đại đa số người khác nhìn vào, cảm giác mỗi một cái lông chim đều lộ ra uy dũng lôi đình thanh vũ, đối với tà khí yêu ma chắc chắn sẽ bài xích thảo phạt.
Chỉ là trong ánh mắt của Farl, nàng nhưng đối với hình thức sinh vật trước mắt vốn dĩ còn chẳng thèm để ý lấy một giây, tự nhiên toàn bộ tập trung đều rơi hết vào người cái nam nhân bụi bụi phong trần kia đang bước xuống.
Hắn mặc áo khoác nâu bằng da rất cũ kỹ, đi trên đường đều cho người ta một loại cảm giác kẻ nghiện rượu, bất quá, thân thể đều khá mỹ mãn đường nét, có thể cảm giác được mấy mùi vị khí chất của trác việt thiên tài, không còn là loại phế nhân tự mình đi liền sẽ vấp ngã.
Hình thiên sứ Farl giơ tay lên ngăn cho hai vị thánh ảnh giá đứng yên tại đó, bản thân nàng trực tiếp đi về trước mặt đám người đang trên lưng Hải Đông Thanh Thần bước xuống.
"Tiền bối, người vẫn khỏe chứ?" Farl chấp tay phải lên ngực, nở nụ cười với Trần Khương nói rằng.
Tiền… tiền bối!?
Nàng vừa nói cái nam nhân có tuổi kia chính là tiền bối nàng?
Toàn bộ những người có mặt trên sảnh đáp ở Ninh Bàn tòa nhà đều mắt mũi trợn hết cả lên kinh ngạc, chưa thể nghĩ được cái trung niên xuề xòa bộ dáng kia đang đi cùng Linh Linh lại có thâm canh lai lịch lớn đến vậy, như thế đều đã có tính thừa nhận sự đặc biệt tôn trọng của thiên sứ Thánh Thành rồi.
Ngược lại, mới vừa đặt chân xuống đại sảnh, Trần Khương ngoắt đầu liền đã nhìn thấy một đám trắng bóc coi như không tệ những người trẻ tuổi, bọn họ đứng đó trời trồng bản mặt, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cứ việc lướt khí chất để phán đoán, đám người kia hẳn là không giàu sang thì cũng cao quý, công tử, chỉ là, trong bọn họ có một cái khác biệt mỹ nhân đứng gần mình, cả người da đen không nói, còn ăn mặc kì lạ không giống thường phục, bất quá nội tâm hắn rất nhanh lập tức xao động nhận ra, vội vàng khoan khoái trả lời lại:
"Ta hảo tốt, lâu rồi chưa gặp ngươi, đã ra dáng lắm một thần hình trọng án!"
Được lời khen của trưởng bối, Farl nghiêng đầu nhận lễ lại, cũng không coi trọng hình tượng bản thân với những người xung quanh lắm.
Lãnh Linh Linh vừa được Tống Phi Dao đỡ khỏi lưng Hải Đông Thanh Thần xuống, có chút tò mò hỏi: "Lão sư, hai người quen nhau sao?"
Cũng đừng nói cái kia mấy mới lớn nam tử trẻ tuổi, chính là trong đội ngũ đa phần tập sự pháp sư từ Đế Đô và Minh Châu học phủ dự khảo luận hè, đối với ít chuyện đằng sau đại danh của Trần Khương đều chẳng ai biết được. Bao quát cả Linh Linh, nàng vốn dĩ chỉ tưởng rằng lão sư của mình rất nổi tiếng ở quốc tế trường, không biết lại còn có thể lấy được một cái thiên sứ hình án tôn trọng hết mực.
Khỏi phải đề cập, bất kể Mục Ninh Tuyết, Triệu Mãn Duyên, hay là Mục Bạch, bọn họ phải chắc chắn rõ ràng cái tính cách của hình thiên sứ Farl là bao nhiêu quyết liệt, bao nhiêu dữ tợn. Nhưng đứng trước nàng trưởng bối, tất cả đều giống như mạnh dạn phủi bụi bay đi nhanh chóng vậy.
Bề ngoài trông qua, vị lão sư này chỉ khoảng độ vừa chạm ngõ tứ tuần, khuôn mặt có chút phong trần sương gió, nhưng nhìn chung khá là phúc hậu. Điểm nhận dạng rõ rệt nhất, ắt hẳn chính là khuyên, lão sư này trên dưới toàn thân thể, từ mũi, tai, cho đến hai tay đều có ít nhất hai, ba khuyên xỏ vào, tổng thể trái ngược với cái điệu bộ phúc hậu của hắn.
"Linh Linh, ta có kể qua một vị đại giáo sư ở Mỹ, còn nhớ hay không?" Trần Khương nói ra.
"Ân, là lão sư của người trong thời gian du học". Linh Linh đáp.
"Phải, nàng và ta đều là học trò của giáo sư. Ta nghiên cứu về lý thuyết trùng học, về yêu ma tập quán, còn nàng theo học là thuyết pháp, nguyên bản ma pháp". Trần Khương hiền hòa ánh mắt nói, bất cứ khi nào nhắc về thầy của mình, hắn đều khư khư cái vẻ tự hào hãnh diện.
"Ra vậy, ta hiểu được." Linh Linh lễ phép trả lời.
Nguyên lai gốc gác của Trần Khương và hình thiên sứ Farl thâm sâu đều bắt nguồn từ cái vị được phong hàm giáo sư kia ở Mỹ. Chẳng trách được có quen biết, có hữu duyên lẫn cùng chung một đạo tắc phát triển.
Không chỉ Linh Linh, mọi người ở đây nghe được, khẳng định ai nấy đều muốn diện kiến qua cái vị giáo sư lai lịch khủng bố kia mất!!
"Các vị, chúng ta có phải nhanh nhanh bàn về trọng điểm hay không, tình hình ngoài kia đều đang rất gấp rút!" Tống Phi Dao vẻ mặt nãy giờ có lẽ là người không vui nhất nói ra.
"Ân, chúng ta sắp xếp." Mục Ninh Tuyết hướng về Mục Lâm Sinh ra hiệu.
Nàng gãy gãy ngón tay về phía trước, đột nhiên kéo ra một mảnh đường hầm Ngũ tinh mang bàng bạc không to lắm. Từ trong mảnh quang mang này, nàng lại rút ra một cái mắt kính ma cụ có bộ khung bạc, tròng màu vàng nhạt.
Quang mang thu liễm lại, Mục Ninh Tuyết tiến lại Farl gần hơn, nàng cất lời: "Ngươi sẽ muốn đeo vào thử."
Bản tính đồng dạng kiệm lời, Farl nhanh chóng cầm lấy mắt kính ma cụ, đeo lên.
"Cơ thể của sinh vật sống khi ta nhìn vào đều có chút vàng nhạt, như vậy nghĩa là gì?" Farl quay quay nhìn xung quanh mọi người rồi một mặt không hiểu được nói ra.
"Đó là tràng sắc tố tự nhiên cơ thể phát sinh". Trần Khương cười cợt cất giọng
"Sắc tố tự nhiên cơ thể lại là cái gì? Đại huynh khuyên xỏ, huynh đừng dùng từ chuyên ngành như vậy a…" Triệu Mãn Duyên có nghe, chỉ là nghe xong không hiểu cái gì, lập tức sinh khó chịu nói rằng.
Trần Khương quay sang Triệu Mãn Duyên, cười một cái vui vẻ, rồi lại quay về hướng những người khác tiếp tục mở lời:
"Cơ thể con người, kể cả người tu hành, luyện ma pháp, nhất nhất sẽ chung một loại nhiệt lương cơ thể, đó là 37 độ. Sau đó, tùy vào thể trạng công việc hay thuộc tính mà không ngừng thay đổi, dao động trong khoảng trên dưới 10 độ nữa. Loại mắt kính ma cụ này có tên là Vi Nhãn. Chế xuất thiết kế đều có phối hợp qua quang huy cùng sóng âm điều tiết, lập tức khi theo đồng tử người dùng sử dụng ắt sẽ phóng thích loại màu sắc phản ứng ngược về.
Giả sử người bình thường nhiệt lượng qua lớp mỏng quang huy sẽ phản ứng vàng nhạt, người bị sốt sẽ có vàng đậm, người bị lạnh sẽ không còn hiện màu sắc".
"Ngưu, ý của ngươi loại kính này dùng để nhận biết lập tức người bị sốt hay hàn phong bệnh?" Triệu Mãn Duyên rất tự tin nói rằng.
Vẫn như cũ, Trần Khương lão sư làm cái điệu bộ quay sang Triệu Mãn Duyên, cười một cái, rồi lại ngoảnh mặt đi, không muốn gián đoạn, nói rằng:
"Ta đã tốn gần một tháng trời để nghiên cứu loại khuẩn trùng gây bệnh lần này, đặc tính của nó sẽ đi từ hô hấp tấn công, bài sinh dịch nhầy, bám quanh thành phổi, rồi từ từ bành trướng khắp nội quan cơ thể. Đây chính là đặc tính, đặc tính đó phi thường tác động lên thành sắc thể trạng. Nhưng các ngươi có biết vì sao khuẩn trùng tấn công hô hấp mà lại vẫn có triệu chứng gây sốt không?"
"Tiền bối, người không cần để ý hắn, cứ theo lẽ giải thích là được". Farl vốn một mặt chán ghét Triệu Mãn Duyên.
"Đó là vì khuẩn trùng phát nhiệt. Khuẩn trùng này sống được chỉ vỏn vẹn 15 ngày từ khi ký sinh. Khi nó hấp thụ lên mạch máu, tuyến nội quan cơ thể, lập tức sẽ không ngừng tăng nhiệt độ. Mà phát sinh lên nhiệt độ… khẳng định sẽ không thoát được kính Vi Nhãn của ta!" Trần Khương nói ra.
"Khoan đã, ta có thể thắc mắc được không?" Mục Bạch tự nãy giờ đều phi thường tập trung lắng nghe, hắn nhưng ở đây nếu bàn về trùng độc kiến thức, tin rằng chỉ mỗi Trần Khương cửa trên. Dĩ nhiên, tâm đắc thuyết giảng, cực kỳ tôn trọng lão tiền bối này.
"Ngươi nói!" Trần Khương không ngại giải đáp thắc mắc.
"Quang mang từ tròng kính chiếu tới sinh vật sống, không thể nghi ngờ hiệu quả. Nhưng theo như lý thuyết ngài đang nói, khuẩn trùng hấp thụ loại nhiệt lượng từ con người, vì vậy chắc chắn sẽ tỏa ra vàng nhạt nhiệt lượng. Vậy xét kỹ một chút, bệnh nhân cơ thể bị sốt bên ngoài nhìn vào sẽ có màu vàng đậm, mà bên trong khuẩn trùng chỉ là màu vàng nhạt, điều này mang ý nghĩa kính của ngài cũng chỉ thấy vàng đậm như triệu chứng sốt thông thường thôi sao?" Mục Bạch đặt một cái giả thuyết nghi vấn.
"Rất tốt, rất tốt, hảo vấn đề!" Trần Khương nhìn Mục Bạch, trong lòng không khỏi giành nhiều cái khen ngợi, tán thưởng.
Mà Triệu Mãn Duyên đứng bên cạnh, đột nhiên sắc tỏ ra không mấy vui vẻ.
Đều là đặt câu hỏi, vì cái gì mình nói ra, lão đều quay sang cười một cái rồi không ngó ngàng gì tới, còn tên xử nam này lại được tán thưởng? Chẳng lẽ nói, những cái tên nghiện độc dược, độc trùng, máu mủ có thể nhận dạng đồng hương ngay lập tức sao?
"Vị đồng đạo, lý thuyết ngươi nói không sai, nhưng trên thực tế, có một thứ ngươi đã bỏ qua. Đó là máu người!" Trần Khương vuốt vuốt cằm nói ra thời điểm, mặc dù hắn không có nổi một cọng râu.
"Máu người?"
"Phải, khuẩn trùng tỏa ra nhiệt lượng màu vàng nhạt, bên trong hút máu người màu đỏ, mà loại dung hợp vàng nhạt, đỏ cùng vàng đậm tỉ lệ cao nhất, ngươi nói xem, thông qua mắt kính ma cụ của ta sẽ thấy được màu gì?" Trần Khương cười cợt nói ra.
"A… đỏ cùng vàng… vậy chính là cam sắc!!!"
"Chính xác, bất cứ ai mắc phải đại dịch, toàn thân thể nhìn qua tròng kính sẽ là màu cam!!"