Chương 6: Tình cảm kiếp trước?

Tình 1

Chương 6: Tình cảm kiếp trước?

"Con người ta sao luôn phải đợi đến những khoảnh khắc cuối cùng mới có thể hiểu được một số chuyện mà lẽ ra họ nên hiểu từ sớm hơn?" (Cổ Long)


Bỗng có ai đó choàng lấy vai Lê Thiên, hắn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn kỹ lại thì ra đó là anh họ hắn, Lê Khánh, cháu đích tôn của dòng họ, Lê Khánh ghé sát vào tai hắn nói nhỏ:" Ê nhóc! Tính tối nay tỏ tình với Ngọc Khánh hả, cần anh mày giúp gì không?" Lê Thiên đứng hình 1s xong đỏ mặt cười nói:" Hên xui thôi đại ca ơi, em hy vọng sẽ được, mong Ngọc Khánh chấp nhận, nếu không em mong cô ấy tìm được người mà mình yêu, và người cô ấy yêu sẽ yêu thương chiều chuộng cô ấy."
"Cốc" Lê Khánh nghe thế bực mình gõ đầu hắn, bảo:" Nhóc con, mi điên hả, yêu mà không có người mình yêu bên cạnh, nhìn người ấy tay trong tay hạnh phúc với người họ yêu cảm giác đau đớn lắm đó nhóc, hy sinh như thế không đáng đâu, anh mày chỉ nói thế, cần gì thì hú anh mày, mà yên tâm con Khánh cũng thích mày đấy, hí hí, cố lên nhóc con." Nghe nói thế Lê Thiên như mở cờ trong bụng, hắn hít rồi thở ra một hơi trọc khí, xong quay lại nói với Lê Khánh:" Cảm ơn anh nha, Đại ca! Nhưng đối với em thì khi yêu, hoặc thương một người ta chỉ mong thấy họ hạnh phúc,vui vẻ là mãn nguyện, nhưng trong thâm tâm ta lại cảm thấy chán nản, buồn bã từ đó sinh ra chán ghét, bởi vậy nên cứ bình thường thôi anh, duyên đến thì nhận lấy, duyên đi rồi thì ta chấp nhận thôi, dù lòng rất đau." Khi hắn nói xong dường như có 1 ma lực nào đó khiến hắn cảm thấy như trút bỏ được một số tâm sự đã đè nén hắn trong hàng ngàn năm, nhưng hắn chỉ có 17 tuổi, liệu cảm giác đó là sai?
Hắn lắc đầu quầy quậy để xua đi cảm giác vô lý đó, xong khi nhìn về phía trước, hình bóng người con gái trong chiếc váy trắng ấy dường như đang khiến thời gian như ngưng lại, trong khoảnh khắc đó 1 phần bản năng tiềm thức trong hắn cảm thấy mình không nên tỏ tình với nàng, vì khi nàng đồng ý, cả hai, không, không phải chỉ hai người bọn họ mà là tất cả những người hắn quen biết sẽ bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu của một ai đó đang thao túng. Tại vào thời điểm suy nghĩ ấy ngang qua, thì người con gái ấy quay lại và nhìn hắn thẹn thùng cười rồi chạy tới nắm lấy tay hắn rồi nói:" Lẹ lên nào, con trai con lứa gì mà đi như rùa bò thế, tui đói lắm rồi nè. Úi! Sao nhìn tui dữ vậy, tui biết là tui đẹp mà đừng ngắm nữa, ngại lắm nha." Cái nắm tay ấy như có ma lực kéo hắn khỏi sự mộng mị, u mê trong giây lát đó, Lê Thiên nhìn người con gái đối diện ấy, lòng hắn đã hạ quyết tâm, hắn cười đáp:" Khánh đẹp nhất thế gian, ngàn người khó tìm, là vô địch khắp vũ trụ, hé hé, á đau đau, nhẹ tay thôi, tui đi được đừng kéo, á úi đau nha." Đáp lại lời vỗ mông ngựa đó của hắn là cái véo đầy ai oán, nhưng cũng rất đáng yêu của Ngọc Khánh, cô ấy vừa véo vừa kéo hắn đi, Lê Thiên lúc này chỉ biết vừa la vừa chạy cho nhanh khỏi bà cô la sát này cho mau, nhưng không biết từ đâu có 1 bàn tay mịn màng véo vào eo hắn:" Hai đứa bây đùa vui quá ha, chị mày cùng tham gia nhé!" Chủ nhân của bàn tay ấy là Tường Vi, chị họ của hắn, thế là có một người điên ra đời, trưa nắng 13h mà la thất thanh như ai cướp mất sổ gạo vậy.
....
Cuối cùng, cả 6 người cũng ăn uống xong cơm trưa, tuy hơi muộn nhưng tràn đầy hạnh phúc, nhất là cặp tình nhân tương lai Lê Thiên và Ngọc Khánh, cả buổi chỉ ngó nhau đỏ mặt mà ăn cơm, sau bữa cơm Ngọc Khánh, cùng với chị họ Lê Thiên phụ bác gái hắn dọn dẹp, rửa chén, và nhân lúc đó Lê Sơn đi vào phòng của hai anh em, Lê Thiên và Lê Khánh, trao đổi một số chuyện của gia đình họ Lê này, và nói:" Ta nghe cha mày nói mày thích con Khánh hả, nói đi đừng ngại, ở đây toàn đàn ông, con trai với nhau thôi." Hai anh em hắn đứng hình nhìn Lê Sơn, người mà trong tâm trí của mỗi thành viên nhà họ Lê hắn là nghiêm khắc, khó tính lại nói những lời như thế, Lê Thiên hắn xấu hổ chẳng biết nói gì, nhưng anh họ hắn thì khác, Lê Khánh cười tới nỗi run người, sau khi bị "bá khí" của Lê Sơn kiềm lại thì hắn thay Lê Thiên nói:" Đúng rồi đó ba ơi, thằng Thiên nó thích con Khánh lâu rồi nhưng không dám nói, tối hôm nay nó tính tỏ tình đấy, mà nhìn con Khánh thế kia thì chuyện tỏ tình thành công 100% rồi, đúng không, nhóc con?" Vừa nó Lê Khánh vừa cười, nói xong hắn huých tay Lê Thiên như muốn y khẳng định lại lời hắn nói, nhưng càng như thế càng khiến con người da mặt mỏng như tờ giấy như Lê Thiên càng thêm đỏ, càng cuối đầu, xong không biết bằng niềm tin gì hắn ngước lên nhìn Lê Sơn rồi, lí nhí đáp:" Dạ, đúng vậy ạ, tình cảm con dành cho Khánh là hoàn toàn thật lòng, nhiều người nhìn vào sẽ nói đó là tình cảm của trẻ con, chỉ là sự hâm mộ, nhưng con với Ngọc Khánh như đã quen nhau từ trước, cảm giác rất khó tả."
Lê Sơn nhìn thẳng vào hắn, khiến Lê Thiên cảm giác như hàng vạn con dao đâm vào mắt đau đớn vô cùng, nhưng khi hắn nhắm mắt rồi mở mắt nhìn thẳng vào mắt Lê Sơn thì cảm giác đau đớn khi nãy không còn và hắn còn cảm nhận được đôi mắt Lê Sơn lúc này rất giống một người mà hắn biết nhưng không thể nhớ ra được, hắn ngạc nhiên nhưng không dám nói, Lê Sơn lắc đầu rồi thở dài, rồi nói:" Nếu ta nói với con tất cả những thứ con nhìn thấy trước giờ kể cả tình cảm của con và Ngọc Khánh đều do một người sắp đặt, con có tin không?" Lê Thiên và Lê Khánh nhìn nhau rồi lắc đầu, nhưng trong khoảng thời gian ấy hắn phát hiện ánh mắt của Lê Sơn sáng lên rồi tắt, hắn chưa kịp hô lên thì Lê Sơn đã nói:" Thôi tất cả chỉ là duyên số, có lẽ con và Khánh có duyên với nhau từ kiếp trước chăng?" nói xong y xoa đầu Lê Thiên rồi lẩm nhẩm gì đó, nhưng không hiểu tại sao Lê Thiên hắn lại phát hiện được, điều mà Lê Sơn nói đó là:" Tình cảm kiếp trước khổ đau, kiếp này sẽ như thế nào đáng chờ đợi đây!"