Chương 4: Bạch y thiếu nữ Ngọc Khánh.

Tình 1

Chương 4: Bạch y thiếu nữ Ngọc Khánh.

"Ánh sao tuy mờ nhưng vĩnh hằng, ánh lửa tuy ngắn nhưng mãnh liệt. Ái tình không có điều kiện, cũng không thể giải thích, si mê, cuồng nhiệt." (Cổ Long)


Nhìn bóng xe taxi mờ dần rồi mất hút Lê Hùng thở dài:" Ngàn năm rồi, ta đã dõi theo hắn luân hồi đã ngàn năm, cố gắng kéo hắn ra khỏi mộng ảo luân hồi nhưng chỉ vì một chữ tình hắn cam tâm tình nguyện đắm chìm trong mộng ảo mãi mãi, từ bỏ tương lai của mình, có đáng hay không, hắn đã từng nói-Yêu một người có khi chỉ cần một khoảnh khắc, cũng có khi phải mất cả đời, hai chữ ái tình vô cùng kỳ diệu, ta thật sự không biết phải nói thế nào- tất cả hắn làm chỉ vì 2 chữ ái tình hư vô mờ mịt đó ư, có lẽ thiên thần như ta sẽ mãi không hiểu."
Nói đoạn y xoay người đi vào nhà cùng với Đồng Khương và Lê Thư nhìn bóng 2 người - hình bóng người vợ và đứa con gái được mộng ảo của Lê Thiên tạo thành - họ đã bên cạnh, bầu bạn cùng hắn ngàn năm nay, y cảm thấy trong lòng ngực mình nơi con tim trở nên ấm áp lạ thường cảm giác đó trước đây y chưa từng có, có lẽ đây là tình yêu, là tình thương, Lê Hùng thầm nghĩ rồi y lắc đầu tự giễu bản thân:" Ái tình chẳng lẽ đơn giản thế ư? Nếu nó đơn giản như thế thì Thiên đâu cần phải trù tính hãm hại Ma Nhân Hoành Thiên tự đọa mình vào luân hồi để ngài ấy tìm hiểu và hy sinh tánh mạng con gái mà ngài ấy yêu quý nhất là Lục Dao tiên tử, còn Ma Nhân y chấp nhận đọa mình vào luân hồi ngàn năm chỉ để tìm cảm giác ấm áp này ư? Thật là vô lý!" Lê Hùng cười khổ đi vào nhà. Nhưng y nào biết rằng ái tình chỉ đơn giản đến thế, chỉ cần khi hai người ở cùng một chỗ với nhau thì sẽ vô cùng hạnh phúc, một lời ngắn ngủi của người ấy, thậm chí là một động tác nhẹ nhàng đều làm cho thế giới của ngươi rực rỡ lên ngay, nhưng khi không gặp được đối phương sẽ là nỗi nhớ thương vô tận, thống khổ và đau đớn, thì đó chính là ái tình; Sự ấm áp trong tim của Lê Hùng chỉ mới là sự khởi đầu của một tình yêu của riêng hắn nhưng hắn sẽ không bao giờ biết được cho đến khi trải qua bao trầm luân, đau khổ, khi nhìn về quá khứ y mới biết thứ y đã trải qua chính là ái tình mà Ma Nhân đã nói nhưng đó là một câu truyện khác trong tương lai, mà có lẽ Thiên không thể nào trù tính được.
....

Bóng dáng ngôi nhà thân yêu của Lê Thiên ngày càng khuất xa tầm mắt của mình y cảm thấy mình như đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng càng suy nghĩ y càng thấy như có một tầng sương mù che đi một sự thật và một quá khứ vốn là của y, Lê Thiên lắc đầu tự hỏi:" Hè năm nào mà ta chẳng đi xuống nhà bác Sơn chơi, những lần ấy ta luôn cảm thấy vui vẻ tràn đầy phấn khởi nhưng lần này ta lại cảm thấy ta dường như ta sẽ mãi mãi rời xa gia đình, bạn bè và cả người yêu, không, không phải, là mất đi tất cả kể cả tương lai, ước mơ, hy vọng của ta. Haizz, chắc là do bản thân ta suy nghĩ nhiều thôi, gia đình, bạn bè và cả Ngọc Khánh vẫn còn khỏe mạnh đó hay sao? Ha ha ha, hẳn là ta suy nghĩ nhiều rồi." Sau đó y chìm vào giấc ngủ.

" Cháu ơi, tới nơi rồi!" Một giọng nói trầm ấm truyền vào tai của Lê Thiên, y mở mắt tỉnh dậy, dụi mắt hỏi:" Tới nơi rồi hả chú?" Người tài xế taxi quay lại gật đầu, mỉm cười đáp:" Ừ tới nơi rồi cháu, kìa, hình như có người đang đứng chờ cháu thì phải." Lê Thiên nhìn ra ngoài qua tấm kính cửa xe taxi thấy một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ váy trắng hồng đang đứng vẫy tay chào mình, y mỉm cười nhìn khuôn mặt hiền hậu của tài xế nói:" Dạ, là bạn của cháu, người con gái ấy khiến cho cuộc sống của cháu thêm rực rỡ, nếu không có cô ấy thì cuộc sống của cháu sẽ chỉ là một bước tranh không màu sắc chỉ có hai màu đen trắng vô vị mà thôi", tài xế cười đáp:" Mặc dù ta không hiểu hết những gì mà cháu nói nhưng nhìn cháu ta biết cô ấy rất quan trọng đối với cháu, mà này tương lai cháu nên đi làm nhà văn đi, ha ha ha" nghe tài xế taxi nói vậy Lê Thiên đỏ mặt, gãi gãi đầu, nói:" Chú nói vậy làm cháu không biết nói gì luôn, trong các môn cháu học ngu nhất môn Văn đó, chú à, tiền xe nhiêu thế ạ?" Chú tài xế cười ha ha đáp:" Hai trăm ba mươi nghìn, nhưng vì hạnh phúc lứa đôi của cháu bác lấy hai trăm thôi" mặt Lê Thiên lại đỏ lên, y móc từ túi quần ra tờ năm trăm đưa chú tài xế cười nói:" Hì hì hì, chú cứ chọc cháu quài, thôi chú lấy hai trăm rưỡi đi, chú cho cháu tiền chú lấy đâu ra lời mà lo cho gia đình chú, đây chú thối lại cho cháu hai trăm rưỡi" nói đoạn Lê Thiên đưa tiền cho chú tài xế. Sau khi xuống xe lấy tiền dư, y chào chú tài xế rồi cười trước lời cảm ơn của chú ấy, khi xe taxi đi khuất y chạy tới chỗ bạch y thiếu nữ đang đứng chờ mình. Thiếu nữ ấy chính là Ngọc Khánh, người mà hắn thương nhớ bấy lâu nay.