Chương 2: Lê Thư.

Tình 1

Chương 2: Lê Thư.

"Một người bên ngoài càng tỏ ra vui vẻ thoải mái, thì bên trong lại thường rất cô độc."
(Cổ Long)

Lê Thiên thẫn thờ đi ra khỏi phòng ngủ, bỗng nhiên ở sau lưng y có tiếng gọi hỏi của một bé gái:" Hè mà sao anh hai ngủ dậy sớm thế, hay lại nằm mơ à."
Lê Thiên xoay người lại thì thấy một bé gái khoảng chín đến mười tuổi khá xinh xắn, cặp mắt bé gái ấy tròn xoe long lanh như hai giọt sương ban mai toát lên vẻ hồn nhiên, trong sáng, cô bé đang lo lắng nhìn mình, y gượng cười vươn tay xoa đầu bé gái ấy rồi đáp:" Đoán hay thế! Tương lai Lê Thư em gái tôi có thể làm nữ thầy bói được đó nha!"
Bé gái tên Lê Mẫn nghe anh hai mình nói vậy thì vui hẳn lên cặp mắt híp lại hình lưỡi liềm nói: " anh hai đi đánh răng, vệ sinh sạch sẽ đi hôi quá đi à!" nói đoạn Lê Mẫn dùng hai ngón tay phải bịt cái mũi nhỏ nhắn trên khuôn mặt đáng yêu ấy lại còn tay trái thì ra sức đẩy anh trai của mình ra xa mình.
Khuôn mặt vốn tràn đầy vẻ tang thương của Lê Thiên bỗng tươi hẳn lên, y cười đáp:" Người tôi hôi không phải do có người hồi tối ngủ nhiễu lên vai áo tôi à."
Lê Thư thấy anh trai nói vậy bèn xấu hổ nói:" Tại tối qua ngủ ngon quá nên lỡ... lỡ." Nói đoạn tiểu loli chạy tới nắm lấy tay Lê Thiên lắc qua lắc lại làm nũng nói:" Anh hai nhớ giấu chuyện này dùm em nhé, e của anh hai là lớp trưởng đó, anh hai mà nói ra chắc em gái anh quê lắm luôn đó."
Lê Thiên thấy em gái mình nói vậy thì phì cười đáp:" em gái tôi lớn rồi biết ngại rồi, mà nãy ai kêu tôi hôi thế!" nghe thấy anh hai nói vậy Lê Thư bèn hừ mũi nói:" Ai dám nói anh hai của Lê Thư này hôi, anh hai của Lê Mẫn thơm lắm!" nói đoạn nàng nhăn mặt ngửi ngửi người Lê Thiên, Lê Thiên cười cười nói:" Bớt vỗ mông ngựa đi, không biết em gái tôi là thiên thần hay tiểu quỷ chuyên vỗ mông ngựa đây." Nói đoạn y vươn tay ra véo má của Lê Mẫn mặc kệ nàng la ó kêu đau, một lúc sau thấy nàng ứa lệ y mới chịu buông tay, Lê Thư xoa xoa gò má, nhìn Lê Thiên nghiêm túc nói:" Đối với anh hai em sẽ mãi là thiên thần trong sáng, nhưng đối với kẻ dám ức hiếp anh hai thì sẽ là ác ma khiến hắn chịu mọi đau khổ, giày vò cho đến chết, chứ không phải tiểu quỷ chuyên vỗ mông ngựa cho anh hai đâu." Nghe em gái mình nói vậy Lê Thiên tiện tay gõ đầu nàng cái "cốc" rồi nói:" Em còn nhỏ lo mà tập trung học đi, suốt ngày hết ngôn tình rồi lại tiên hiệp, xã hội giờ có pháp luật lo rồi chứ không phải như mấy bộ truyện mà xã hội ở đó cá lớn nuốt cá bé đâu nên bớt ảo tưởng đi ác ma à." Lê Thư bị anh trai gõ đầu rồi nghe anh trai nói vậy thì lè lưỡi ôm đầu bỏ chạy.
Lê Thiên nhìn em gái mình chạy đi y cười mỉm rồi tự nhủ:" Anh sẽ mãi khiến em vui vẻ trong sáng như thế dù phải trả giá bao nhiêu, kể cả sinh mạng của anh, vì em là em gái của Lê Thiên này."
Nhưng y nào biết trong tương lai vì cái chết của y mà nàng từ một thiên thần hồn nhiên, vui vẻ đã trở thành một ma nữ lạnh lùng vô tình nhưng đằng sau vẻ lạnh lùng, vô tình ấy là một hình bóng thiếu nữ cô độc, tràn đầy ưu thương đã trải qua biết bao bể dâu trong cuộc đời, người ta chỉ thấy hình ảnh hồn nhiên, vui cười, đau khổ và cả giọt nước mắt của nàng khi nàng đang ngồi tâm sự với ngôi mộ của anh trai nàng, nhưng cái giá phải trả cho hình bóng thiên thần ấy là cái chết, vì đối với Lê Mẫn nụ cười, sự trong sáng, hồn nhiên ấy của nàng chỉ thuộc về một người duy nhất là anh trai của nàng, Lê Thiên. Nhưng tương lai của nàng đã thoát ra khỏi quỹ tích vận mệnh của Lê Thiên, thoát khỏi bàn tay vô hình của Thiên và rồi khi nàng hiểu ra mình chỉ là một hư ảnh trong luân hồi ngàn năm của anh trai mình thì nàng mỉm cười:" Nếu anh hai đã tình nguyện đọa mình vào luân hồi để tìm kiếm hình bóng của chị dâu thì ta đây sẽ theo bước chân của hắn để mãi là em gái ngây thơ, hồn nhiên của hắn, dù ta biết khi hắn tỉnh giấc khỏi giấc mộng ngàn năm này ta sẽ biến mất mãi mãi, nhưng trong tim hắn có tồn tại hình bóng của ta thì ta đã mãn nguyện." Nói đoạn từ khóe mắt nàng ứa ra giọt lệ, giọt lệ đau khổ hay hạnh phúc thì chỉ có mình nàng có thể trả lời.
......

Nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ 15, Lê Thiên lật đật vệ sinh thật nhanh vì gần tới giờ y đi xuống nhà bác hắn ở ven biển chơi vài tháng hè. Y rất háo hức được gặp lại bạch y thiếu nữ kia nhưng y lại cảm thấy việc mình nhớ nhung thiếu nữ ấy sẽ đem lại tai họa cho gia đình của mình, nhưng y lại cười lắc đầu tự nhủ:" Chắc bản thân mình nghĩ nhiều thôi, cũng có lẽ bản thân mình tự đa tình nàng ấy. Nàng ấy là tiên nữ trên trời cao còn ta chỉ là một phàm nhân kém cỏi liệu nàng có thật sự yêu mến ta hay chỉ xem ta là một cơn gió xuân thoảng qua cuộc sống tươi đẹp của nàng?"