Chuơng 31: sa Tiểu Mỹ

Tiểu Thư Sinh Nghịch Tập Chi Đồ

Chuơng 31: sa Tiểu Mỹ

Trong một cái tiểu viện ở bên trong lâm thành, lúc này đang có một vị thư sinh, người mặc áo xanh, khuôn mặt thanh tú,
Thần sắc chăm chú nhìn về phía tờ giấy trên mặt bàn.
-Bỉnh khiêm huynh, ngươi thấy sao.
-rất không tệ, mặc dù không phải là một bài thơ hoàn chỉnh, nhưng lại có thể miêu tả ra phòng thái của một nữ tử một cách Uyển chuyển hàm xúc mà không chút nào thô tục, người viết bài thơ này quả là một nhân tài.
Nguyễn Bỉnh Khiêm lại tiếc nuối lắc đầu một cái
-chỉ là đáng tiếc không thể thưởng thức hết cả bài thơ,

Trần Tuấn có chút ngạc nhiên nhìn về phái Nguyễn Bỉnh Khiêm,không ngờ hắn lại đánh giá bài thơ này cao như vậy,

Phải biết người trước mặt chính là Giao Châu đệ nhất tài tử.

- Bỉnh Khiêm huynh, mặc dù bài thơ này không tệ lắm, nhưng Bỉnh Khiêm huynh hẳn là rất dễ dàng làm ra bài thơ vượt qua nó chứ.
Trần Tuấn cười nói.

Nguyễn Bỉnh Khiêm lắc đầu cười khổ một cái
-trần Huynh quá để mắt ta rồi, cho dù là ta nếu muốn viết ra một bài thơ có thể so sánh với bài thơ này cũng cần không ít thời gian,
hơn nữa đây chỉ là một bài thơ không hoàn chỉnh mà thôi,nếu như là hoàn chỉnh e rằng ta cũng không bằng.


Trần Tuấn nghe vậy không khỏi có chút khiếp sợ nhìn Nguyễn Bỉnh khiêm, một lúc lâu sau mới thốt lên
-không khoa trương như vậy đi.

Nguyễn Bỉnh Khiêm lắc đầu một cái không nói gì nữa,

-đúng rồi Trần Huynh ngươi đã tra ra chủ nhân bài thơ này chưa.

-chưa tra được,chỉ biết người kia gọi là Lý Dật, nghe nói bài thơ này là của hắn tặng cho Đàm tiểu thư.
-Lý Dật sao, trước giờ chưa từng nghe nói.
Nguyễn Bỉnh Khiêm có chút nghi hoặc nói
-ta cũng cảm thấy rất kì lạ, theo lí mà nói người có thể làm ra bài thơ này hẳn không phải hạng người vô danh, nhưng hắn lại thật sự vô danh như vậy.
Trần Tuấn bất đắc dĩ nói.




-tại sao lại không mở cửa, chẳng lẽ là vì hôm qua bị tỷ tỷ hành hạ sao.
Mặc Ly nghi hoặc nhìn về phía Mĩ Vị Tửu lâu
-được rồi liền đi tìm Trương Minh bọn họ vậy.
Nói xong liền quay đầu bước đi.-di
Vô tình nhìn thấy một cái thân ảnh ở phía trước, Mặc Ly không khỏi đánh run một cái vội vàng quay người lại đằng sau nhanh chóng bước đi.uu
-Mặc ca ca, đừng đi,đợi muội.

Một thiếu nữ nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi,khuôn mặt béo tròn,khổ người số với Đại hán đều phải lớn hơn gấp đôi cực kỳ vui vẻ hô lên.

Mặc Ly nghe được phía sau truyền đến tiếng nói của thiếu nữ, trong lòng không khỏi hô một tiếng hỏng bét,

Quay đầu lại phía sau nhìn về thiếu nữ đang vội vàng đuổi theo phía sau, do dùng sức chạy mà từng khối thịt mỡ trên người không ngừng rung rung lên.
MặcLy không khỏi đánh rùng mình một cái, vội vàng cắn chặt hàm răng, cố gắng dùng đến cả sức lực ăn cơm của mình liều mạng chạy về trước.


Sa tiểu Mỹ nhìn lấy Mặc Ly thân ảnh càng lúc càng xa, không khỏi gấp đến dậm chân, dùng một cái tay lên lau mồ hôi trên mặt, tức giận nói
-Mặc Ly ngươi đừng hòng thoát khỏi ta,
Nói xong liền tức giận đi về phía Mặc Phủ.

Nhìn về sau không còn thấy Sa Tiêu Mỹ đuổi theo nữa lúc này Mặc Ly mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm,
-may mắn mà chạy thoát nếu không hậu quả đó...
Mặc Ly đánh rùng mình một cái cũng không dám nghĩ tiếp nữa,

Chập tối
-công tử, Trương Đại thúc,các ngươi đã về.
Đàm yên nhìn lấy hai thân ảnh đang từ phía ngoài cổng đi vào, vui vẻ hô lên.
-yên nhi, trời lạnh thế này sao lại đứng ở đây.
Lý Dật trách móc nói.

Đàm yên lè lưỡi một cái cúi đầu nói
-yên nhi muốn đợi công tử về.

Lý Dật trong lòng không khỏi một trận ấm áp, nơi này càng lúc càng khiên hắn cảm nhận được mùi vị của nhà.

-lần sau không được như vậy nữa, biết chưa.

- công tử. Yên nhi biết rồi.
Đàm yên ủy khuất nói

-yên nhi cô nương, ngươi tốt
Trương lực cười ngây ngô nói
-trương đại thúc, tốt
Đàm Yên có chút khẩn trương nói.

-yên nhi cô nương ngươi cũng đừng gọi ta là đại thúc nữa, giống như tiểu dật gọi là Trương đại ca đi.
Trương Lực cười hào sảng nói, mỗi lần nghe Đàm yên gọi hắn là đại thúc trong lòng liền có chút là lạ.

Vẫn là gọi Trương Đại cả tương đối dễ nghe.

-biết rồi, Trương Đại thúc.
Đàm yên nhu thuận nói.

Trương Lực -...
Lý Dật nén cười nhìn hai người,tiến lên vỗ vai Trương Lực nói
-nào Trương đại thúc,đưa máy may vào trong nhà đi.

Trương Lực trên trán nổi lên vài sợi hắc tuyến, trừng mắt nhìn Lý Dật một cái.





Nhìn theo bóng lưng Trương Lực rời đi, Đàm yên có chút hiếu kì chỉ máy may một cái nói
-công tử, cái này là cái gì vậy.
-không phải muội nói muốn may y phục sao,nó có thể giúp muội máy y phục.
Lý Dật cười thần bí nói.
-may y phục,công tử cái này sao có thể may y phục được.
Đàm Yên không khỏi nghi ngờ sờ sờ một chút máy may,nói
-haha đợi một chút ăn cơm xong,ta sẽ cho muội thấy sự lợi hại của nó.
Lý Dật cười haha nói
-Biết rồi,công tử
Đàm Yên nhu thuận gật đầu.


Ăn cơm xong, Lý Dật để cho Đàm yên lấy ra một miếng vải và Kim chỉ, sau đó bắt đầu hướng dẫn Đàm Yên sử dụng máy may.


Nhìn lấy cái thứ đồ vật làm bằng sắt này lại có thể thật sự giúp nàng may y phục, Đàm Yên không khỏi hoảng sợ lùi lại một bước lắp bắp nói.
-công...công tử... tại sao cái thứ này lại có thể biết may vá...có phải hay không bên trong nó có Yêu quái..

-yêu quái
Lý Dật sững sờ một cái,sau đó dở khóc dở cười nhìn nàng,trêu đùa nói
-đúng vậy á,bên trong nó thật ra là có yêu quái,..yêu quái thấy Yên nhi may y phục thật phục thật mệt liền chui vào cái thứ này đến giúp Yên nhi.
-thật sao, yêu quái,còn sẽ biết giúp người sao..

Đàm yên có chút khẩn trương nói.

-ách
Vốn chỉ định đùa nàng một chút không ngờ nàng lại là thật

Lý Dật không khỏi nhớ đến một câu nói Ở thế kỷ hai mươi mốt
Khi bạn nói dối bạn sẽ phải tìm càng nhiều lời nói dối hơn để giải thích cho lời nói dối đó.

-tất nhiên rồi,yêu quái cũng giống người cũng phân ra yêu quái xấu và yêu quái tốt.
Lý Dật xoa xoa đầu nàng nói

Đàm yên gật đầu một cái chỉ vào máy may nói
-công tử cái này là yêu quái tốt giống như công tử ngươi là người tốt phải không.

Lý Dật bất đắc dĩ nhìn nàng, dây còn là lần đầu tiên có người so sánh hắn với yêu quái.
-đúng vậy, nhưng yên nhi,con yêu quái còn chưa tặng chưa muội được.
-ồ
Đàm Yên có chút thất vọng nhìn về phía máy may.

-được rồi,Yên nhi đừng buồn ngày mai ta sẽ tặng muội một cái khác có được hay không.
Lý Dật trìu mến nhìn nàng nói.

Đàm Yên nghe vậy liền có chút chờ mong nhìn Lý Dật
-công tử thật sao.
-tất nhiên rồi,ta có lừa muội bao giờ sao.
Đàm Yên nghe vậy liền vui vẻ nhảy cẩng lên.



***
Hôm nay mói đăng chương được mọi người thông cảm, mấy ngày hôm nay mất điện đều cảm gác sắp phát điên