Chuơng 46: Đàm phán (tiếp)

Tiểu Thư Sinh Nghịch Tập Chi Đồ

Chuơng 46: Đàm phán (tiếp)

Đàm Như Nguyệt nhìn lấy máy may,trầm tư nói
- Lý công tử, không biết máy may này công tử có bao nhiêu
Lý Dật sũy nghĩ một chút,nói
- muốn tạo ra thứ này có chút khó khăn, hơn nữa còn tốn hao rất nhiều tài liệu và công sức, cho ta mười lăm ngày ta có thể chuẩn bị 30 cái.

-ba mươi cái...
Đàm Như Nguyệt có chút kích động nói, nàng có chútkhông ngờ được cái thứ thần kỳ này lý Dật lại có tgeer có nhiều như vậy.
- đúng vậy,có chút hơi ít, về sau ta sẽ cố gắng chế tạo nhiều một chút.

Đàm Như Nguyệt hít sâu một hơi,ổn định lại tâm trạng của mình,nói
-không biết công tử, muốn ra giá bao nhiêu,
Lý Dật nghe vậy có chút ngẩn người, một lúc sau mới kịp phản ứng nói
- không,không,,tiểu thư hiểu nhầm ý ta rồi,
- hiểu nhầm, vậy ý công tử là..
Đàm Như Nguyệt,ngạc nhiên,nói
- ta muốn hợp tác với tiểu thư.
Lý Dật mỉm cười nói.

Đàm Như Nguyệt nghe vậy liền nhìn vào máy may lâm vào trầm tư, một lúc sau mới nói
-được ta đồng ý, còn có lợi nhuận không biết công tử muốn phân chia thế nào.
- năm thành.

Lý Dật mỉm cười,giơ năm ngón tay lên
- năm thành,tại sao ngươi không đi cướp đi.

Không đợi Đàm Như Nguyệt trả lời,Đinh Duyệt liền tức giận nói
-Đinh tiểu thư, ta là đang bàn chuyện làm ăn với Đàm tiểu thư, không phải với ngươi, mời ngươi xen vào.
- ngươi..
Đinh Duyệt nghiến chặt hàm răng, tức giận mắng
- Đinh tiểu thư..
Tiểu hoàn kéo kéo tay áo của Đinh Duyệt.
- t iểu Hoàn bỏ tay ra, để ta cho tên này một bài học.

- được rồi Tiểu Duyệt..
Đàm Như Nguyệt nhíu mày nói
- Lý công tử, mặc dù máy may này rất thần kỳ, nhưng ngươi đòi năm thành không khỏi có chút cao.

- Đàm tiểu thư đừng nóng vội, truớc hết xem thứ này đã.
Nói xong Lý Dật bèn móc mấy tờ giấy từ trong ngực ra trải trên bàn



Đàm Như Nguyệt nhìn lấy nội dung trọng bức hoạ nghĩ hoặc nói
- đây là...
Lý Dật chỉ vào một bản vẽ, cười nói.
- nó gọi là bản thiết kế, chỉ cần dựa vào nó mà chế tạo y phục là được.
Đàm Như Nguyệt kinh ngạc cầm lên tờ giấy, nhìn kĩ, nhíu mày nói
- y phục này có chút kì quái.
Lý Dật nhìn tờ giấy mỉm cười nói
-cái này gọi là sườn xám, mặc lên người nữ tử sẽ rất đẹp.

Đàm Như Nguyệt khuôn mặt có chút đỏ mặt lên, nói
-y phục ngắn như vậy, làm sao có thể mặc.
- tất nhiên là không phải cho nữ tử bình thường mặc, cái này là dành cho những nữ tử Thanh lâu.

Sự thật chứng minh rằng người có thể trở thành gia chủ của một gia tộc buôn bán, đều cực kỳ có ánh mắt kinh doanh.

Không phải sao lúc này Đàm Như Nguyệt ánh mắt liền bắt đầu sáng lên nhìn vào tờ giấy
-nếu là bán cho nữ tử Thanh lâu, hẳn là sẽ rất được hoàn nghênh.

Đinh Duyệt nghe hai người trò chuyện liền tò mò tiến lên nhìn vào tờ giấy,
-xì, biến thái
Nhìn thấy nội dung trong tờ giấy này, khuôn mặt đỏ bừng lên tức giận mắng một tiếng,
Trong lòng càng thêm khẳng định Lý Dật là sắc lang.

Ánh mắt nhìn về phía Lý Dật càng biến trở nên cảnh giác đề phòng cùng với tức giận

Cảm nhận Được ánh mắt của nàng Lý Dật không khỏi sờ sờ lên mũi một cái

Không phải liền là một cái sườn xám sao làm gì nhìn ta như vậy

Hắc nếu như cho ngươi nhìn mấy bộ váy ngắn của nữ sinh thế kỷ 21 không biết ngươi còn bộ dạng gì

Thật không biết thưởng thức nghệ thuật.

Đàm Như Nguyệt lại cầm một tờ giấy lên hỏi
- lý Công tử, vậy còn cái này.
- bộ y phục đó chúng ta có thể bán cho các tiểu thư những nhà quản lại hoặc những nhà giàu có,
Phía bên dưới y phục chúng ta có thể một tờ giấy có viết một cái cố sự như là đây y phục mà mà hôm chức nữ xuống trần tắm rưả rồi gặp ngưu lang đã mặc.

Đàm Như Nguyệt càng nghe đôi mắt càng sáng lên, bùi ngùi nói
-Lý Công tử, không đi làm thương nhân thật phí phạm tài năng.
Lý Dật
-...

Không phải muốn mắng ta là gian thương sao, có cần phải phải uyển chuyển như vậy không.


Sau đó Lý Dật liên giới thiệu cho nàng hết các loại y phục cùng với cố sự của chúng.

-Đàm tiểu thư, không biết chúng ta có thể hợp tác hay không
Lý Dật nhìn Đàm Như Nguyệt tràn đầy tự tin nói

-đương nhiên là có thể,
Đàm Như Nguyệt mỉm cười nói
-nhưng ta cũng có một điều Kiện công tử chỉ có thể hợp tác với Đàm gia chúng ta.

Lý Dật trầm ngâm một lát, rồi sảng khoái nói
-có thể, nhưng có một cái tiểu điều kiện muốn tiểu thư đáp ứng.
-lại điều Kiện ngươi có hết hay không vậy
Đinh Duyệt tức giận bất bình nói

Lý Dật cũng cảm giác có chút xấu hổ,
Nhưng sống hai đời rồi bản lĩnh khác,là luyện không ra nhưng da mặt thì lý Dật chưa Từng sợ ai,
Giả vờ như không nghe thấy gì Lý Dật nhìn Lấy Đàm Như Nguyệt nói

-không biết ý của, Đàm tiểu thư là..

Đàm Như Nguyệt vó chút nhíu mày nói
-không biết công tử còn có điều kiện gì.

-ta muốn đợt thợ may đầu tiên phải ưu tiên chọn người trong thôn của ta

Đàm Như Nguyệt nghe vậy đôi mi thành tú mới có chút giãn ra, trong lòng cũng thở ra một hơi

Thì ra chỉ là chuyện này, nàng còn nghĩ Lý Dật lại muốn dở công phu sư tử ngoạm

-có thể, không biết công tử ở thôn nào
-ta ở Mã thôn

Lý Dật mỉm cười nói

Từ khi hắn xuyên không đến nơi này, mặc dù thời gian chưa lâu, không nói có tình cảm thắm thiết gì với thôn xóm, dù sao hắn cũng rất ít ở trong thôn, nhưng mà chuyện này cũng không phải khó khăn gì, giúp được thì giúp
Hơn nữa tiện nghi người khác còn không bằng tiện nghi người mình

****
Khả năng còn một chương