Chương 221: Ngươi Cứ Đợi Đó
Sát ý có dâng, sát tâm có trào, nhưng đến cuối cùng chúng cũng bị đánh tan đi. Bởi độc tố.
Huyết độc, nó đã bắt đầu bộc phát.
"Sư phụ!".
Chứng kiến dòng máu đỏ tươi vừa tràn ra khỏi miệng Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư quên luôn sợ hãi, lập tức lao tới bên giường.
"Sư phụ! Sư phụ!".
"Phải rồi, liệu thương... Ta phải giúp người liệu thương...".
"Nhớ" lại nhiệm vụ của mình, Lăng Tiểu Ngư khẩn trương chỉnh lại tư thế cho ân sư, bắt đầu điều động linh lực, chiếu theo những căn dặn trước đó của nàng mà tiến hành chữa trị...
...
Quá trình trấn áp độc tố đã diễn ra khá lâu, những hai canh giờ mới kết thúc. Và khi nó kết thúc thì cũng là lúc linh lực trong người Lăng Tiểu Ngư đã gần như cạn kiệt.
Chẳng có gì lạ. Lăng Tiểu Ngư là ai chứ? Hắn bất quá chỉ là một tên đệ tử chân truyền với tuổi đời chưa đến ba mươi của Thiên Kiếm Môn. Tu vị của hắn, bất quá chỉ là vấn đỉnh trung kỳ. Giúp một vị chân nhân hậu kỳ trị liệu, đó thực sự là việc quá sức. Kể cả khi nó có vô cùng đơn giản đi nữa.
Thành thật mà nói thì trong suốt quá trình chữa trị, Lăng Tiểu Ngư đã phải rất cố gắng mới kiên trì được đến giây phút cuối cùng mà không để xảy ra bất cứ một sai sót nào.
May mắn, trời không phụ người có tâm, sau tất cả, mọi thứ đều hoàn hảo. Huyết độc trong người Lăng Thanh Trúc, nó hiện đã an tĩnh trở lại. Dược lực của Cửu Dương Chân Hoàn cũng là như thế, đã được luyện hoá hoàn toàn...
...
Khí sắc đã tốt lên thấy rõ, Lăng Thanh Trúc chầm chậm mở ra đôi mắt. Nàng nhìn đứa đệ tử trung hậu vẫn còn đang ngồi trước mặt, quan sát một hồi thì bỗng chợt mím môi.
"Tiểu Ngư Nhi, tại sao ngươi lại chảy máu mũi?".
Chảy máu mũi?
Lăng Tiểu Ngư nghe xong thì ngờ vực, đưa luôn cánh tay lên mũi, quẹt ngang một đường. Chừng hạ xuống xem thì... Quả như Lăng Thanh Trúc nói, mũi hắn đúng là có máu đang chảy.
"Sư phụ, đệ tử...".
"Lăng... Tiểu... Ngư...".
Lăng Thanh Trúc cố sức nghiến răng, phát từng tiếng một: "Nói. Ngươi có phải... có phải đã nghĩ bậy hay không?!".
"Sư...".
Lăng Tiểu Ngư theo phản xạ rời khỏi chiếc giường, lắc đầu nguầy nguậy: "Sư phụ, đệ tử... đệ tử không có!".
"Không có?" - Lăng Thanh Trúc tiếp tục chất vấn - "Nếu không nghĩ bậy thì tại sao ngươi lại chảy máu mũi?".
"Đệ tử...".
"Lăng Tiểu Ngư, ta muốn giết ng... khục khục...".
"Sư phụ!".
...
...
Sau bao khó khăn vất vả, đủ loại tâm tình, quá trình trị liệu rốt cuộc cũng chính thức khép lại. Tất nhiên là tạm thời.
Huyết độc mà Đồ Tam Nương ban tặng há đâu đơn giản?
Cửu Dương Chân Hoàn phẩm cấp đúng rất cao đấy, nhưng muốn trấn áp huyết độc, một viên còn lâu mới đủ. Theo như tính toán của Lăng Thanh Trúc thì tối thiểu phải là mười viên. Như vậy cũng tức là nói, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn cần sự trợ giúp của Lăng Tiểu Ngư thêm chín lần nữa.
Chín, con số không lớn. Trước đó, Lăng Thanh Trúc cũng cho là như vậy, chẳng quá để tâm. Có điều bây giờ, nàng lại hết sức bận lòng.
Quá trình chữa trị, nó "khó khăn" hơn nàng tưởng rất nhiều. Nàng đã không lường được khi mình phơi bày thân thể, "sự cố" sẽ phát sinh nhiều tới như vậy. Và nàng, nàng sẽ cảm thấy xấu hổ tới như vậy.
Yêu ma quỷ quái, bất kể có hung hăng tới đâu, bộ dạng có gớm ghiếc cỡ nào, Lăng Thanh Trúc nàng đều chưa bao giờ sợ hãi. Nam nhân nhân loại? Càng không đáng nhắc.
Trong thiên hạ, trừ bỏ Âm Thiên Chiếu - tông chủ Huyết Linh Tông - đã sớm bị tiêu diệt ra thì làm gì còn có nam nhân nào áp chế được nàng? Ngay đến Cơ Thành Tử còn phải ăn trái đắng của nàng nữa là.
Nói tóm lại, kể từ thời điểm tiếp nhận vị trí phong chủ Trúc Kiếm Phong, Lăng Thanh Trúc nàng đã luôn đứng trên kẻ khác, chưa một nam nhân nào có đủ bổn sự khiến nàng phải mất đi kiểm soát.
Vậy mà hôm nay...
Lần đầu tiên Lăng Thanh Trúc nàng đã biết thế nào là tận cùng xấu hổ. Lần đầu tiên nàng phải bất lực ngồi nhìn, thương tâm bật khóc...
Là ai? Ai đã khiến nàng trở nên mềm yếu và đáng thương như thế?
Chính là Lăng Tiểu Ngư, tên đồ đệ thật thà ngốc ngếch của nàng...
Đệ tử ư? Trải qua một đêm xấu hổ nhường ấy, Lăng Thanh Trúc nàng khó lòng còn có thể xem hắn là đệ tử như trước được nữa.
Đệ tử thì cũng là nam nhân a. Mà đã là nam nhân, mấy kẻ lại chẳng động tâm trước một nữ nhân xinh đẹp đang khoả thân phơi bày mọi thứ ngay trước mặt?
Nên nhớ, Lăng Tiểu Ngư hắn không phải hoà thượng, cũng không phải thánh nhân. Hắn chỉ là một tu sĩ bình thường với tu vị yếu kém, định lực mỏng manh. Hắn làm sao kiểm soát được bản thân mình?
Trong quá trình trợ giúp nàng luyện hoá dược lực, trấn áp độc tố, đã không ít lần hắn mất bình tĩnh rồi a. Ngay đến máu mũi còn chảy ra kia mà...
"Hừ... Nếu mà hắn trấn định được thì đã chẳng đụng chạm ta như vậy. Và ta, ta cũng sẽ không bối rối, khó xử tới như vậy".
"Lăng Tiểu Ngư, tiểu tử ngươi đã biến ta thành một kẻ thảm hại chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống... Tất cả đều là lỗi của ngươi...".
"Lăng Tiểu Ngư à Lăng Tiểu Ngư, tiểu tử ngươi cứ đợi đó. Tới lúc có thể điều động được linh lực, Lăng Thanh Trúc ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi. Cả vốn lẫn lời".