Chương 223: Khang Phục

Tiên Môn

Chương 223: Khang Phục

Sáng hôm sau.

Khi mặt trời đã lên được tầm một sải tay thì cũng là lúc Lăng Tiểu Ngư bắt đầu cựa quậy. Kèm theo một tiếng "ưm" khẽ, đôi mắt thâm quầng của hắn cũng từ từ mở ra.

Vị trí hắn nằm vẫn y như cũ, trên nền nhà. Thế nhưng gối chăn thì... Hắn nhớ rõ là tối qua, lúc Lăng Tiểu Ngư hắn thiếp đi, trên nền nhà vốn dĩ làm gì có chăn gối.

"Chắc là sư phụ đã kê gối và đắp chăn cho ta".

"Sư phụ đối với ta thật tốt".

Nghĩ tới ân sư, Lăng Tiểu Ngư mới đưa mắt tìm kiếm. Phát hiện chiếc giường đã trống không tự bao giờ, lúc này hắn mới mau chóng đứng dậy, hướng bên ngoài bước ra.

Rất nhanh, thân ảnh Lăng Thanh Trúc đã hiện lên trong tầm mắt hắn.

Thì ra Lăng Thanh Trúc nàng cũng chẳng đi đâu xa, vẫn ở bên trong căn nhà thôi. Hiện tại, nàng chính là đang cùng với Tô Phúc Đường ngồi trò chuyện với nhau.

...

Nhận ra sự có mặt của Lăng Tiểu Ngư, phía bên này, Tô Phúc Đường xoay đầu lại, mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Ngư, đệ dậy rồi à?".

"Đệ", tiếng xưng hô khá là thân mật. Dù vậy, Lăng Tiểu Ngư cũng không thấy có gì bất ổn. Hai tháng, ngần ấy thời gian đã là quá đủ cho hắn làm quen rồi.

Lại nói, lối xưng hô này vốn dĩ chẳng do Tô Phúc Đường khởi xướng, là bởi do sư phụ hắn đề nghị đấy.

Khoé môi nhếch nhẹ, Lăng Tiểu Ngư gật đầu với Tô Phúc Đường: "Phúc Đường tỷ, tỷ dậy sớm".

"Khục...".

Khá "trùng hợp", thời điểm Lăng Tiểu Ngư vừa mới dứt câu thì nơi đối diện, một tiếng ho vì sặc nước cũng cất lên. Chủ nhân thanh âm, dĩ nhiên không phải Tô Phúc Đường.

Đem tách trà trên tay bỏ xuống, Lăng Thanh Trúc quay người lại. Nàng liếc Lăng Tiểu Ngư, ý tứ chê trách: "Tướng công, chàng có biết là mặt trời đã lên từ lâu lắm rồi không?".

"Không phải Phúc Đường tỷ dậy sớm mà là do chàng dậy quá muộn".

"Thanh Trúc, muội sao lại trách Tiểu Ngư đệ?".

Tô Phúc Đường cười cười, bảo: "Tiểu Ngư đệ dậy trễ, tất cả còn không phải do muội ư".

"Do muội?".

Lăng Thanh Trúc nghi hoặc: "Tại sao lại do muội? Đêm qua muội cũng đâu có làm gì chàng ấy".

Tô Phúc Đường: "...".

Lăng Tiểu Ngư: "...".

...

Có một điều mà cả Lăng Tiểu Ngư và Tô Phúc Đường đều buộc phải công nhận, đó là phong cách đối đáp của Lăng Thanh Trúc đôi khi rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

"Đêm qua muội cũng đâu có làm gì chàng ấy"? Nói thế khác nào bảo ngoại trừ đêm qua thì mọi khi vẫn thường "làm gì" đó?

"Hừm...".

Tô Phúc Đường che tay hắng nhẹ, trực tiếp nói thẳng chứ không dám vòng vo khúc nào nữa: "Thanh Trúc, ý ta là... Ừm, Tiểu Ngư đệ dậy trễ, nguyên do hẳn vì đã quá quan tâm chăm sóc cho muội. Dạo này ta thấy đệ ấy đã tiều tụy đi khá nhiều".

"Tiều tụy?".

Lăng Thanh Trúc ngó qua nhìn Lăng Tiểu Ngư, nhưng rất nhanh đã lại quay mặt đi nơi khác, miệng lẩm bẩm: "Bộ nhiều tới vậy sao...".

"Hì...".

Ngồi bên cạnh, Tô Phúc Đường nhẹ lắc đầu. Nàng chuyển thân đứng dậy, đoạn bảo: "Được rồi. Phu thê hai người cứ ở đây trò chuyện, bây giờ ta phải xuống bếp".

"Phúc Đường tỷ, để muội xuống giúp tỷ".

Câu còn chưa dứt thì Lăng Thanh Trúc đã nhấc mông khỏi ghế, nhưng vừa định bước theo thì đã liền bị Tô Phúc Đường ngăn lại. Tô Phúc Đường trách cứ: "Coi muội kìa, mới xuống giường được đã không chịu an phận rồi".

"Hừm, sức khoẻ của muội còn yếu như vậy thì giúp được cái gì chứ? Được rồi, muội cứ yên ổn ngồi ở đây cho ta nhờ. Ta cũng không muốn bị Tiểu Ngư đệ giận hờn trách móc đâu".

"Cái gì mà giận hờn trách móc... Chàng ấy dám sao...".

...

...

Mặc dù Lăng Thanh Trúc đã cố nài nỉ nhưng Tô Phúc Đường vẫn trước sau như một, thủy chung không đồng ý để nàng xuống bếp cùng mình. Bất đắc dĩ, Lăng Thanh Trúc đành phải thuận theo, ở lại trò chuyện với Lăng Tiểu Ngư - vị tướng công trên danh nghĩa của mình.

Thái độ hờ hững, họ Lăng gõ gõ ngón tay xuống bàn, bảo với người đang đứng gần đó: "Ngồi xuống đi".

...

"Sư...".

Lăng Tiểu Ngư sau khi an vị trên ghế, vừa mở miệng, còn chưa kịp nói đến âm thứ hai thì đã bị Lăng Thanh Trúc ra dấu bảo im lặng.

Nàng nhướn mày, dùng thuật truyền âm: "Sư cái đầu ngươi. Đã nhắc bao nhiêu lần rồi, quan hệ của chúng ta bây giờ là phu thê. Ngươi phải gọi ta là nương tử".

"Nhưng mà...".

Học theo ân sư, Lăng Tiểu Ngư cũng sử dụng truyền âm nhập mật: "Sư phụ, tình trạng của người không phải đã tốt hơn rồi ư? Chúng ta tại sao còn đóng giả phu thê?".

"Không đóng giả phu thê thì đóng giả cái gì? Tỷ đệ? Bộ mặt mũi chúng ta giống nhau lắm chắc?... Một con công với một con gà, nói ra ai tin là cùng chung huyết thống...".

"Sư phụ, ý đệ tử không phải như vậy. Ý đệ tử là...".

"Là? Là cái gì? Ngươi không thể nói luôn một lần được à?".

Chả buồn chấp thái độ thiếu thân thiện của sư phụ mình, Lăng Tiểu Ngư trực tiếp nói thẳng: "Sư phụ, hiện tại người đã có thể sử dụng lực lượng, đã đến lúc chúng ta nên trở về Thiên Kiếm Môn. Chúng ta đâu cần đóng giả phu thê nữa".

"Trở về Thiên Kiếm Môn?".

Lăng Thanh Trúc hỏi lại: "Tiểu Ngư Nhi, ai bảo với ngươi là bây giờ chúng ta sẽ trở về Thiên Kiếm Môn?".

...