Chương 229: Một Sớm Thanh Bình
"Ríu rít...".
Ngoài hiên, trên tán cây dại, một bầy chim đang thi nhau ca hát. Thanh điệu rất đỗi vui tai. Chúng hết đứng cành này lại chuyền sang cành nọ, cứ vậy mà râm ran liên tục...
Chợt, một con chim trong bầy tách ra, bay thẳng về phía bên hông căn nhà, cuối cùng chững lại ở ngoài khung cửa, nơi mà Lăng Thanh Trúc đang đứng nhìn ra.
Vươn tay đen chú chim nọ bắt lấy, Lăng Thanh Trúc dịu dàng vuốt ve, mặc cho nó cố vùng vẫy muốn bay đi.
"Chú chim nhỏ, đã bị ta thao túng rồi mà còn muốn chạy à?".
"Ngoan. Chơi với ta một lúc nào".
"Chíp chíp...".
"Chíp...".
Liên tiếp là những lời kháng nghị của chú chim tội nghiệp. Nhưng, có kêu la nhiều hơn nữa cũng chả để làm chi. Bởi lẽ, Lăng Thanh Trúc, nàng căn bản đâu có nghe.
Phản kháng mặc người, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn cứ theo ý mình mà làm. Tay trái nắm giữ trong khi tay phải thì duỗi ra, nàng dùng một ngón tay dí dí vào đầu chú chim nhỏ, khiến nó phải gồng mình chống đỡ.
"Chíp! Chíp!".
"Chíp...!".
...
"Chíp chíp..." Lăng Thanh Trúc nhại lại tiếng kêu của con vật bé nhỏ trong tay mình, miệng cười khúc khích.
Hiếp đáp hồi lâu, tận đến khi chú chim tội nghiệp vì quá uất ức mà kêu loạn cả lên thì lúc này họ Lăng mới chịu dừng tay.
"Hì hì... Chú chim nhỏ, đừng có khóc mà. Người ta chỉ trêu ngươi có một chút thôi".
"Chíp chíp! Chíp...!".
"Chà... Tiểu tử ngươi vẫn còn tức giận à? Sao lại giống trẻ con quá vậy...".
"Được rồi. Ngoan nào...".
Trái hẳn vừa rồi, lần này, động tác của Lăng Thanh Trúc đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cử chỉ, nó thật hết sức từ ái.
Ngón tay lướt trên lớp lông vũ mềm mại, hành động áp má kề môi... Ôi, chúng mới dịu dàng làm sao. Hình ảnh này, dám cá là chưa từng có ai nhìn thấy ở Lăng Thanh Trúc.
Lăng Tiểu Ngư ư? Hắn cũng là lần đầu tiên bắt gặp đấy.
Lúc nãy, thời điểm vừa mở mắt ra, sau khoảnh khắc hoảng hốt rồi suy tư ngắn ngủi thì đôi mắt hắn, chúng đã nhanh chóng cố định luôn trên người Lăng Thanh Trúc. Từng cử chỉ, từng lời nói của nàng, hết thảy hắn đều không bỏ sót một chút nào, dù là nhỏ nhất.
Cảm xúc của hắn lúc này, nó êm đềm lắm. Chẳng hiểu tại sao khi chứng kiến bộ mặt dịu dàng của "thiếu nữ" ấy, trong lòng hắn lại đột nhiên bình yên đến lạ...
...
Lăng Tiểu Ngư đã ngồi đấy thơ thẩn cả một đỗi lâu, và chắc chắn là sẽ còn lâu hơn nữa nếu không có sự can thiệp từ Lăng Thanh Trúc.
Sau khi đem chú chim nhỏ tội nghiệp thả đi, Lăng Thanh Trúc xoay người lại, nhìn tên đồ đệ của mình, thanh âm lạnh nhạt: "Nhìn đủ chưa?".
Hệt như kẻ trộm vừa bị bắt quả tang, Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, thần tình bối rối: "Sư phụ, đệ tử... Xin lỗi...".
"Hứ...".
Lăng Thanh Trúc khoanh tay trước ngực, bắt đầu giáo huấn: "Tiểu Ngư Nhi, ta biết là định lực của ngươi kém, nhưng cũng không nên kém tới mức này chứ".
"Ta biết là khuôn mặt ta rất đẹp, dáng người cũng rất dụ nhân, nhưng tiểu tử ngươi cũng đừng hễ ra là nhìn ta chằm chằm như vậy a... Tiểu Ngư Nhi, bộ ngươi thực muốn ta cắt?".
Cắt?
Nhớ lại tràng cảnh đêm qua, Lăng Tiểu Ngư lập tức lắc đầy nguầy nguậy.
Thấy hắn biểu hiện như vậy, Lăng Thanh Trúc lúc này mới tỏ ra vừa ý: "Tiểu Ngư Nhi, biết sợ là tốt. Đêm qua chỉ là màn cảnh cáo thôi đấy, nếu tiểu tử ngươi còn dám có những ý nghĩ đen tối... Hừ hừ... Liệu hồn đấy".
Nói đoạn, nàng đưa tay che miệng, ngáp dài một tiếng. Ngáp xong thì bảo: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi mau rửa mặt đi. Hôm nay chúng ta sẽ đi dạo".
Đi dạo?
Lăng Tiểu Ngư không khỏi nghi hoặc: "Sư phụ, tối qua người không phải nói là hôm nay chúng ta sẽ trở về Thiên Kiếm Môn sao?".
"Trước khi trở về không thể đi dạo được à?... Hiếm khi ghé chốn thế tục phàm nhân, cứ đi thăm thú một vòng đã rồi hẳn trở về".
...
Vài phút sau.
Vị trí vẫn như cũ, là gian phòng chật hẹp của sư đồ họ Lăng. Nhưng thay vì bề bộn giống trước, gian phòng bây giờ đã gọn gàng hơn rất nhiều.
Tiến đến bên chiếc giường đơn sơ bình dị, Lăng Thanh Trúc khẽ động thần niệm, lấy từ trong giới chỉ ra một mớ đồ vật.
Không phải linh đan, chẳng phải phù bảo, đơn giản chỉ là vàng bạc châu báu - những món đồ rất đỗi tầm thường trong mắt tu sĩ mà thôi.
"Sư phụ, là để tặng cho gia đình Phúc Đường tỷ phải không?".
Đáp lại Lăng Tiểu Ngư là một cái gật nhẹ. Lăng Thanh Trúc vừa đem châu báu gom xếp vừa nói: "Chúng ta đã nương nhờ bọn họ lâu như vậy, số châu báu này cói như là để báo đáp".
"Sư phụ...".
Liếc thấy đồ nhi muốn nói lại thôi, Lăng Thanh Trúc chủ động mở lời: "Sao? Có phải tiểu tử ngươi cho rằng ta rất keo kiệt?".
Chẳng đợi Lăng Tiểu Ngư trả lời thì nàng đã nói tiếp: "Tiểu Ngư Nhi, 'thất phu vô tội, hoài bích có tội'. Bọn họ chỉ là những người bình thường, tặng cho họ bảo vật chưa hẳn đã tốt. Nói không chừng, bảo vật chúng ta tặng còn có thể đưa tới hoạ sát thân cho họ".
"Phàm nhân có thế giới của phàm nhân. Số vàng bạc châu báu này trong mắt tu sĩ chúng ta quả thật chả đáng gì, nhưng đối với người thế tục thì lại rất hữu ích. Chí ít, với bao nhiêu đây, cả nhà Tô Phúc Đường có thể sống sung túc đến hết đời".
...
p/s: Mình đang tích chương, đợi sang đầu tuần up luôn một thể. Dự tính chắc khoảng mười tám, hai chục chương gì đấy