Chương 44: Trơ Trẽn Cưỡng Gian
Cũng giống như tu tiên giả, yêu ma quỷ quái phàm nhân không dễ gì thấy được. Những kẻ nhìn thấy, thiết nghĩ đã quên, hoặc không thì cũng chết. Bây giờ, trên đỉnh Thiên Sơn lại đột nhiên xuất hiện hai nữ yêu tinh, chuyện này...
"Ha ha ha!".
Liếc xem nét mặt sợ hãi của Quỷ Bảo và Quỷ Linh Nhi, ngô công tinh Tiểu Mi cười càng to hơn, giọng rất khoái trá.
Hồ yêu Lục Ngọc thì không giống như vậy. Nàng nhẹ lắc đầu, bảo với người bạn đồng hành của mình: "Tiểu Mi, ngươi cũng đừng đem bọn chúng doạ chết".
Tiểu Mi nghe xong, khà ra một tiếng, rất nhanh khôi phục dáng hình nhân loại.
"Lục Ngọc ngươi lo gì chứ. Ta thấy lá gan bọn chúng không nhỏ như vậy đâu".
Lục Ngọc cười nhẹ, không bình luận gì thêm. Nàng mút dầu mỡ trên mấy đầu ngón tay, sau đó đứng dậy đi về phía Quỷ Bảo và Quỷ Linh Nhi.
Theo bản năng, Quỷ Bảo và Quỷ Linh Nhi thụt lùi.
Yêu ma quỷ quái, đấy căn bản không phải những thứ mà hai kẻ phàm nhân thế tục như bọn họ có khả năng chống lại.
"Bình tĩnh. Bọn ta chưa định sẽ ăn thịt các ngươi đâu".
Hồ yêu Lục Ngọc lấy tay vuốt nhẹ lọn tóc mai, nhìn Quỷ Bảo hỏi: "Nói ta nghe. Ở đây là đâu, núi này là núi gì? Thuộc phủ nào châu nào?".
"Hửm? Không nghe ta hỏi sao?".
Đánh không lại, chạy cũng không xong, Quỷ Bảo lúc này tự biết bản thân đã chẳng còn lựa chọn. Hắn hít nhẹ một hơi để lấy lại bình tĩnh, bắt đầu trả lời những câu hỏi của Lục Ngọc.
Kẻ hỏi người đáp, qua tầm một khắc hơn, Lục Ngọc rốt cuộc cũng tỏ vẻ hài lòng. Hiện nàng đã nắm được rõ ràng thông tin rồi.
Đặt mông ngồi lên phiến đá bằng, Lục Ngọc ngoắc tay một cái. Ngay lập tức, từ chỗ bếp lửa, một cái đùi gà liền bay đến. Nàng đưa lên miệng cắn một miếng lớn, nhai qua mấy bận rồi lại tiếp tục hướng Quỷ Bảo hỏi: "Ta nghe nàng ta gọi ngươi là sư phụ, nói vậy các ngươi chính là sư đồ?".
"Phải." Quỷ Bảo gật đầu.
"Ở trên núi này chỉ có hai người các ngươi?" Lục Ngọc lại hỏi.
"Chỉ có hai người chúng ta." Quỷ Bảo hồi đáp.
"Các ngươi sống ở đây bao lâu rồi?".
"Đã được mười lăm năm".
"Mười lăm năm?" Ngô công tinh Tiểu Mi cũng đã tiến lại. Cùng ngồi lên phiến đá bằng, nàng nhận xét: "Đối với thế tục phàm nhân như các ngươi thì thật không ngắn a".
"Chậc... Các ngươi cô nam quả nữ cùng sống chung những mười lăm năm, lại còn cư ngụ trên núi, bên trong thạch động... Hì hì... Khai thật đi, hai người các ngươi có phải đã làm cái chuyện hoan lạc rồi đúng không?".
Làm chuyện hoan lạc?
Quỷ Linh Nhi nghe mấy chữ ấy, dạ liền không yên. Trong lòng nàng có quỷ.
Quỷ Bảo lại khác. Hắn nhíu mày, nói: "Chúng ta là sư đồ, há có thể làm ra chuyện bại hoại đó".
"Ồ, không có sao..." Tiểu Mi liếc qua Quỷ Linh Nhi, cười ý vị: "Ta tin là ngươi không có, nhưng còn nàng thì sao?".
"Ta... Ta đương nhiên không có!" Quỷ Linh Nhi nghe người nhắc đến thì cũng phủ định ngay.
Chỉ là Tiểu Mi lại chẳng tin. Loại sự tình này nàng vốn rất tinh tường. Mới rồi, sự thay đổi trên khuôn mặt, và cả trong ánh mắt của Quỷ Linh Nhi, hết thảy nàng đều đã thấy. Cô gái này rõ ràng có ý với sư phụ của mình.
"Không muốn thừa nhận sao? Để rồi xem...".
Trong đầu không biết nghĩ đến chuyện xấu xa gì mà Tiểu Mi lại đột nhiên che miệng cười khúc khích. Nàng nắm tay hồ yêu Lục Ngọc, kéo đối phương trở lại chỗ bếp than hồng. Ở đó, các nàng tiếp tục ăn uống.
Thời gian lặng trôi, tính đến lúc này thì trăng đã lên cao. Đêm nay là mười lăm tháng tám, ánh trăng so với bình thường thì to và rõ hơn rất nhiều.
Bên trong thạch động, sau khi rượu thịt no say, ngô công tinh Tiểu Mi chợt đứng dậy, đi về phía Quỷ Bảo.
"Ngươi... muốn gì?".
"Hì hì... Không cần sợ. Ta đâu có định ăn ngươi".
Nói đoạn ngô công tinh Tiểu Mi di chuyển cánh tay, hướng đến thắt lưng mình. Điềm nhiên và thong thả, nàng đem chiếc thắt lưng ấy tháo xuống.
Quỷ Bảo há mồm, Quỷ Linh Nhi trợn mắt. Bọn họ không nghĩ ả yêu tinh trước mặt lại muốn làm cái chuyện hoan lạc đó.
Doạ? Nào giống.
Nhìn xem. Sau chiếc thắt lưng thì cả lớp áo bên ngoài cũng đã bị Tiểu Mi trút bỏ. Lúc này tay nàng đang hướng đến chiếc quần mỏng manh bên dưới cởi ra.
"Ngươi... Ngươi tính làm gì?!".
Liếc sang nhìn Quỷ Linh Nhi - kẻ vừa mới khẩn trương lên tiếng, Tiểu Mi một bộ phong tình cười đáp: "Tiểu muội muội, ngươi thấy còn không biết hay sao mà hỏi?".
"Ngươi... Không được động đến sư phụ ta!".
"Ồ..." Gương mặt Tiểu Mi càng nhiều thêm tiếu ý: "Tiểu muội muội, kỳ lạ nha. Sư phụ ngươi còn chưa lên tiếng, ngươi hà tất phải khẩn trương như vậy? Người ta muốn vui vẻ cùng cũng đâu phải ngươi".
"Sao lại không nói gì? Vậy để ta nói hộ ngươi nhé?".
Cũng chẳng đợi Quỷ Linh Nhi hồi âm, Tiểu Mi đã tiếp lời: "Tiểu muội muội, ngươi rõ ràng có tình ý với sư phụ mình, ta nói đúng chứ?".
"Ngươi... Ngươi nói bậy!".
"Không chịu thừa nhận?" Tiểu Mi nhún vai: "Thế thì tùy ngươi thôi. Nhưng mà... đừng có hối hận".
Dứt câu, Tiểu Mi lại đưa tay cởi ra y phục. Chả mấy chốc mà thân thể nàng đã loã lồ, toàn bộ vốn liếng nữ nhân đều phơi bày ra hết.
"Xin ngươi hãy tự trọng!" Chứng kiến hành vi chẳng chút đứng đắn của Tiểu Mi, Quỷ Bảo vội quay đầu sang hướng khác, dùng tay đem nàng đẩy ra.
Tiểu Mi bị người vô tình xô đẩy, dạ thực không vui. Nàng cau mày, bất mãn ra mặt: "Tự trọng? Nó là cái gì? Ăn được không?".
"Thôi đừng có làm bộ nữa. Ta biết nam nhân các ngươi đều giống nhau cả thôi. Ngươi nhìn xem, thân thể ta xinh đẹp gợi cảm như vầy, nữ nhân phàm tục làm sao có thể so được?".
"Nào, lại đây cùng ta vui vẻ. Ta nhất định sẽ cho ngươi được nếm trải cảm giác khoái lạc tiêu hồn...".
"Vô sỉ!".
Bước chân Tiểu Mi khựng lại. Nàng chuyển mắt nhìn Quỷ Linh Nhi, thần tình trở nên bất thiện. Hai tiếng "Vô sỉ" mới rồi chính là từ trong miệng Quỷ Linh Nhi phát ra.
"Hừ!".
Một tiếng hừ lạnh, Tiểu Mi dùng phương thức quỷ dị đem Quỷ Linh Nhi bắt tới, bóp chặt cổ nàng.
"Linh Nhi!".
Khè...!
Quỷ Bảo phản ứng rất nhanh, song động tác của ngô công tinh Tiểu Mi cũng không hề chậm. Mà, nàng đâu có làm gì nhiều, chỉ bất quá há miệng hung hăng khè một tiếng thì đã đem thân mình Quỷ Bảo bức lui ngược về sau rồi.
Thế tục phàm nhân, thế nào có thể chống lại yêu ma.
"Hừm...".
Ngô công tinh Tiểu Mi nắm giữ cái cổ yêu kiều của Quỷ Linh Nhi một lúc thì những ngón tay dần nới lỏng. Nàng cũng chưa muốn hạ thủ ngay. Trong đầu nàng có chủ ý hay hơn.
Chẳng phải nữ nhân này có tình ý với sư phụ của mình, song lại không dám thừa nhận đấy ư? Đã vậy tại sao nàng lại không ở trước mặt mà cùng với sư phụ của đối phương hoan lạc?
Phải nhìn nam nhân mình yêu ân ái với một người con gái khác, cái tư vị này... thiết nghĩ sẽ đau khổ lắm đây.
Sớm tính, ngô công tinh Tiểu Mi vừa đem Quỷ Linh Nhi buông ra thì liền ra tay phong bế huyệt đạo.
Cả người bất động, một ngón tay cũng vô phương điều khiển, Quỷ Linh Nhi càng thêm lo sợ.
"Linh Nhi!".
Soạt!
Một cánh tay trần đưa ra chắn đường Quỷ Bảo. Ngô công tinh Tiểu Mi lắc đầu, nói: "Không tốt đâu".
"Thả nàng ấy ra".
"Yên tâm, sẽ thả. Nhưng...".
Môi cười quyến rũ, Tiểu Mi nhấc chân tiến về phía trước.
"... Trước khi thả nàng, tại sao chúng ta lại không cùng nhau vui vẻ một chút nhỉ?".
"Xin hãy tự trọng!".
"Lại tự trọng?" Tiểu Mi tỏ ra ngán ngẩm: "Tự trọng là cái gì chứ? Đối với yêu tu chúng ta nó chả có ý nghĩa gì cả".
"Nào, cùng ta vui vẻ một chút. Cả tháng nay ta vẫn chưa được khoái lạc lần nào".
Trước nay người Quỷ Bảo yêu chỉ có một, đó là Tuyết Nữ Vân Đồ - thê tử hắn. Tuy nàng hiện đã ra đi, đoạn tuyệt duyên trần, nhưng như thế đâu có nghĩa hắn có thể tùy tiện cùng người khác quan hệ. Với hắn nếu không yêu thì chuyện ân ái hắn tuyệt đối không làm. Nữ nhân bình thường đã thế thì huống hồ là Tiểu Mi - một nữ yêu tinh. Lại nói, thời điểm ban nãy chính Tiểu Mi nàng còn công khai thân phận, tự lộ nguyên hình.
Đã nhận thức được nàng là một con rết đỏ khổng lồ gớm ghiếc, nói gì Quỷ Bảo, dám cá thay bằng bất cứ tên nam nhân tâm lý bình thường nào khác cũng đều sẽ khiếp hãi thôi. Sợ còn không hết thì hoan ái làm sao?
Quỷ Bảo trăm lần không muốn, ngàn lần không nguyện. Song, hắn có quyền tự quyết ư?
Không có.
Miệng thậm chí còn chưa kịp lên tiếng phản kháng lần thứ hai thì Quỷ Bảo đã bị Tiểu Mi bắt giữ. Rất chi bá đạo, nàng đem hắn cưỡng hôn. Chiếc lưỡi mềm linh động của nàng hiện đang khuấy đảo bên trong khoang miệng hắn, tham lam mút lấy.
Quỷ Bảo cố vùng, song với sức một phàm nhân thì hắn làm sao thoát được. Trong thạch động, trên nền đất, hắn bị Tiểu Mi đè lên, lăn lộn mấy cũng vẫn bị nàng áp chế. Hết áo tới quần, từng món y phục trên người hắn lần lượt bị Tiểu Mi thô bạo xé rách.
Cảnh ấy, toàn bộ Quỷ Linh Nhi đều thấy hết. Trong lòng nàng vô cùng khó chịu. Nàng muốn ngay lập tức lao tới đem ả yêu tinh kia kéo ra, sau đó đâm cho một kiếm.
Tận mắt chứng kiến nam nhân mình yêu bị một người con gái khác cưỡng gian, bình tĩnh làm sao?
Cõi lòng Quỷ Linh Nhi hiện không khác gì gì một lò lửa. Nóng bức vô cùng. Khổ nỗi sự bức bối này lại chẳng cách nào giải toả được. Nàng đang bị phong bế, tay chân không thể điều động...