Chương 51: Hôm Ấy Mưa Rơi, Người Từ Biệt
"Lại không được...".
...
"Vẫn không được...".
Trên khuôn mặt Quỷ Bảo tràn đầy thất vọng. Hắn thực chẳng cam.
"Tại sao chứ?".
"Ta không tin... Ta không tin...".
...
Im lặng thẫn thờ, trong màu đen u tịch, Quỷ Bảo tựa như đã biến thành pho tượng.
Cứ thế, hắn an tĩnh rất lâu, cả giờ sau mới làm ra phản ứng. Từ một nơi gần đó, một viên tinh thể màu lam được hắn cầm tới.
"Thư điển nói tinh thạch chính là do thiên địa linh khí tụ lại mà thành. Nói cách khác, so với linh khí phiêu đãng giữa không trung thì bên trong những viên tinh thạch này dồi dào hơn hẳn, rất là đậm đặc...".
"Ta không thể câu thông với thiên địa linh khí, vậy với viên tinh thạch này ta liệu có làm được?".
Sau một thoáng cân nhắc, Quỷ Bảo quyết định sẽ tiến hành thử nghiệm. Dù sao thì hắn cũng chả có gì để mất.
Trên giường, Quỷ Bảo nhanh chóng điều chỉnh tư thế, đem viên tinh thạch nắm trong lòng bàn tay. Kế đó, hắn chiếu theo pháp quyết tu luyện ghi bên trong ngọc giản để tiến hành câu thông.
Thời gian không dài, chỉ sau vài phút thì kết quả đã có. Quỷ Bảo, hắn đã cảm nhận được cái gọi là "linh khí". Ở bên trong, trên bề mặt viên tinh thạch, hắn đã "nhìn thấy" những quang điểm màu lam.
Quỷ Bảo cố kiềm chế kích động, tiếp tục tập trung tinh thần, chiếu theo pháp quyết bắt đầu tác động lên những quang điểm màu lam nọ, đem chúng dẫn vào bên trong cơ thể...
Hơn hai canh giờ sau.
Quỷ Bảo mở mắt, trên khuôn mặt niềm vui lộ rõ. Nấm tay siết lại, hắn lẩm bẩm: "Được rồi. Ta làm được rồi...".
"Vân Nhi, ta làm được rồi".
...
Câu thông được, cũng đã thành công hấp thụ, luyện hoá linh khí, điều đó đồng nghĩa Quỷ Bảo có khả năng tu luyện. Sắp tới, khi có đủ tu vi, hắn liền tu tập được đạo pháp. Nội thị thuật, Linh nhãn thuật, những loại pháp thuật cơ bản của người tu tiên, hắn đều có thể học. Học xong, hắn sẽ có thể đi tìm Tuyết Nữ...
Đêm hôm ấy Quỷ Bảo đã chẳng hề chợp mắt. Bên trong thạch thất, trên giường, hắn ngồi đó mà miệt mài tu luyện. Quên cả thời gian.
Sang hôm sau, phải đợi đến khi Quỷ Linh Nhi vì lo lắng lên tiếng hỏi han thì lúc này Quỷ Bảo mới dừng việc tu hành lại. Hắn sửa sang tóc tai, y phục một chút rồi bước ra mở cửa.
"Sư phụ, người... người không sao chứ?" Quỷ Linh Nhi quan tâm hỏi. Cả đêm qua, và sáng nay nữa, trong dạ nàng cứ mãi không yên.
"Linh Nhi, vi sư không có việc gì đâu".
"Sư phụ, cả đêm qua người đều không ngủ sao?".
"À, ta mãi tập trung tu luyện nên đã không để ý thời gian".
Tu luyện?
Quỷ Linh Nhi nghi hoặc: "Sư phụ, người nói tu luyện là sao?".
Quỷ Bảo nở một nụ cười. Hắn đặt hai tay lên vai đồ nhi, vui mừng thông báo: "Linh Nhi, ta đã làm được rồi. Ta không những thành công câu thông với linh khí mà còn đem chúng hấp thu, luyện hoá. Ta có thể tu tiên!".
"Tu tiên..." Quỷ Linh Nhi chợt nghe có thứ gì đổ vỡ.
Sư phụ nàng có thể tu tiên, đáng ra nàng nên vui mừng mới phải. Thế nhưng...
"Sư phụ, người... người nói thật sao?".
"Tất nhiên là thật." Quỷ Bảo vẫn hồn nhiên không để ý gì đến thần tình khác lạ của đồ nhi: "Suốt cả đêm qua ta đã tu luyện. Ban đầu mặc dù ta không câu thông được với thiên địa linh khí, nhưng sau đó ta đã dùng tinh thạch thay thế. Rất nhanh ta liền cảm nhận được...".
Quỷ Bảo mừng vui kể, song hắn càng kể, càng biểu lộ niềm vui thì trong lòng Quỷ Linh Nhi càng thắt lại.
Sư phụ, người tại sao lại muốn tu luyện? Phải chăng là vì...
Cố che đi cảm xúc, Quỷ Linh Nhi gượng nở nụ cười: "Sư phụ, nói vậy sau này người có thể học được pháp thuật thần thông rồi".
"Ừ, nhất định sẽ".
...
Kể từ hôm ấy Quỷ Bảo cắm đầu vào tu luyện. Có lúc hắn thậm chí quên ăn, chả buồn ngủ. Suốt cả ngày, suốt cả đêm hắn đều nhốt mình trong tư thất, cầm viên tinh thạch tiến hành hấp thu, luyện hoá.
Mỗi lần ghé mắt nhìn xem hắn như vậy, Quỷ Linh Nhi lại càng thêm lo âu, buồn bã. Nàng sợ rồi hắn sẽ lại ra đi để tìm Tuyết Nữ. Nàng sợ hắn sẽ bỏ lại nàng, một thân cô quạnh chốn Thiên Sơn.
Quỷ Bảo hắn không nói, nhưng nàng tự biết. Cố công tìm hiểu về tu tiên giới, rồi tu luyện, mục đích là gì trong tâm nàng đã rõ. Chỉ là nàng chưa muốn thừa nhận, không dám nói ra.
Tại sao chứ?
"Sư phụ, người không thể cứ như vậy, cùng Linh Nhi trải qua những tháng ngày bình yên trên đỉnh Thiên Sơn này ư?".
"Người không phải nói sẽ quên, thôi nhắc nữa? Người không phải nói nó đã là ký ức, yêu thương đã đoạn, tình nghĩa đã phai?".
"Sư phụ, tại sao chứ...".
Trong làn gió lạnh, một thân hồng y lững thững bước đi trên nền tuyết trắng. Quỷ Linh Nhi, nàng đang buồn lắm. Nàng cảm thấy mình thật bơ vơ, lạc lõng...
Trong lòng sư phụ nàng rốt cuộc vẫn chỉ có duy nhất một mình Tuyết Nữ Vân Đồ. Người mãi mãi vẫn chỉ xem nàng là một đứa trẻ, một đồ nhi.
"Đồ nhi?" Quỷ Linh Nhi ngả lưng nằm yên trên tuyết, môi cười chua chát: "Sư phụ, con không muốn. Con không muốn làm đệ tử của người nữa".
"Sư phụ, tại sao người không thể coi con như một nữ nhân? Tại sao người không thể nhìn con bằng ánh mắt người đã nhìn Tuyết Nữ Vân Đồ?".
"Tuyết Nữ Vân Đồ đã quên bỏ người rồi, người cớ gì vẫn nhớ, vẫn thương?".
Đôi hàng lệ lăn dài trên má. Quỷ Linh Nhi thương tâm bật khóc. Vì yêu mà khóc, vì đau mà khóc. Nàng thấy bất cam, lòng cũng ít nhiều oán hận. Song song đó nàng cũng tự cười chê chính mình.
Thân phận vốn đã là sư đồ, vốn biết rằng không thể mà vẫn cứ nảy sinh tình ý. Biết là sai trái nhưng vẫn cứ lún sâu, để rồi lại không thể rút chân ra được nữa...
Quỷ Linh Nhi à Quỷ Linh Nhi, tại sao ngươi lại ngốc tới như vậy, không biết xấu hổ tới như vậy?
Tại sao...
Những câu hỏi, rồi lại câu hỏi. Chẳng ai trả lời. Mà, ai có thể trả lời được đây?
Tại sao? Ai biết là tại sao. Trái tim con người há đâu có thể dùng lý trí để mà kiểm soát.
Sư như phụ, đồ nhi đem lòng yêu sư phụ, dưới con mắt thế nhân thì đấy là sai. Nhưng với chính bản thân mình, Quỷ Linh Nhi nàng có sai không?
Tình cảm của nàng là chân thành, tâm nguyện của nàng cũng nào lớn lao quá phận. Nàng bất quá chỉ mong có thể cùng Quỷ Bảo trải qua những tháng ngày bình yên trên đỉnh núi Thiên Sơn, được sớm hôm kề cận chăm sóc cho hắn. Danh phận phu thê, cái đấy nàng đâu có đòi hỏi. Nàng thậm chí cũng chẳng tham lam mong hắn yêu nàng, chỉ cần hắn thỉnh thoảng nấu cho nàng một bữa ăn ngon, giúp nàng lau những giọt mồ hôi trên trán, bấy nhiêu là quá đủ rồi. Vậy mà...
Hôm nay hắn đã miệt mài tu luyện, mai này hắn sẽ lại ra đi để kiếm tìm Tuyết Nữ. Còn nàng? Quỷ Linh Nhi nàng biết phải làm sao đây?
Yêu thương không có, tu tiên luyện đạo nàng cũng không thể, lấy gì níu giữ, lấy gì bước theo?
...
...
Thu đi đông tới, lá vàng nhẹ rơi. Hai năm dài thoáng chốc đã lại trôi qua.
Hôm nay Thiên Sơn đã bắt đầu có mưa. Những cơn mưa màu trắng, lạnh buốt thịt da, đổi màu mái tóc. Khung cảnh buồn lắm.
Người ư? Lại càng sầu muộn.
"Sư phụ..." Bên ngoài thạch động, một thanh âm lưu luyến cất lên.
Trong bộ đồ màu hồng phấn, Quỷ Linh Nhi tiếng về phía trước, nơi một thân ảnh khác cũng đang hiện diện.
So với hai năm trước thì bây giờ thiếu nữ đã thành thục hơn. Bớt chút ngây thơ vụng dại, nhiều thêm mấy phần quyến rũ phong tình. Khuôn mặt này, vóc dáng này, tính ra đã chẳng thua gì Tuyết Nữ. Đáng tiếc, xinh đẹp hơn nữa lại có ai xem? Người khiến nàng muốn điểm tô chưng diện, hôm nay hắn đã quyết định rời đi rồi.
"Sư phụ, người nhất định phải đi sao?".
Quỷ Bảo nhẹ gật đầu: "Ta cần phải làm sáng tỏ những nghi vấn trong lòng. Ta phải đi gặp Tuyết Nữ, cùng nàng xác nhận tất cả. Nếu không, cả đời ta sẽ mãi không yên".
"Nhưng... sư nương hiện ở nơi nào, người vốn đâu biết".
"Ta sẽ tìm được." Quỷ Bảo rất có lòng tin: "Ta hiện giờ đã không giống như bốn năm về trước. Dựa vào năng lực của mình, ta nhất định sẽ tra ra được tin tức của Vân Đồ".
"Sư phụ, người cho con theo cùng được không?" Ân sư đã quyết Quỷ Linh Nhi còn biết làm sao hơn. Nàng chỉ có thể trông mong.
Đáng tiếc, mong đợi của nàng đã bị người từ chối.
"Linh Nhi, ta không thể dẫn con theo. Tiên môn, quỷ thành, yêu động, chung quanh hầu hết đều có huyễn trận che giấu, lại thêm các loài tinh quái ẩn nấp. Một chút pháp thuật con cũng chẳng biết, con đi sẽ rất nguy hiểm".
"Sư phụ, nhưng con...".
"Đừng nói nữa, vi sư không thể mang con theo được".
...
"Linh Nhi, con đã trưởng thành rồi, cũng đã tới lúc tự do bay lượn." Quỷ Bảo khuyên: "Đừng mãi giam mình trên đỉnh Thiên Sơn này nữa, hãy xuống núi trải nghiệm nhân sinh. Rồi con sẽ tìm thấy được người quan trọng với mình, hiểu được ý nghĩa của cuộc đời mình".
"Nhưng con đã tìm thấy rồi".
Quỷ Bảo có chút im lặng. Hắn quay mặt đi: "Linh Nhi, có những thứ không thể cưỡng cầu. Tình cảm... không phải lúc nào cũng đúng".
"Trời cũng muộn rồi, vi sư phải đi. Con hãy bảo trọng".
"Sư phụ...".
"Sư phụ!".
Cố bỏ ngoài tai tiếng kêu gọi, Quỷ Bảo tiếp tục nhấc chân tiến về phía trước.
"Sư phụ!".
"Sư phụ!".
Không thấy ân sư quay đầu, Quỷ Linh Nhi vội vã chạy theo. Chừng tiếp cận, nàng lập tức dang tay ôm chặt lấy hắn từ phía sau. Tình ý bao năm biến thành giọt lệ, nàng vừa khóc vừa nói: "Sư phụ, người đừng đi! Con xin người đừng đi!".
Quỷ Bảo đứng im đấy, lặng im không đáp.
Hắn không ngạc nhiên gì, đơn giản là vì hắn sớm đã biết. Tâm ý của Quỷ Linh Nhi, tình cảm nàng dành cho hắn, hắn hiểu nó không chỉ đơn thuần của một đứa đệ tử dành cho sư phụ. Nhưng... hắn làm sao đáp lại được đây?
"Linh Nhi, ta... không thể".
Vừa nói Quỷ Bảo vừa đem đôi cánh tay thiếu nữ gỡ ra.
"Không!".
Quỷ Linh Nhi ôm càng chặt hơn.
"Sư phụ, con không cần! Con không cần người phải đáp lại! Con chỉ cần được ở bên cạnh người, được chăm sóc cho người!".
"Sư phụ, người đừng bỏ con...".
Những giọt nước mắt thấm qua lớp áo, chạm vào da thịt. Nỗi lòng thiếu nữ Quỷ Bảo nhận thức rõ ràng. Song...
"Linh Nhi, xin lỗi".
Cắn răng, Quỷ Bảo dứt khoát đem cánh tay của thiếu nữ gỡ ra. Rồi bước vội.
"Sư phụ!".
"Sư phụ!".
"Sư phụ... hức hức...".
Té ngã trên nền tuyết lạnh, Quỷ Linh Nhi nhìn người quyết chí ra đi, lệ trào khoé mắt.
Đã biết là không được tại sao còn cố? Mối tình vô vọng cớ gì vẫn cứ mãi ôm lấy?
"Sư phụ...".
"Con sẽ đợi! Con nhất định sẽ đợi!".
"Người đi một năm con sẽ đợi một năm! Người đi mười năm con sẽ đợi mười năm! Con sẽ đợi người! Nhất định sẽ đợi người!!".